Linh Vực

Chương 1291: Chương 1291: Lòng người hoảng sợ (1)




Từ trong phù văn thần bí xanh thẳm đó, nàng rõ ràng cảm giác được khí tức huyết mạch Tần Liệt. Trong cánh cửa vực giới ẩn chứa khí tức huyết mạch, là chuyện phi thường quỷ dị.

Cái này ý nghĩa lực lượng huyết mạch của Tần Liệt tham dự xây dựng cánh cửa vực giới.

Mà theo nàng biết, thiên phú huyết mạch của Liệt Diễm gia tộc, vĩnh viễn đều chỉ có liên quan với lửa.

Mâu Di Tư bỗng nhiên cảm thấy sau ba trăm năm, trên người Tần Liệt tràn ngập bí ẩn, tồn tại quá nhiều thứ không hợp với lẽ thường.

“Cây lưỡi hái xương trắng này vốn là thuộc về chúng ta, cho nên chúng ta cần thu hồi.” Lưu ý đến ánh mắt nàng nhìn chăm chú, Tần Liệt quay đầu, lại nói: “Nay không gian giam cầm đều đã giải trừ, mà cường giả của sáu thế lực lớn hẳn là sẽ ở sau đây không lâu đến. Ngươi tốt nhất cũng sớm rời đi.”

Lúc nói chuyện, cường giả các tộc Bạc La giới lấy Đằng Viễn cầm đầu cũng tục tục bay vào Tinh Môn.

Sau khi chém giết thâm uyên lĩnh chủ A Đặc Kim Tư, hắn lấy Huyết Nhục Phong Bi đem một phần ba máu thịt của A Đặc Kim Tư luyện hóa, khiến trong Huyết Nhục Phong Bi lại ẩn chứa huyết nhục năng lượng vô cùng mênh mông.

Cái này khiến hắn dám luôn để Tinh Môn ở trạng thái mở ra.

Tinh Môn mở ra, hao phí chính là huyết nhục lực lượng, có thể thông qua Huyết Nhục Phong Bi tùy thời bổ sung huyết nhục tinh khí, hắn mới dám lãng phí như thế.

“Chuyện xảy ra hôm nay, sáu thế lực lớn nhất định sẽ rất nhanh điều tra rõ chân tướng, ngươi không sợ sáu thế lực lớn trả thù?” Mâu Di Tư lạnh lùng nói.

“Đa tạ quan tâm. Ta tự nhiên sẽ làm ra an bài.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.

“Ta sẽ không quan tâm ngươi, ta hận ngươi còn không đủ...”

Mâu Di Tư như nhớ lại chuyện cũ, hàn quang lạnh lẽo trong mắt chợt lóe, vốn muốn ác độc nguyền rủa hai câu, lại đột nhiên im tiếng.

Nàng trầm mặc một chút, cuối cùng lấy ngữ khí không có bất cứ cảm tình gì, hờ hững nói: “Lão gia chủ hy vọng ngươi sống thật tốt, bởi vì ngươi, Tần gia đã gặp rất nhiều đau khổ, ngươi tự xử lí đi.”

Dứt lời, mười đầu ngón tay của Mâu Di Tư bắn vọt ra mũi nhọn, mạnh mẽ xé rách một khe hở không gian ngay tại trên sáu tầng hồn đàn của nàng.

Nàng khống chế sáu tầng hồn đàn lóe vào khe hở không gian.

Tần Liệt cau mày, nhìn nàng quay về hư không loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực, sắc mặt thâm trầm.

“Ba trăm năm rồi, nữ nhân này... Vẫn không thay đổi chút nào.”

Nói thầm một câu, hắn an bài Hồn Thú quay về Bạc La giới trước, bản thân cũng chưa vội vã lập tức rời đi.

Lơ lửng trên không, hắn nhìn Thái Dương cung đã thành phế tích, sờ cằm suy nghĩ một lát, tầm mắt rơi xuống phương hướng Cửu Trọng Thiên.

Có Tinh Môn, chỉ cần hắn còn muốn chạy, trong một ý nghĩ có thể thoát thân.

Trừ phi đụng phải cường giả Vực Thủy cảnh, hoặc là tồn tại cấp bậc Hư Không cảnh tinh thông không gian bí thuật như Mâu Di Tư, bằng không bản thể hắn lúc nào cũng có thể thông qua Tinh Môn bỏ chạy.

Cho nên ở lúc mảng thiên địa này chỉ còn một mình hắn, hắn vẫn tỏ ra thong dong tự nhiên, không chút hoang mang.

Lúc này, hắn suy nghĩ nếu lấy Tật Lôi Độn bí thuật, không ngừng thuấn di, yếu hao phí bao lâu mới có thể tới Cửu Trọng Thiên.

Hắn đang nghĩ có cách nào tìm được Cửu Trọng Thiên Hàn Thiến, đem sỉ nhục của ba trăm năm trước, thông qua Hàn Thiến để rửa sạch sẽ hay không.

“Phiêu lưu quá lớn...”

Hắn đột nhiên nhớ lại Mâu Di Tư trước khi đi, phen lời “Lão gia chủ hy vọng ngươi sống thật tốt” đó, hắn cuối cùng chưa mất đi lý trí.

Hắn cũng theo sau xuyên qua Tinh Môn rời khỏi.

...

Lại một đoạn thời gian trôi qua.

Thâm uyên ma khí trên không Thái Dương cung, theo lưỡi hái xương trắng và cái sừng duy nhất màu vàng biến mất, đã dần dần tiêu tán.

Thái Dương cung vết thương khắp chốn, ở dưới bóng đêm, tỏ ra thê lương đến cực điểm.

Dưới ánh trăng lành lạnh.

Một chiếc tinh không cổ hạm chợt lao nhanh đến, như khoác sấm chớp, khí thế ngập trời.

Trên con thuyền khổng lồ, cờ gấm của Cửu Trọng Thiên tung bay, phần phật sinh uy.

Các tòa hồn đàn bốn tầng, năm tầng, sáu tầng, từ trên tinh không cổ hạm đó bay xuống.

Phong bạo hồn đàn, hỏa diễm hồn đàn, hàn băng hồn đàn, hoàng kim hồn đàn, thanh mộc hồn đàn, các loại các dạng hồn đàn làm người ta hoa cả mắt.

Trên cổ hạm khổng lồ dưới bầu trời đêm, có một tòa hoàng kim hồn đàn khác như kim tự tháp to lớn, lại có nhiều tới bảy tầng!

Tòa hoàng kim hồn đàn bảy tầng đó, nằm ở đám mây một lúc, rải xuống ánh sáng vàng đầy trời.

Từng chùm ánh sáng vàng buông xuống, như có được linh hồn ý thức, ở địa giới Thái Dương cung tới lui tuần tra một vòng.

Tựa như chưa cảm giác được linh hồn sinh mệnh, những ánh vàng buông xuống đó lại bay hết về bầu trời.

Hoàng kim hồn đàn cao bảy tầng, như kim tự tháp, dần dần thu nhỏ lại thành hình thái hạt gạo, biến mất ở trong tinh không cổ hạm dưới bầu trời đêm.

Cửu Trọng Thiên nhị đại lĩnh tụ Bùi Thiên Sùng chưa phóng ra hồn đàn, mà là đứng ở nơi Thái Dương thần điện đổ vỡ.

Sắc mặt hắn thâm trầm lấy linh hồn cảm giác.

Sau đó không lâu, các tòa hồn đàn khác nhau thuộc tính, từ bốn phương tám hướng bay trở về.

Trên mỗi một tòa hỏa diễm hồn đàn, hàn băng hồn đàn, phong bạo hồn đàn, đều có cường giả Cửu Trọng Thiên Hư Không cảnh ngồi ngay ngắn.

Bọn họ tụ lại ở bên cạnh Bùi Thiên Sùng.

“Không có người lưu lại.”

“Người tới đều rút lui rồi.”

“Không có tung tích kẻ địch.”

Những người đó, ngồi ở trên hồn đàn của mình, hướng Bùi Thiên Sùng bẩm báo.

Sắc mặt Bùi Thiên Sùng âm trầm như nước.

Một lát sau, một võ giả Cửu Trọng Thiên có được thanh mộc hồn đàn, mang theo một võ giả Thái Dương cung Phá Toái cảnh trở về.

Những võ giả Phá Toái cảnh kia, bị lực lượng của Ni Duy Đặc quật, lúc ấy đã bị thương nặng hôn mê.

Ni Duy Đặc cho rằng hắn đã chết không để ý.

Ở dưới sinh mệnh lực của cường giả có được thanh mộc hồn đàn kia rót vào, người này dần dần thức tỉnh lại, trở thành một người sống trong đó.

Hắn run rẩy quỳ mọp ở trên thanh mộc hồn đàn, cúi đầu, khóc không thành tiếng nói: “Là người Tần gia!”

Bùi Thiên Sùng quát: “Cụ thể chút!”

“Người tới tự xưng Tần Liệt, hắn mang theo rất nhiều cường giả dị tộc huyết mạch cấp chín của Bạc La giới, còn có thi yêu, cộng thêm một con Ám Hồn Thú khủng bố vô cùng, tàn sát Thái Dương cung.”

“Cung chủ Quân Thiên Diệu của chúng ta chết thảm.”

“Liễu Hiền Triết cùng hai điện chủ của Thái Âm điện cũng bị giết.”

“Bọn hắn cướp sạch Thái Dương cung, giết hại mọi người có thể giết hại, thông qua cánh cửa vực giới rời khỏi.”

“...”

Người sống sót này, đem chuyện hắn biết, không bỏ sót một chữ nói rõ ràng.

Bùi Thiên Sùng và cường giả Hư Không cảnh của Cửu Trọng Thiên sắc mặt ngưng trọng nghe.

“Đây là Tần gia làm ra phản kích! Nhất định là như vậy!” Một cường giả Hư Không cảnh năm tầng phong bạo hồn đàn, vẻ mặt hung dữ, dẫn đầu bày tỏ ý kiến của mình, “Nhất định là Tần gia thấy chúng ta gần đây không ngừng công kích cứ điểm bọn họ ở ngoài vũ trụ, lúc này mới thông qua Mâu Di Tư phục kích Thái Dương cung!”

“Tất nhiên là Tần gia không thể nghi ngờ.” Có người khác quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.