“Ngươi trước kia không phải mê luyến Tần Hạo sao? Tần gia lão gia tử, lúc đó chẳng phải một lòng hy vọng ngươi và Tần Hạo đi đến với nhau sao?”
“Kết quả, Tần Hạo sau khi ở vực ngoại tinh không có tiểu tạp chủng này với nữ tử Thần tộc, ngươi thế mà giảo hợp cùng một chỗ với con của hắn!”
“Ha ha ha, phụ thân không lựa chọn ngươi, ngươi tìm con làm vật thay thế đúng không?”
“Ngươi nói ngươi có phải tiện nhân không?”
Quân Thiên Diệu ở sau khi phát hiện đường chạy trốn bị một câu của Mâu Di Tư phá hủy, rốt cuộc như biến thành bị tâm thần.
Một phen oán niệm hắn ẩn giấu trong lòng, cũng ở thời khắc này, được tận tình phát tiết ra.
Ngồi ngay ngắn ở trên hồn đàn của mình, Mâu Di Tư nghe hắn quát lớn, ánh mắt lạnh đến cực hạn.
Lực chú ý cũng đặt ở nơi này, Tần Liệt cũng ầm ầm chấn động, giống như đột nhiên hiểu ra cái gì.
Vẻ mặt hắn cũng trở nên phức tạp hẳn lên.
Rất nhiều ký ức vốn nên không thuộc về hắn, lúc này bỗng nhiên trào lên trong lòng, từ mơ hồ trở nên rõ ràng hẳn lên.
Khóe miệng hắn tràn ra một tia cay đắng hối hận, trong lòng than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Dì Mâu...”
Hắn đã nhớ rõ, “Hắn” của trước kia, luôn xưng hô Mâu Di Tư là “dì Mâu”, đối với Mâu Di Tư mang tình cảm cực kỳ phức tạp.
Mà Mâu Di Tư, lại ở thời điểm thiếu nữ, đã cực kỳ sùng bái ngưỡng mộ phụ thân Tần Hạo, đem Tần Hạo coi là nam nhân hoàn mỹ nhất để đối đãi.
Đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình.
Nghe Quân Thiên Diệu gào rống, Tần Liệt chậm rãi nhớ lại một số chuyện, một số ký ức vốn thuộc về một “Hắn” khác.
Mâu Di Tư và Trần Lâm đôi sư huynh muội này, rất sớm trước kia, đã có lui tới với Tần gia.
Sư phụ hai người từng là bạn thân của Tần Sơn ông nội hắn.
Vì nguyên nhân này, Trần Lâm và Mâu Di Tư thời thiếu niên, đã thường xuyên cùng nhau ra ngoài du lịch với Tần Hạo.
Mâu Di Tư thời thiếu nữ đã ngưỡng mộ Tần Hạo.
Tần Sơn và sư phụ nàng, năm đó cũng đều cố ý tác hợp hai người, hy vọng nàng và Tần Hạo có thể đi đến với nhau.
Đáng tiếc Tần Hạo tuổi trẻ không chịu gò bó, một lòng truy tìm cực hạn của lực lượng võ đạo, cũng chưa đem Mâu Di Tư bên người coi là bạn lữ quan trọng nhất trong đời.
Hắn chỉ đem Mâu Di Tư coi là tiểu muội để đối đãi.
Nhiều năm sau, Tần Hạo ở vực ngoại tinh không đột phá cảnh giới, mang theo Tần Liệt mang huyết mạch Liệt Diễm gia tộc trở về, tuyên bố sự thật hắn kết hợp với một nữ tử Thần tộc.
Một tia ảo tưởng cuối cùng của Mâu Di Tư đối với Tần Hạo tuyên bố bị hủy diệt.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó, Mâu Di Tư đều cuộn mình ở bí cảnh sở hữu riêng của mình, không tiếp xúc với bên ngoài.
Chờ sau khi Mâu Di Tư nhận rõ sự thật, bình tĩnh tâm cảnh, từ bí cảnh sở hữu riêng đi ra, Tần Liệt đã chậm rãi lớn lên.
Một Tần Liệt khác lúc trước còn là thiếu niên, bởi vấn đề song hồn cộng sinh, huyết mạch Thần tộc chậm chạp chưa thể thức tỉnh, ở trên con đường rèn luyện võ đạo, cũng chưa thể bày ra thiên phú kinh diễm kinh người.
Đối mặt mọi người cười nhạo, ánh mắt thất vọng của trưởng giả gia tộc, Tần Liệt kia của ba trăm năm trước, bởi mãi không thể chứng minh bản thân, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng sụp đổ.
Hắn bắt đầu cam chịu, bắt đầu đắm mình, chỉ muốn vô tri vô giác vượt qua cả đời.
Có một đoạn thời gian như vậy, bởi Tần Hạo bận tu luyện, bởi Tần Sơn cần rèn luyện thần khí, không thể chiếu cố Tần Liệt, đã đem hắn giao cho Mâu Di Tư dạy.
Tần Sơn vốn hy vọng Mâu Di Tư thân là nữ giới, có thể làm Tần Liệt thay đổi triệt để, có thể tỉnh lại.
Mâu Di Tư vốn là không có hảo cảm đối với Tần Liệt.
Đối mặt Tần Liệt lúc ấy cam chịu, đắm mình, ở thung lũng của cuộc đời, nàng hận hắn không cố gắng, phương thức dạy cũng không đủ nhu hòa.
Ở trong mắt Mâu Di Tư, Tần Sơn là luyện khí sư trác tuyệt nhất thế gian, Tần Hạo là một phương bá chủ hào hùng.
Tần Liệt lúc ấy, so sánh với Tần Sơn, Tần Hạo, quả thực chính là uất ức triệt để.
Mâu Di Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, phương thức đối đãi Tần Liệt có chút cực đoan -- không đánh thì mắng.
Nàng không biết, Tần Liệt giai đoạn đó, bởi mọi người trên đời cười nhạo, trong lòng tràn đầy cảm xúc tiêu cực.
Bị nàng nhiều lần kích thích, cuối cùng Tần Liệt không khống chế được, làm ra việc ác nhân thần cùng giận -- bỏ thuộc muốn gây rối đối với nàng.
Nàng bằng vào cảnh giới tu vi siêu mạnh, chưa để cho Tần Liệt thực hiện được, trái lại làm Tần Liệt bị thương nặng.
Sau đó, nàng không còn một chút kỳ vọng nào đối với Tần Liệt, cũng bởi vậy quyết liệt với Tần gia.
Nàng lại một lần nữa rút vào bí cảnh sở hữu riêng không ra.
Lại qua một đoạn thời gian, tin tức Tần Liệt bị Hàn Thiến và Cửu Trọng Thiên hãm hại, chết thảm lộ ra.
Nàng lúc ấy chỉ cảm thấy Tần Liệt chết cũng không hối cải, chết chưa hết tội.
Tin tức Tần Sơn và Tần Hạo dưới cơn giận dữ, suất lĩnh hào hùng Tần gia công hãm Cửu Trọng Thiên, nàng về sau cũng biết, vẫn như cũ duy trì trầm mặc.
Chuyện sáu thế lực lớn hợp sức, làm Tần gia bị thương nặng, đánh vỡ hồn đàn của Tần Hạo, nàng cũng lục tục biết được.
Nhưng nàng biết nàng không thể làm được cái gì.
Nàng chỉ có thể tiếp tục trầm mặc, ở trong bóng tối yên lặng nhìn tất cả xảy ra, nhìn Tần gia rời khỏi trung ương thế giới, nhìn tất cả trước kia quen thuộc, trở nên thay đổi triệt để.
Trên quảng trường Thái Dương cung.
Theo Quân Thiên Diệu mắng chửi, Tần Liệt phía dưới Tinh Môn, trong cơn giật mình nhớ tới một số chuyện quá khứ.
Mâu Di Tư, cũng ở trong tiếng chửi mắng như bị tâm thần của Quân Thiên Diệu, lại có hồi ức rõ ràng đối với một phen chuyện xưa đó.
Tần Liệt ở phía dưới Tinh Môn sắc mặt thâm trầm.
Mâu Di Tư ngồi ngay ngắn ở trên sáu tầng hồn đàn, trong con mắt lạnh lùng cũng hiện lên một tia mờ mịt.
Nàng giống như chưa nghe thấy Quân Thiên Diệu rít gào giận mắng.
Đám người Kha Đế Tư và Đằng Viễn, vốn muốn đánh chết Quân Thiên Diệu, chờ sau khi nghe được chuyện hắn nói có liên quan với Tần Liệt, bỗng nhiên không vội vã động thủ.
Bọn họ đem Quân Thiên Diệu bao vây nhiều vòng, cau mày, chờ đợi chỉ thị của Tần Liệt.
Bọn họ cũng đều biết, Tần Liệt đối với chuyện của ba trăm năm trước đã không nhớ rõ, đều cảm thấy Tần Liệt có lẽ muốn biết từng xảy ra cái gì.
Cho nên bọn họ mặc kệ Quân Thiên Diệu kêu la.
“Chủ nhân...”
Mắt thấy Quân Thiên Diệu như chó điên, ở trên diệu nhật hồn đàn, vẫn như cũ đang hô to gọi nhỏ, Kha Đế Tư đành phải lấy linh hồn thấu truyền Tần Liệt.
Hắn cần một cái chỉ thị.
Lâm vào hồi ức, Tần Liệt ở trong tiếng gọi ầm ĩ của Kha Đế Tư, ánh mắt dần dần khôi phục thanh minh.
Tầm mắt hắn lại rơi ở trên người Quân Thiên Diệu.
“Tiểu tạp chủng! Ngươi cho dù huyết mạch thức tỉnh, thực cho rằng có thể lật trời hay sao?” Quân Thiên Diệu thấy hắn nhìn qua, lớn tiếng cười lên điên cuồng, “Các cứ điểm của Tần gia ngươi ở vực ngoại tinh không, đã đều bị sáu thế lực lớn công phá, Tần gia còn không phải như rùa đen rút đầu lẩn trốn đi? Ha ha ha, Tần gia ở ba trăm năm trước, bị thương nặng trốn vào vực ngoại tinh không! Ba trăm năm sau, ở dưới sáu thế lực lớn liên thủ công kích, nhất định hóa thành khói bụi! Ngươi cùng tiện nhân kia, không lâu về sau đều sẽ chôn cùng Tần gia!”