Người lĩnh quân các phương thế lực khí thế hùng hổ mà đến, mắt thấy ở Bạo Loạn Chi Địa không có thành tích gì, đều lần lượt rút lui.
Chỉ có một số người có hứng thú đối với thâm uyên thông đạo, đi đáy biển cực sâu điều tra.
Nhưng Hàn Thiến cố tình không chịu rời khỏi.
Nàng dẫn theo một đám người, lao vào Khư Địa bên trên không cho phép làm bậy, vẫn như cũ đang tìm bóng dáng Tần Liệt cùng Viêm Nhật đảo.
“Tiểu thư, Tần Liệt rất rõ ràng không ở Bạo Loạn Chi Địa, chúng ta lưu lại thuần túy chỉ là lãng phí thời gian. Người trong nhà chúng ta không có ý kiến, nhưng... Những người Cửu Trọng Thiên đi cùng, đã sớm không còn kiên nhẫn.” Lão bộc Hàn gia đi lên khuyên.
Hàn Thiến quay đầu, nhìn những võ giả được Cửu Trọng Thiên an bài tới đây, trong mắt hàn quang chợt lóe rồi biến mất.
“Bạc La giới cách Linh Vực cực kỳ xa xôi, ta tin tưởng vững chắc bọn chúng nhất định có cánh cửa bí cảnh lưu lại, chỉ cần tìm được một cánh cửa bí cảnh đó, chúng ta có thể nhanh chóng tới Bạc La giới, đem bọn chúng một lưới bắt hết!” Nàng hừ lạnh nói.
“Vậy ngươi cũng phải tìm được mới được.” Một cường giả Bất Diệt cảnh trung kỳ của Cửu Trọng Thiên lười nhác nói.
“Nơi đây linh khí bình thường, các loại tài liệu tu luyện thiếu thốn, chúng ta lại không tìm thấy người đi giết, lưu lại thời gian dài quả thực không cần thiết.” Một người khác thở dài một hơi, cũng nói: “Huống chi bên trên cũng đã lên tiếng, thật sự tìm không thấy bọn chúng thì trở về trước, chúng ta nghĩ cách khác là được.”
“Cho ta thêm một chút thời gian đi.” Hàn Thiến nói.
“Mười ngày, nán lại thêm với ngươi mười ngày nữa!”
“Được!”
Nàng đạt thành ăn ý với các cường giả Cửu Trọng Thiên.
“Nghe nói ngươi đang tìm ta?”
Nhưng vào lúc này, một tia điện chói mắt đột nhiên ngưng luyện, nhanh chóng diễn hóa thành một bóng người cường tráng.
Trong lôi quang điện mang, một bóng người chậm rãi hiện ra, cường tráng như núi.
Dưới bóng đêm, Chiêu Hồn đảo đắm chìm trong ánh trăng lành lạnh, trên đảo yên tĩnh không tiếng động.
Hàn Thiến ở trạng thái trầm tư, con mắt sáng tràn ra hào quang nhàn nhạt như nước, chậm rãi đem tầm mắt chuyển dời đến Tần Liệt bên cạnh.
“Ngươi là ai?” Nàng lạnh lùng hỏi.
Tần Liệt cười hắc hắc, đang muốn trả lời, lại thấy sắc mặt nàng chợt biến đổi.
“Nhớ ra rồi?” Tần Liệt nói.
Đây là hắn hoàn toàn mới, lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thiến, nhưng vừa thấy nữ nhân này, trong lòng hắn lập tức tràn đầy hung dữ, phẫn nộ, muốn điên cuồng phát tiết dục vọng cuồn cuộn.
Hắn lập tức ý thức được, đây là một bầu phẫn nộ cùng oán hận lưu lại ở sâu trong linh hồn hắn, đến từ một “Hắn” khác.
Thời gian, cũng chưa rửa sạch đối địch của “Hắn” đối với nữ tử này.
“Ngươi vì sao còn sống?” Hàn Thiến đột nhiên nói.
Lúc mới gặp Tần Liệt, nàng quả thực cảm thấy xa lạ, chưa thể lập tức nhớ ra.
Chẳng qua chỉ là một chốc, nàng liền nhớ lại bức họa trong khoảng thời gian này vẫn xem -- bộ dáng Tần Liệt này của hiện tại.
Nàng rốt cuộc hiểu ra, nam tử trước mắt này, chính là gia hỏa nàng ý đồ đào ba thước đất, cũng muốn từ Bạo Loạn Chi Địa tìm ra.
Hàn Thiến lần đầu tiên thật nghiêm túc nhìn về phía hắn.
Ở trong mắt Hàn Thiến, hôm nay Tần Liệt này, so với người kia của ba trăm năm trước cao lớn hơn rất nhiều, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tràn ngập một loại cương nghị cùng kiên quyết.
Tần Liệt này cùng kẻ kia của trước kia, chỉ cần nhìn từ bề ngoài, đã có khác biệt cực lớn.
Mà ánh mắt hai người biến hóa càng thêm rõ ràng.
ánh mắt của Tần Liệt trước mặt này, tràn ngập một loại sắc bén khí thế bức người, như một thanh đao nhọn sắc bén.
Kẻ này và Tần Liệt ban đầu kia hoàn toàn khác nhau.
Mặt khác, khí thế trên thân Tần Liệt này truyền đến, cũng cho nàng một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Nàng ở lúc đánh giá Tần Liệt, Tần Liệt cũng đang quan sát nàng, ánh mắt càn rỡ tới lui tuần tra ở trên người nàng.
Hàn Thiến dáng người cao gầy, xinh đẹp tuyệt trần, một đôi mắt long lanh như chứa nước, cực kỳ hấp dẫn người ta.
Khác với khí chất cô gái nhỏ năm đó, nay nàng tiến giai đến Bất Diệt cảnh sơ kì, xây dựng ra một tầng hồn đàn, ở Cửu Trọng Thiên địa vị cao, chỉ có một loại khí thế đè ép người ta một bậc.
Loại ngạo nghễ đó khiến cho sức quyến rũ của nàng tăng thêm một bậc.
“Ta vì sao còn sống?” Tần Liệt nhếch miệng, châm chọc nói: “Tự nhiên là bởi vì ngươi năm đó xuống tay lưu tình, chưa khiến ta tan xương nát thịt!”
“Ta nhớ rõ linh hồn ngươi cũng đã tiêu tán rồi!” Hàn Thiến lạnh lùng nói.
Trong mắt Tần Liệt cũng che kín hàn ý khắc nghiệt, “Để ngươi thất vọng rồi, ta vẫn còn sống, hơn nữa nhờ phúc ngươi, ta còn bởi vậy đã thức tỉnh huyết mạch.”
Từng đám lửa bất diệt, từ trong mắt hắn bắn ra tung tóe, làm mắt cùng tóc hắn nháy mắt biến đổi màu sắc.
Huyết mạch trong cơ thể hắn bốc cháy lên mãnh liệt!
“Vậy ta đành phải giết ngươi một lần nữa.” Hàn Thiến hờ hững nói.
Giờ phút này, các võ giả Bất Diệt cảnh Hàn gia cùng Cửu Trọng Thiên chung quanh đều tụ tập lại đây, ý đồ ở trong thời gian cực ngắn, đem Tần Liệt chém giết.
Nhưng, Hàn Thiến lại giơ tay, bỗng nhiên làm ra một cái động tác tay bảo bọn họ lui xa một chút.
“Tiểu thư!”
“Hàn Thiến!”
Tộc nhân Hàn gia và võ giả Cửu Trọng Thiên cùng lên tiếng quát.
“Ta đã xây dựng ra tầng hồn đàn thứ nhất, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy ta không thể giết chết hắn?” Hàn Thiến lạnh lùng nói.
“Không phải...” Lão bộc Hàn gia muốn nói lại thôi.
“Không cần phải nói nữa!” Hàn Thiến hừ lạnh một tiếng, “Hắn dám một mình một người tới đây, ta cũng muốn xem sau ba trăm năm, hắn là thực xảy ra biến hóa kinh thiên động địa hay không!”
Vài tên võ giả Bất Diệt cảnh, sau khi nghe được phen lời này của nàng, nhíu nhíu mày, yên lặng lui xuống.
Chính như Hàn Thiến nói, bọn họ cũng tin tưởng thực lực của nàng, đủ để nhẹ nhàng xử lý Tần Liệt.
“Các ngươi chỉ cần giúp ta trông bên cạnh là được!” Hàn Thiến nói.
Lão bộc Hàn gia kia phản ứng lại, vội nói: “Mọi người cẩn thận một chút, hắn hẳn là không phải tới đây một mình!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều khẩn trương hẳn lên, ai cũng hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa như cảm thấy ngay sau đó sẽ trào ra một đống người.
“Không lâu trước đây, ở sâu trong hư không loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực, ta vừa mới giết đệ đệ ngươi Hàn Lỗi.” Tần Liệt cười hắc hắc, “Bộ dáng tuyệt vọng trước khi chết của Hàn Lỗi ta cũng còn nhớ rõ.”
“Quả nhiên là ngươi!” Mắt lão bộc Hàn gia gần như phun ra lửa phẫn nộ quát.
Thân thể Hàn Thiến cũng run rẩy, trong mắt sáng bắn ra sát ý kinh người, giống như thực chất.
“Thương Long Quyển!”
Một mảng hơi nước mờ mịt, từ toàn thân nàng khuếch tán ra, hình thành thủy ý cảnh kỳ dị.
Bên ngoài Chiêu Hồn đảo, các cột nước cao mấy chục thước phóng lên trời, như thương long rời vực, hung bạo xoắn tới.
“Thiên Ngân Tiễn!”
Từng chùm mũi tên nước màu bạc rực rỡ, sắc bén từ bốn phương tám hướng lóe lên, như tường đồng vách sắt giam cầm không gian, đem khu vực chỗ Tần Liệt hoàn toàn che kín.