Giờ phút này, Quân Thiên Diệu đã chú ý tới, hai cường giả Thái Dương cung Hư Không cảnh bên người hắn, bị tà long cùng Chu Tước cấp chín liên thủ Tu La tộc đánh chết.
Chỗ xa hơn, các con thi yêu do Miêu Phong Thiên khống chế, ở lãnh địa khác của Thái Dương cung tàn sát bừa bãi, đang đuổi giết càng nhiều võ giả Thái Dương cung hơn.
Hắn biết, hôm nay qua đi, Thái Dương cung do một tay hắn sáng tạo, sẽ biến thành một đoạn lịch sử của trung ương thế giới.
Mắt thấy Thái Dương cung hắn tiêu phí mấy ngàn năm thời gian, rất vất vả sáng tạo bị phá huỷ ở trước mắt hắn, hắn khó bảo trì bình tĩnh nữa.
Điều này làm mỗi một câu hắn nói đều tràn ngập oán hận nồng đậm.
“Tần gia sẽ không hóa thành tro tàn, ta cũng sẽ không chôn cùng.”
Giờ phút này, Tần Liệt đứng ở đỉnh đầu phân thân Hồn Thú, chậm rãi hướng tới Quân Thiên Diệu đi tới.
Khí diễm hung ác điên cuồng khát máu đến từ Hồn Thú, như nước lũ không nhìn thấy, theo bóng người hắn, hướng tới Quân Thiên Diệu bao phủ đến.
“Ba trăm năm trước, Cửu Trọng Thiên cùng các thế lực lớn sỉ nhục ở trên người ta, ta sẽ ở không lâu sau, lấy máu tươi bọn hắn để rửa sạch.” Sắc mặt Tần Liệt lạnh nhạt, ngữ khí cũng bình tĩnh làm người ta kinh hãi, “Chẳng qua rất đáng tiếc, ngươi là không nhìn thấy được cảnh tượng ngày đó.”
Hắn lấy linh hồn hướng Kha Đế Tư hạ đạt mệnh lệnh.
“Giết!”
Kha Đế Tư điều khiển sáu tầng hồn đàn, dẫn theo ba tộc nhân năm tầng hồn đàn, lao vào trong màn ánh nắng Quân Thiên Diệu xây dựng.
Bọn người Đằng Viễn và Ni Duy Đặc, vừa thấy Kha Đế Tư động thủ, liền biết Tần Liệt đã ra chỉ thị.
Bọn họ cũng rống to lao đến.
Trong nháy mắt, Quân Thiên Diệu và sáu tầng hồn đàn của hắn, đã bị bọn người Kha Đế Tư và Đằng Viễn bao phủ.
Tòa diệu nhật hồn đàn kia, ánh vàng rực rỡ phóng ra cũng như mặt trời lặn chân núi trời tây, dần dần ảm đạm tắt.
“Mọi người có thời gian nửa canh giờ, tận lực diệt trừ lực lượng còn lại của Thái Dương cung, cướp sạch toàn bộ tài vật có thể cướp.” Tần Liệt bình tĩnh nói.
Trên không Thái Dương cung, thâm uyên ma khí như mây đen màu tím đậm áp đỉnh, ánh sáng cũng không thể thẩm thấu xuống chút nào cả.
Cường giả đỉnh phong các tộc đến từ Bạc La giới, ở dưới Tần Liệt phóng túng, đều lấy bản thể ngao du trên bầu trời, tàn sát bừa bãi chung quanh.
Các tòa cung điện của Thái Dương cung không ngừng nổ tung hủy diệt, rất nhiều cường giả Thái Dương cung bị chém giết nuốt ăn.
Các tộc Bạc La giới hận thấu xương đối với Thái Dương cung, xuống tay có thể nói là không lưu tình chút nào.
Phân thân Hồn Thú của Tần Liệt chạy đi khắp nơi, một khi nhìn thấy cường giả cấp bậc hồn đàn ý đồ lấy linh hồn bỏ chạy, liền lập tức thi triển thiên phú huyết mạch “Phệ Hồn”.
Từng cái linh hồn cường đại, ở sau khi thân thể hủy diệt, hồn đàn vỡ vụn, bị Hồn Thú dễ dàng lấy Phệ Hồn nuốt hết.
Phân thân Hồn Thú của hắn ở trận này tích tụ dư thừa hồn lực.
Sau đó không lâu, trong Tinh Môn do hắn ngưng luyện, lại trào ra từng đám người tới.
Võ giả Viêm Nhật đảo lấy Đường Bắc Đẩu, Đạm Mạc, còn có Cát Vinh Quang cầm đầu, từ trong Tinh Môn trào ra, bắt đầu thu thập linh tài trân quý Thái Dương cung cất giữ.
Đám người Đằng Viễn chém giết khắp nơi, ôm cơn giận, cũng tiến hành cướp bóc ở sau khi đánh giết võ giả Thái Dương cung.
Tần Liệt càng là ở lúc giữa đường, đem Hư Hồn Chi Linh thức tỉnh trong Trấn Hồn Châu lần lượt đánh thức lại.
Chung quanh, không hề thiếu hồn đàn vỡ, mà hồn đàn vừa vặn là đại bổ vật của Hư Hồn Chi Linh.
Hư Hồn Chi Linh như các chùm tia sáng tới lui ở bầu trời Thái Dương cung, tiến hành cắn nuốt đối với các hồn đàn vỡ vụn.
Tần Liệt do dự một lát, lại lấy tâm thần sai Trang Tĩnh hướng tới Viêm Nhật đảo, một lần nữa mở ra Tinh Môn.
Tám đại thần tướng của Liệt Diễm gia tộc, cũng từ đáy biển trồi lên, xuyên qua Tinh Môn mà đến.
Tám đại thần tướng như tám người khổng lồ của Cự Nhân tộc, cũng đuổi giết khắp nơi, đem từng cái thân thể huyết khí dâng trào nuốt vào trong bụng.
Phân thân Hồn Thú của hắn lấy linh hồn cường giả làm thức ăn, Hư Hồn Chi Linh, thì là nhìn chằm chằm mảnh vỡ các tòa hồn đàn, mà tám đại thần tướng, lại nhắm vào từng cái thân thể máu thịt.
Một gã cường giả hồn đàn cảnh, linh hồn, hồn đàn cùng thân thể máu thịt đều bị lần lượt chia cắt hết.
Bản thể hắn lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn Thái Dương cung rơi rụng bị diệt, sắc mặt lạnh nhạt như nước.
“Ngươi như vậy sẽ càng làm Tần gia trở thành cái bia ngắm.”
Mâu Di Tư không biết từ lúc nào, khống chế sáu tầng hồn đàn trôi nổi đến, dừng lại ngay tại bên cạnh hắn, nhìn hắn nói.
Tần Liệt quay đầu lại, nhíu mày, nói: “Sáu thế lực lớn không phải đã động thủ với Tần gia rồi? Cho dù là ta không có bất cứ hành động gì, sáu thế lực lớn chẳng lẽ sẽ từ bỏ ý đồ, sẽ không để ý tới không hỏi đối với Tần gia?”
“Có phải sư huynh ta an bài ngươi tới đây hay không?” Mâu Di Tư không đáp mà hỏi.
Nàng không biết quan hệ thật sự giữa Tần Liệt cùng Hồn Thú, không biết Hồn Thú chỉ là một cái phân thân của Tần Liệt. Nàng cho rằng Hồn Thú chính là một cỗ lực lượng ẩn giấu của Tần gia.
Trên đường hướng tới Bạc La giới, chiến đấu ngắn ngủi giữa nàng và Hồn Thú, làm nàng lầm cho rằng Hồn Thú và đám người Đằng Viễn có thể tìm tới, chính là Tần gia an bài.
Nàng cảm thấy lần này Tần Liệt đến, cũng rất có thể là Tần gia đáp lại đối với sáu thế lực lớn, cho nên nàng mở lời thăm dò.
“Từ sau khi ta thức tỉnh ở Bạo Loạn Chi Địa, đã không gặp được ông nội của ta nữa, cũng chưa từng câu thông với bất cứ tộc nhân nào của Tần gia.” Tần Liệt lắc đầu nói.
Mặt Mâu Di Tư rốt cuộc lộ vẻ vẻ mặt, kinh ngạc nói: “Những người kia...”
Nàng nhìn về phía rất nhiều cường giả Tu La tộc bọn Kha Đế Tư, nhìn tồn tại đỉnh phong Bạc La giới lấy Đằng Viễn cầm đầu, còn có rất đông thi yêu Miêu Phong Thiên điều khiển.
Nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
“Những người đó không phải chịu Tần gia kêu gọi đến.” Tần Liệt kéo kéo khóe miệng, “Bọn họ chỉ là bởi ta mà đến.”
Mâu Di Tư đột nhiên trầm mặc.
Nàng lần đầu tiên rất nghiêm túc đánh giá Tần Liệt.
Ba trăm năm trước, Tần Liệt trước mắt cùng Tần Liệt nàng trước kia hiểu biết, bất luận là khuôn mặt hình dáng hay là cảm giác cho nàng, đều rõ ràng là hai người khác nhau.
Nhưng nàng lại biết rõ, nhân tộc tóc đỏ mắt đỏ mang huyết mạch Thần tộc này, chỉ có một mình Tần Liệt.
Cái này đủ để chứng minh Tần Liệt trước mắt cùng người nọ của ba trăm năm trước đều là một người.
Chỉ là, bất luận bộ dáng, khí thế, tâm tính, còn có phương thức nói chuyện, Tần Liệt này cùng ba trăm năm trước so sánh đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Điều này làm nàng trong lúc nhất thời có chút mơ hồ.