“Thiên phú huyết mạch -- Hải Yêu Ngâm Xướng!”
Trong rồng nước xoắn tới, các chùm mũi tên bạc chợt truyền ra tiếng rít chói tai.
Như yêu linh sâu trong biển lớn đang hát vang cười hung dữ.
Trong nháy mắt này, chung quanh Tần Liệt đều là rồng nước cùng ngàn vạn mũi tên nhọn, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể thế mà cũng bị tiếng rống quỷ dị thẩm thấu vào.
Ở dưới thiên phú huyết mạch “Hải Yêu Ngâm Xướng” của Hàn Thiến, gân mạch, tạng phủ toàn thân hắn, thậm chí còn một thân máu tươi, đều truyền đến thống khổ như xé rách.
Hải Yêu Ngâm Xướng, lực lượng hình thành xuyên thấu qua tầng da đến thẳng máu thịt hắn, làm hắn như bị dao sắc cắt gân thịt.
“Grao!”
Trong đau đớn kịch liệt, Tần Liệt ngửa mặt lên trời gào rống, một mái tóc dài như máu phồng lên.
Ánh sáng vàng rực từ trong lỗ chân lông toàn thân hắn bắn ra, hình thành một tầng khiên cứng màu vàng.
Thiên phú huyết mạch – Kim Giáp!
Trong ánh vàng lấp lánh, hắn như hóa thành một pho tượng nước vàng nước thép tạo thành, phảng phất đã đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.
Thương tổn bởi “Hải Yêu Ngâm Xướng” Hàn Thiến mang đến đối với tạng phủ lập tức bị Kim Giáp triệt tiêu, không thể thẩm thấu máu thịt hắn nữa.
“Hàn băng lực!”
Tâm thần khẽ động, hắn lập tức quan tưởng “Hàn Băng Ý Cảnh Đồ” trong Trấn Hồn Châu, lấy bản thân xây dựng ra cực hàn ý cảnh tràng.
“Hô hô hô!”
Hàn khí nồng đậm lấy hắn làm trung tâm phóng ra, bao phủ tám phương.
“Rắc rắc!”
Từng chùm mũi tên nước màu bạc bắn tới, ngay lúc sắp phá vỡ mà vào kim giáp tầng ngoài của hắn, bị cực hàn chi lực vô tình đông nứt.
Các chùm tên băng đột nhiên nứt vỡ ra.
Giờ phút này, chỉ còn các con rồng nước từ hải vực bên ngoài ngưng kết, vẫn khí thế không giảm lan tràn đến.
“Tật Lôi Độn!”
Một đạo điện quang hiện lên, bóng người Tần Liệt đột nhiên biến mất.
Những con rồng nước bị lực lượng Hàn Thiến dẫn dắt đến, sau khi mất đi mục tiêu, thì là ầm ầm đánh ở trên không Chiêu Hồn đảo.
“Độn pháp...”
Hàn Thiến bĩu môi, vẻ mặt có chút khinh thường, đột nhiên đem hồn đàn của mình phóng ra.
Một tầng hồn đàn óng ánh nước, như một đóa hoa sen xanh lam nước biển ngưng tụ thành, bên trong ánh sóng mờ mịt, nhộn nhạo nhiều tầng gợn nước.
Hàn Thiến nhẹ nhàng hạ xuống trên tầng hồn đàn đó, như trong đột nhiên, hòa hợp một thể cùng biển lớn mênh mông quanh Chiêu Hồn đảo.
“Đi ra cho ta!”
Hàn Thiến không thèm nhìn chung quanh, chỉ đứng ở trên hồn đàn kia của nàng, lấy hơi nước đầy trời cảm giác thiên địa.
Lấy nàng làm trung tâm, bốn phương tám hướng, mỗi một mảng không gian đều bị hơi nước mờ mịt bao trùm, lấy linh hồn cảm giác mà nói, có thể nhìn thấy các rải rèm nước màu bạc sáng, đem trời và đất tràn ngập.
Các tia nước màu bạc sáng đó, đều khắc một tia tinh hồn của nàng, giúp nàng nhìn lén thiên địa.
Trong một mảng hơi nước, bóng người biến mất của Tần Liệt chợt ngưng hiện ra.
“Ào ào ào!”
Hắn nghe được tiếng dòng nước dâng trào.
Từng mũi tên nhọn màu bạc sáng do thủy lực lượng hình thành, mang theo Hải Yêu Ngâm Xướng, lại một lần đánh đến.
“Lại đến...”
Tần Liệt hừ một tiếng, mắt biến thành màu bạc trắng băng lạnh, toàn thân cũng tràn ra hàn khí.
Hắn muốn lấy lực lượng cực hàn, đem các mũi tên nhọn kia, cùng trực tiếp đông lạnh nổ vỡ.
“Không đơn giản như vậy.”
Hàn Thiến khẽ động ý niệm, tòa hồn đàn một tầng kia dưới thân nàng đột nhiên hướng tới Tần Liệt lơ lửng đến.
Giờ khắc này, ở trong linh hồn cảm giác của Tần Liệt, như có một vùng biển sâu rộng lớn, chợt từ trên người nàng trút xuống.
Trọng lực vạn quân, mang theo sóng triều tận trời, sóng lớn biển sâu vô cùng vô tận, phun trào bao phủ đỉnh đầu.
“Oành!”
Thân thể cường tráng lơ lửng hư không của Tần Liệt, như bị ngọn núi khổng lồ vô hình đánh trúng, như vẫn thạch hung hăng va chạm ở tòa cung điện Hắc Diệu thạch kia.
“Rắc rắc rắc!”
Bức tường Hắc Diệu thạch chắc chắn như tinh thiết, như tấm gương cực lớn vỡ ra, nứt ra vết rách tinh mịn như mạng nhện.
Hàn Thiến thì là ngồi ngay ngắn cao cao ở trên hồn đàn nước óng ánh, dưới ánh trăng nhu tĩnh như nước, trên khuôn mặt như vẽ của nàng lượn lờ hàn khí âm u, lạnh lùng nhìn về phía Tần Liệt bao phủ ở trong cung điện Hắc Diệu thạch.
Nét ngạo nghễ trong mắt nàng, so với ba trăm năm trước còn tỏ ra cả vú lấp miệng em hơn.
“Ngươi quả thực so với trước kia đã tiến bộ rất nhiều, đáng tiếc thời gian ngươi thức tỉnh huyết mạch đã quá muộn, cảnh giới ngươi cũng chưa đạt tới Bất Diệt. Quan trọng nhất là... Ngươi vẫn là không đủ thông minh giống như trước đây!”
Nàng phút chốc cười lạnh lên.
“Ta nếu là ngươi, thì như con chuột thành thành thật thật trốn đi, chờ huyết mạch trong cơ thể đột phá đến cấp tám. Chờ sau khi bước vào Bất Diệt cảnh, xây dựng ra hồn đàn, trở ra tìm ta báo thù.”
Nàng nhìn quanh, lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên một cái độ cong tuyệt đẹp lại lạnh lùng tàn khốc.
“Hơn nữa ngươi còn ngốc như năm đó, chỉ lẻ loi một mình tới gặp ta, có thể thấy được ngươi ở ba trăm năm sau, cũng vẻn vẹn chỉ là bộ dáng và thực lực tăng lên. Về phần chỉ số thông minh... Vẫn chưa có quá nhiều thay đổi!”
Nàng cao cao tại thượng, mắt lạnh trào phúng, hết sức châm chọc.
Nàng đã lấy linh hồn ý thức xem xét bầu trời chung quanh, nàng khẳng định phụ cận hẳn là không có cường giả Tần Liệt mang đến, cho nên nàng đột nhiên cảm thấy Tần Liệt buồn cười như năm đó.
Lẻ loi một mình xông vào hang hổ, ở trong mắt nàng, căn bản chính là biểu hiện mao đầu tiểu tử mới có.
Ba trăm năm, từng chết một lần, Tần Liệt thế mà vẫn ngây thơ lỗ mãng như thế, làm nàng tự nhiên mà vậy lại đem Tần Liệt đánh giá thấp tiếp.
Hơn nữa, nàng một đòn vừa rồi vận dụng lực lượng hồn đàn và lực lượng huyết mạch, uy lực đủ để đem đại đa số võ giả Bất Diệt cảnh sơ kì cùng cấp bậc đều đánh cho bị thương nặng.
Nàng cảm thấy Tần Liệt đã mất đi sức đánh tiếp.
Tự nhận là nắm chắc thắng lợi, nàng tự nhiên cần lấy tư thái người thắng, để phát tiết một chút buồn bực cùng bực bội gần đây.
Xa xa, những võ giả Bất Diệt cảnh Hàn gia và Cửu Trọng Thiên, ở phụ cận hoạt động một phen, cũng chưa điều tra được người từ ngoài đến.
Hàn Thiến bên này, lại rõ ràng không cần bọn họ quan tâm, bọn họ cũng đều trầm tĩnh lại, lấy một loại ánh mắt trêu tức, nhìn Hàn Thiến trêu đùa Tần Liệt như mèo vờn chuột.
“Bất Diệt cảnh, huyết mạch Hải tộc cấp tám, cũng chỉ có thế mà thôi.”
Trong một đống Hắc Diệu thạch vỡ vụn, Tần Liệt thò đầu ra, nhìn lên Hàn Thiến cả vú lấp miệng em, dưới ánh trăng diễm quang bắn ra bốn phía.
“Tiện nhân, ngươi quả thực so với Hàn Lỗi kẻ bất lực kia mạnh hơn một chút, chẳng qua... Cái này cũng không thể thay đổi cái gì.” Khi nói chuyện, hắn không nhanh không chậm từ trong đống loạn thạch bay ra, bình tĩnh nói: “Ngươi xuất thân đê tiện, còn có huyết mạch Hải tộc đê tiện kia trên người, vĩnh viễn không có khả năng đem ngươi đưa đến độ cao ta có thể đạt tới. Mà ta, sẽ không sốt ruột giết chết ngươi, ta sẽ từ Hàn gia các ngươi bắt đầu trước, đem những người thân của ngươi, chém giết một kẻ tiếp nối một kẻ.”