Thải Hồng trấn chìm trong buổi sáng sớm, từng sợi khói bếp bốc lên trên thị trấn ngoại ô đế quốc yên bình này. Trên đường, những của hàng hai bên đường đã mở cửa, đám tiểu nhị ngáp dài mấy cái chuẩn bị công việc của một ngày mới. Những đứa nhỏ đang đuổi theo một con chó hoang chạy khắp cả trấn, trên đường lúc này cũng không có nhiều người lắm.
Trấn nhỏ cùng Thánh Kinh nhịp điệu cuộc sống hiển nhiên không giống nhau. Thời gian sáng sớm thế này trấn nhỏ tự nhiên chậm hơn nhiều, những người dân trong trấn nhỏ an nhàn, khác hẳn với ở trong đế đô.
Một chiếc xe ngựa được hai võ sĩ hộ tống dừng lại bên cạnh cửa quán trà trong trấn. Bồi bàn nhanh chóng tiến tới đón tiếp ngựa đưa xe ngựa tiến vào bên cạnh đường. Thái độ ân cần chu đáo của hắn được thưởng bằng một đồng bạc.
Đối với võ sĩ ra tay hào phóng này này, bồi bàn liếc mắt một cái là nhận ra đối phương là khách mới tới đây chiều hôm qua. Hắn hoàn toàn nhớ kỹ, đối phương còn dẫn theo một tiểu thư mỹ lệ vô cùng.
Mà lúc này đây, không chỉ có vị tiểu thư mỹ lệ kia mà đồng thời còn có ba vị thiếu nữ dung mạo mỹ lệ, trẻ đẹp vô cùng. Lúc các nàng từ trên xe ngựa đi xuống, coi như là bồi bàn kiến thức rộng rãi cũng trừng mắt ngây ngốc nhìn.
Đây là đệ tử nhà quý tộc nào vậy? Trong lòng bồi bàn ước ao vô cùng mà âm thầm suy đoán. Vẻ mỹ lệ của đối phương làm cho hắn quên mất không nhìn thấy ký hiệu Úc Kim Hương lóa mắt trên xe ngưa. Hắn cung kính dẫn đoàn người tiến vào trong quán trà.
Hàn Phi đối với vị phu nhân Đặc Lệ Tát chủ nhân quán trà này có ấn tượng không tồi. Hơn nữa mỹ vị của hồng trà cùng bánh ga tô khiến cho hắn khen không dứt miệng. Đương nhiên hắn mang theo đám người Hàn Bích Tuyền tới đây không phải là muốn ăn sáng lần nữa.
Hàn Phi đã đến trấn vệ sở của Thải Hồng Trấn. Mà thủ vệ trông cửa nói cho hắn biết, trưởng trấn Hạ Lạc nam tước cùng trấn thuế vụ quan còn có đội trưởng trấn vệ đội đang uống trà tại quán này.
Tuy rằng mới sáng sớm, nhưng quán trà buôn bán vô cùng tốt. Khách khứa cũng đông đúc như chiều qua Hàn Phi đã tới. Vị trí trống trong quán cũng không còn có bao nhiêu. Những khách nhân có rất nhiều nhóm, trong đó Hàn Phi thấy được khuôn mặt đáng ghét không chút xa lạ của Cáp Đức Lai nam tước.
Đối phương ngồi đối diện vị trí cửa vào, cho nên lúc Hàn Phi vừa mới tiến vào hắn cũng thấy được Hàn Phi. Sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, lập tức biến thành kinh ngạc không gì sánh được.
Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi, còn có Hàn Cảnh San, bốn mỹ nữ như chúng tinh củng nguyệt theo sau Hàn Phi. Trong các nàng, vô luận là người nào cũng không thể nghi ngờ là tiêu điểm chú mục của mọi người. Hiện giờ tụ tập cùng một chỗ không khỏi cho người người trợn mắt nhìn.
Còn Hàn Thiên Kình đi cuối cùng, hoàn toàn bị bỏ rơi.
Hàn Phi nhìn thấy ánh mắt của Cáp Đức Lai nam tước, xích lõa là đỏ mắt đố kị. Nhưng mà lúc này đây hắn không dám gây sự, bởi vì trưởng trấn Hạ Lạc nam tước còn đang ngồi ở bàn khác.
Đám người Hàn Phi tiến vào quan trà nho nhỏ khiến cho cả quán có một oanh động không nhỏ. Hầu như tất cả khách nhân đều nhìn lên, Đặc Lệ Tát phu nhân mang theo vẻ kinh ngạc tiến về phía Hàn Phi.
-Đại nhân, các vị tiểu thư mỹ lệ, buổi sáng tốt lành, mời ngồi bên này.
Nàng niềm nở hô lên.
-Mọi người ngồi xuống đi, nếm thử hồng trà ở đây, rất không tồi đâu.
Hàn Phi cười nói với đám người Hàn Bích Tuyền.
-Ta đi nói chuyện với người khác một chút.
Lần này đi tới Thải Hồng trấn đương nhiên là muốn chính thức tiếp thu lãnh địa. Trước đây lãnh địa Úc Kim Hương trên danh nghĩa là thuộc về hoàng thất. Tại trấn Thải Hồng này cũng có một đội vệ binh đồn trú. Trưởng trấn Thải Hồng trấn có thân phận một người trông coi, cho nên Hàn Phi phải tìm Hạ Lạc nam trước để hoàn thành thủ tục cuối cùng. Tin rằng đối phương cũng đã nhận được tin tức từ lâu, cũng đang đợi mình tới.
Hắn kỳ thực cũng không muốn khiến cho người khác phải chú mục như vậy. Nhưng mà Hàn Vi Nhi, Hàn Hâm Nhi cùng Hàn Cảnh San đều muốn đi tới Thải Hồng Trấn cùng Úc Kim Hương thành nhìn coi. Thật sự hắn không thể lay chuyển được các nàng, hơn nữa sau này đây cũng là nhà của các nàng rồi.
-Hạ Lạc nam tước các hạ, ta có thể ngồi đây được chăng?
Hàn Phi đi tới bên bàn của Hạ Lạc nam tước thoáng cười thi lễ hỏi thăm.
Trên bàn trà này hiện giờ ngoại trừ Hạ Lạc nam tước, còn có một kỵ sĩ bưu hãn cùng một trung niên tóc đen hào hoa phong nhã. Hẳn là đội trưởng trấn vệ đội cùng thuế vụ quan.
-Đương nhiên, hoan nghênh.
Hạ Lạc nam tước rất kinh ngạc, trong mắt toát ra vẻ đăm chiêu.
Bàn trà không lớn, bốn người vây quanh vừa đủ, Đặc Lệ Tát phu nhân cũng mang hồng trà tới. Không đợi Hàn Phi uống hết ngụm trà, Hạ Lạc nam trước đột nhiên nói rằng:
-Nếu như ta không đoán sai, các hạ nhất định là tân nhậm lĩnh chủ Úc Kim Hương lĩnh của chúng ta, Hàn Phi tử tước đại nhân đi?
Thanh âm của hắn không vang dội, thế nhưng trong quán trà nhỏ này, hầu như mọi người đều nghe thấy rõ ràng, nhất thời một mảnh lặng ngắt như tờ.
Kỵ sĩ cùng người trung niên ngồi bên cạnh Hạ Lạc nam tước cũng không khỏi cả kinh, đồng thời đứng lên kinh ngạc nhìn Hàn Phi.
-Không sai, ta chính là Hàn Phi, hôm nay ta tới tiếp thu lãnh địa.
Hàn Phi cười nói:
-Xin thứ lỗi ngày hôm qua che giấu thân phận mình, vốn là tới trấn vệ sở tìm người, nhưng lại không tìm thấy.
Vừa nói, Hàn Phi đưa ra huy chương Úc Kim Hương của mình.
Hạ Lạc nam tước tỉ mỉ kiểm nghiệm một chút huy chương, đứng lên hành lễ nói:
-Hàn Phi các hạ, ta chờ ngài đã lâu rồi!
Kỵ sĩ cùng người trung niên hết hoài nghi, nhất tề hành lễ nói:
-Ra mắt lĩnh chủ đại nhân!
Trong quán trà lần thứ hai oanh động, tất cả mọi người đều biết Úc Kim Hương lĩnh cùng Thải Hồng trấn sẽ có lĩnh chủ mới, nhưng thật không ngờ Hàn Phi lại trẻ tuổi như vậy.
Hạ Lạc nam tước giới thiệu kỵ sĩ cùng người đàn ông trung niên. Hai người phân biệt là đội trưởng trấn vệ đội Thụy Nạp Đức Tạp cùng thuế vụ quan Tô Dương. Mà thừa dịp này, vị chưởng quản Thải Hồng trấn vài chục năm nay, nam tước tiên sinh cũng giới thiệu những nhân sĩ có thân phận bên trong quán trà cho Hàn Phi quen biết.
Vì vậy mà bữa sáng ở quán trà lập tức biến thành lễ ra mắt lĩnh chủ. Mà Hàn Phi lúc này cũng tuyệt không thể ngờ tới, trong cái trấn Thải Hồng nho nhỏ này lại gặp được không ít quý tộc. Nam tước Huân tước có cả đống lớn, trong đó có mấy người còn thuộc về những gia tộc tiếng tăm lừng lẫy ở Thánh Kinh.
Những quý tộc này trường kỳ ở trong Thải Hồng trấn. Bọn họ phần lớn ở trong trấn dưỡng lão hoặc nghỉ ngơi, trong trấn đều có biệt thự của riêng mình, thuộc về hàng tai to mặt lớn trong trấn. Quan hệ ở đây tương đối phức tạp, cho nên đánh quan hệ tốt với những người này là cần thiết, chỉ cần không chạm tới lợi ích của chính mình, Hàn Phi rất thích ý thành lập mối hữu nghị tốt đẹp.
Mà thái độ lễ phép khách khí của Hàn Phi cũng làm cho những quý tộc này rất có hảo cảm. Tất cả đều tiến lên làm quen cùng bắt chuyện với Hàn Phi. Chỉ có nam tước Cáp Đức Lai kia sắc mặt âm trầm mà lặng lẽ dẫn tùy tùng rời đi.
-Cáp Đức Lai nam tước không phải là nhân vật bình thường. Hắn là đệ tử trực hệ trong La Á Đức Khải gia tộc, một người rất có địa vị.
Lúc rời đi quán trà tiến tới trấn vệ sở, sóng vai với Hàn Phi mà đi, Hạ Lạc nam tước có thiện ý nhắc nhở nói:
-Ba năm trước hắn mới tới Thải Hồng trấn này định cư, nhưng thời gian lớn đều ở trong Thánh Kinh. Thế nhưng nửa năm qua hầu như không có rời khỏi cái trấn nhỏ này.
-Mà theo ta được biết, La Á Đức Khải gia tộc dường như rất có hứng thú với Úc Kim Hương lĩnh.
-Cảm tạ nhắc nhở của ngài.
Hàn Phi ý vị thâm trường liếc mắt nhìn đối phương:
-Hạ Lạc nam tước, ngài đối với Úc Kim Hương lĩnh rất quen thuộc là một tài nguyên rất quý giá. Ta muốn mời ngài đảm nhiệm nghi trượng quan của lãnh địa, tiếp tục giữ chức trấn trưởng, ngài xem thế nào?
Trong tư liệu của Hàn Võ Quốc cung cấp, thì thân phận của Hạ Lạc nam tước này cũng không bình thường. Hắn có quan hệ nhất định với hoàng thất, ở trong trấn Thải Hồng này là người có đức cao vọng trọng. Mà hắn quản lý trấn thải hồng cũng ngay ngắn rõ ràng bình an vô sự, quả thực cũng có năng lực.
Nhân vật như vậy nếu có thể mời chào đối với việc kiến thiết lãnh địa của Hàn Phi sẽ có lợi thật lớn. Dù sao hắn theo đuổi cũng không phải là một lĩnh chủ thành công, không có khả năng tốn nhiều thời gian vào việc của lãnh địa.
-Cái này…
Hạ Lạc nam tước trầm ngâm nói:
-Cảm ơn ý tốt của lĩnh chủ đại nhân, nhưng mà…
Vua nào triều thần đó, đạo lý này tất nhiên ở đâu cũng áp dụng. Lĩnh chủ mới lên, vị trí quan trọng tất nhiên là cho thủ hạ thân tín của mình đảm nhận. Chức vị nghi trượng quan có trọng yếu như vậy, không có khả năng là một người bên ngoài đảm nhận, đồng thời còn kiêm cả chức vụ trấn trưởng.
Nói thật, đề nghị của Hàn Phi làm cho Hạ Lạc nam tước có chút tâm động. Hắn nguyên đã chuẩn bị tư tưởng rời khỏi vị trí công tác. Thế nhưng dù sao cũng ở trấn này vài chục năm rồi, công việc và con người quen thuộc từ lâu, nói buông tha thực cũng có đáng tiếc.
Nhưng mà hắn cũng không rõ lắm Hàn Phi đang thực tâm hay có ý thử cho nên mới có vẻ do dự.
Thật không ngờ Hàn Phi ngay sau đó nói một câu rằng:
-Nếu như ngài nguyện ý mà nói, ta nguyện phân ra 50 hecta đất cho ngài trực tiếp quản lý!
Lĩnh chủ là có thể lấy một bộ phận đất của mình phong cấp cho kỵ sĩ cùng quý tộc thuộc hạ trung thành làm phần thưởng. Nhưng mà loại phân cách lãnh địa này có ảnh hưởng rất lớn. Những lĩnh chủ bình thường nguyện phân ra rất nhiều tiền tài, cũng không phải nhất định sẽ ban thưởng đất đai cho thuộc hạ.
Đây là vì quý tộc cùng kỵ sĩ đều chưa chắc đã có lãnh địa riêng của mình. Những lãnh địa tốt mấy trăm năm trước đã bị những quý tộc lớn phân chia hết rồi.
Úc Kim Hương lĩnh của Hàn Phi có thổ địa màu mỡ, vị trí càng tốt vô cùng. Phải biết rằng từ phụ cận Thánh Kinh phạm vi từ vài chục km tới vài trăm km đều là thuộc sở hữu của hắn. Mà hắn không ngờ xuất ra một phần mười cấp cho nam tước Hạ Lạc, tuyệt đối có thể nói là thủ bút lớn.
Thụy Nạp Đức Tạp cùng Tô Dương đi theo sau Hạ Lạc nam tước hai mặt nhìn nhau. Cả hai đều thấy được một tia nóng rực trong mắt đối phương. Hàn Phi coi trọng Hạ Lạc nam tước như vậy, bọn họ không thể nghi ngờ đều sẽ có cơ hội!
Lấy lòng dạ như Hạ Lạc nam tước không ngờ cũng bị ngạc nhiên, hắn ngây người một lúc chậm rãi nói rằng:
-Lĩnh chủ đại nhân, cảm tạ ưu ái của ngài, xin ngài cho ta một chút thời gian cân nhắc!
Mặc dù tâm động không gì sánh được, thế nhưng vẻ cẩn trọng đặc biệt của quý tộc làm cho Hạ Lạc nam tước lập tức chặn lại được mê hoặc rất lớn mà đáp ứng.
Hàn Phi mỉm cười, không nói nữa.
Đoàn người về tới trấn vệ sở.