Một nam thanh niên trái ôm nam phải ôm nữ, mặc áo dài trong suốt, ngạo nghễ đi từ trong nghị sự điện của Khí Cụ tông ra.
Thanh niên này bộ dáng tuấn tú, dáng người cao lớn, lông mày lá liễu, mi mắt đóng mở đều hiện tinh quang, khí thế phi phàm.
Thân thể cân xứng, xăm nhiều đồ hình xinh đẹp. Những hình xăm đó vậy mà đều là đủ dạng nữ tử trần trụi.
Những cô gái bị gã xăm ở trên người kia đang thể hiện đủ loại tư thái tục tĩu câu hồn người. Hoặc là quấn quanh bên hông trên đùi gã; hoặc là thè ra cái lưỡi thơm tho, mút đầu vú gã; hoặc là hai tay giơ lên cao, tư thế cúi người dưới hông gã...
Bộ quần áo trong suốt kia căn bản không thể che lấp những hình xăm nữ tử khỏa thân này, phơi bày toàn bộ. Nhìn kỹ thì thấy những nữ tử này đều rất sống động, như một đám xà mỹ nữ quấn quanh thân gã.
Hai tay người này ôm một đôi tuấn nam mỹ nữ, hai bàn tay lại càng xâm nhập vạt áo nam nữ kia, suồng sã xoa bóp tứ phía.
"Đây là Phạm Nhạc?" Trong góc, Tần Liệt ngưng thần nhìn về phía yêu nhân này, chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Cũng không phải sợ hãi thực lực người này, mà đối với cái loại có sở thích đặc biệt này, ngay cả nam nhân… cũng hứng thú, bản năng làm cho hắn thấy kinh tởm.
- Chính là hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Nhu trắng bệch, hiển nhiên đối với yêu nhân này cũng khó có thể tiếp thụ.
- Loại bất nam bất nữ này ta thấy liền khó chịu. Tần Liệt, đệ đối mặt nhé, ta đi trước một bước.
Liên Nhu quay đầu bước đi.
- Người này, ở Hợp Hoan tông chỉ sợ cũng là dạng dị loại.
Tống Đình Ngọc cũng kinh ngạc. Mắt nàng lóe sáng, nhìn chằm chằm Phạm Nhạc trong chốc lát, ngữ khí quái dị nói:
- Tuy Hợp Hoan tông từ trước đến nay khá cởi mở, chẳng những không cấm cản tình yêu nam nữ mà ngược lại rất đề xướng, hơn nữa tuyên dương song tu chi đạo. Nhưng tình huống giống Phạm Nhạc này, bản thân ta cũng chưa có nghe nói qua. Chẳng những thích hoan hỉ với nữ nhân, còn thích nam nhân đẹp, nghĩ đến ở Hợp Hoan tông cũng cực kỳ hiếm thấy, Phạm Nhạc này thật đúng là...
Tống Đình Ngọc khẽ cười lắc lắc đầu, cũng hiểu lần này thực sự mở mang tri thức, mở rộng tầm mắt.
- Tần Liệt ở nơi nào?
Ứng Hưng Nhiên lại đang hô to.
- Có thể nhìn thấy Tông chủ long tinh hổ mãnh quả nhiên là không dễ dàng, khó trách gần đây Khí Cụ tông một lần nữa hồi phục.
Tần Liệt không hề giấu mình, xoải bước đi ra, bước về phía Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng.
- Ha ha, ngươi không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Ứng Hưng Nhiên tươi cười, đi nhanh ra đón.
- Nghe nói ngươi rơi xuống U Minh giới, thương tâm toàn bộ chúng ta Khí Cụ tông đều sốt ruột một trận. Ngươi là hi vọng tương lai của tông môn, mọi người chúng ta đều hi vọng ngươi có thể chấn hưng tông môn, cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện.
- Ngươi có thể trở về, thực lực Khí Cụ tông sẽ tăng nhiều!
La Chí Xương cười vui tỏ thái độ.
Phòng Kỳ và Tương Hạo tỏ vẻ kinh hỉ, liên tục gật đầu, tươi cười chân thành tha thiết.
Tần Liệt thầm cười lạnh, ngoài miệng một bên lá mặt lá trái cùng bọn họ, một bên đi tới. Đến trước người Ứng Hưng Nhiên, mới nghiêng qua Phạm Nhạc liếc mắt một cái, không lưu tình chút nào quát:
- Tên yêu nhân bất nam bất nữ này là ai?
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng đang cười, những lời của hắn vừa vang lên, nụ cười chợt cứng lại.
Phạm Nhạc mới hắt nước bẩn lên người Tần Liệt xong, thần sắc cuồng ngạo, lãnh đạm nói:
- Dựa theo bối phận tính, ngươi còn phải kêu ta một tiếng sư thúc tổ!
- Ngươi?
Tần Liệt cười lạnh lắc lắc đầu.
- Cho dù ta lập tức rời khỏi Khí Cụ tông cũng sẽ không kêu ngươi một tiếng.
- Các vị sư điệt, các ngươi nói như thế nào?
Hai tay đang xâm nhập vào đôi nam sủng nữ sủng của Phạm Nhạc, bởi vì tức giận mạnh dùng sức, khiến cho đôi tuấn mỹ nam nữ đang rúc vào trong lòng ngực của gã bỗng nhiên cúi đầu thét lớn một tiếng, biểu tình thống khổ —— hiển nhiên Phạm Nhạc làm đau bọn họ.
- Tần Liệt, Phạm Nhạc là nhi tử cung phụng Phạm Địch thời tông môn đời trước trước. Từ nhỏ hắn lớn lên ở Hợp Hoan tông, sư phụ của hắn... Là chúng quý nhân và ân nhân của Khí Cụ tông ta.
La Chí Xương đi ra hoà giải, cười nói:
- Dựa theo bối phận mà nói, thật sự chúng ta đều là tiểu bối, ngươi cũng thật sự phải gọi hắn một tiếng sư thúc tổ. Nhưng tuổi các ngươi không kém nhiều cũng không cần xa lạ thế, luận ngang hàng được rồi.
- Ngang hàng?
Phạm Nhạc cười toe toét miệng, lắc lắc đầu, vẻ mặt đùa cợt nói:
- Hắn còn không xứng.
- Việc này, việc này…
La Chí Xương cười chua sót.
Tần Liệt âm trầm, không lên tiếng, chính là nhìn Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng, xem bọn họ ứng đối như thế nào.
- Tần Liệt, Phạm Nhạc... Dù sao cũng là trưởng bối, hơn nữa hắn còn đến từ Hợp Hoan tông, lần này cũng là vì giúp giúp Khí Cụ tông bọn ta mới chuyên môn trở về, ngươi xem?
Ứng Hưng Nhiên cầu xin nhìn về phía Tần Liệt.
Đáy lòng Tần Liệt lạnh như băng, rốt cuộc không lưu tình nổi, quát:
- Khi Khí Cụ tông bị năm thế lực lớn vây công sao hắn không có tới? Lúc Huyền Thiên minh và Bác Cực Thánh điện phái ra cao thủ sao hắn không có tới? Nay hết thảy đều kết thúc rồi bỗng nhiên hắn xông ra, nói là trưởng bối tông môn. Tuy rằng ta không rõ cuối cùng là chuyện gì, nhưng nghĩ tới ta phải nhận người như thế là trưởng bối, thật có lỗi, ta không làm được.
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng nghe hắn vừa nói như thế, đều lúng túng, xấu hổ, cũng không tìm ra lời khuyên.
- Tông chủ, ba vị cung phụng, ta còn muốn hỏi một câu, thời điểm Lăng gia bị Thất Sát Cốc lần lượt bức bách, vì sao tông môn không thể đáp lại nhất định? Các người biết rõ quan hệ ta và Lăng gia!
Tần Liệt lại quát lạnh.
- Chuyện đó, dù sao dù sao Lăng gia sống ở Thất Sát Cốc, đây là việc tư của Thất Sát Cốc... Chúng ta cũng không có tư cách can thiệp. Lại nói, lúc ấy, lúc ấy Khí Cụ tông tự thân khó bảo toàn, nói chuyện cũng không đủ phân lượng, cho nên dù có trả lời cũng có tác dụng gì...
La Chí Xương cười khan nói.
- Đúng, bởi vì ta “Đã chết”, không đáng lãng phí tinh lực trên người Lăng gia?
Tần Liệt cười lạnh.
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng đột nhiên trầm mặc.
Bọn họ bị Tần Liệt một lời nói trúng tim đen, bị sảng khoái vạch trần ý tưởng thật, cũng biết tiếp tục giấu diếm không quan trọng, cũng chỉ có thể chấp nhận.
- Nói những lời nhảm nhí này có ý gì?
Phạm Nhạc nhướng mày, ngạo nghễ nhìn về phía Tần Liệt, không khách khí nói:
- Ngươi cũng chưa từng là người của Khí Cụ tông, cũng không trách được sư điệt bọn họ không vì chuyện của ngươi tận tâm tận lực.
- Sao ta không phải người của Khí Cụ Tông?
Tần Liệt hỏi lại.
- Nếu ngươi là người Khí Cụ tông, vì sao không chịu viết phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi kia ra, biến thành tông môn bí điển?
Phạm Nhạc mắt lóe tinh quang.
- Nếu Khí Cụ tông có thể luyện chế nhiều Tịch Diệt Huyền Lôi, tranh đấu Huyền Thiên minh, Bát Cực Thánh điện sao phải bị động như thế? Nếu Khí Cụ tông sớm nắm giữ Tịch Diệt Huyền Lôi, trước tiên luyện chế mười mấy cái, nguy cơ tông môn kia đã sớm giải trừ, căn bản không cần ngươi rút Linh văn trụ ra, làm cho Tà Minh Thông Đạo mở, làm cho Diễm Hỏa sơn sụp đổ theo!
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng nhẹ nhàng gõ đầu, dường như có chút đồng ý thuyết pháp của Phạm Nhạc.
Đối với Tịch Diệt Huyền Lôi, trong lòng bốn người này vẫn còn có ý tưởng, Tần Liệt không công bố phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi cho bọn họ biết cũng làm cho bọn họ vẫn canh cánh trong lòng.
Tần Liệt bỗng nhiên hiểu rõ, hiểu được ý tưởng những người này. Nói trắng ra là, bọn họ giống Huyền Thiên minh, Bát Cực Thánh điện, cũng đều thèm nhỏ dãi đối với Tịch Diệt Huyền Lôi, đều muốn nắm giữ Tịch Diệt Huyền Lôi.
Người nào cũng biết Tịch Diệt Huyền Lôi lợi hại, biết giá trị của nó, biết nó có thể tạo được tính tác dụng mấu chốt trong đại chiến.
Cho nên đều muốn nắm giữ trong tay mình.
- Viết cho các ngươi?
Nhìn đám người Ứng Hưng Nhiên, Tần Liệt thất vọng. Bỗng nhiên hắn cảm thấy may mắn nghe lời Huyết Lệ dặn dò, không tùy tùy tiện tiện nói rõ phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi.
- Phương pháp luyện chế Tịch Diệt Huyền Lôi một trưởng bối dạy ta, nó là của riêng ta, không quan hệ với tông môn, vì sao ta phải giao ra?
- Cá nhân ngươi, cũng là đệ tử tông môn Khí Cụ tông! Lúc tông môn gặp khốn cảnh là lúc ích lợi cá nhân tạm thời buông bỏ, tất cả lấy tông môn làm đầu!
Phạm Nhạc hiên ngang lẫm liệt nói.
Bốn người Ứng Hưng Nhiên lại khẽ gật đầu.
Bọn họ hiển nhiên đồng ý lời Phạm Nhạc nói, hơn nữa bốn người bọn họ vì lợi ích tông môn xác thực buông xuống tất cả, xác thực vì tông môn có thể hy sinh tất cả.
Liên Nhu, Đường Tư Kỳ, Tần Liệt, đệ tử và trưởng lão khác, tại thời khắc mấu chốt, bọn họ đều có thể không chút do dự hy sinh —— chỉ cần bọn họ cho rằng đối với tông môn có lợi.
Nhìn Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương, Phòng Kỳ, Tương Hạo, Tần Liệt bỗng nhiên có phần vô lực. Hắn phát hiện hắn thật sự không thể thay đổi phương châm nhất quán mà bốn người này thủ vững—— tất cả lấy ích lợi tông môn làm đầu.
Hắn cũng phát hiện bốn người này không có một chút nhân tình, bất kể chuyện gì cũng phải cân nhắc lợi hại mới quyết định.
Mặc kệ quyết định sẽ hy sinh đến ai, ở trong mắt bọn họ, chỉ cần đối với tông môn có lợi, thì đó là chuyện đúng đắn.
Tần Liệt đã ý thức được mình xem nhẹ rồi, quay về Khí Cụ tông căn bản chính là một quyết định sai lầm.
Vì thế hắn trầm ngâm một chút, mang hết một bộ phận bí điển về Khí Cụ tông trongKhông gian giới ra, để hết trước mắt Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng.
- Tần Liệt, ngươi đây là?
La Chí Xương la hoảng lên.
- Ta muốn thoát ly Khí Cụ tông.
Tần Liệt ngẩng đầu, trầm mặt nhìn về phía bốn người này, nói:
- Ta không thể chấp nhận phương thức làm việc của các ngươi, cũng không cách nào tiếp tục làm việc với các ngươi, cho nên ta lựa chọn chủ động rời đi.
- Tần Liệt! Có chuyện gì có thể từ từ nói, đừng xúc động như vậy a!
Phòng Kỳ kêu lên.
Tương Hạo cũng khuyên bảo:
- Chuyện Lăng gia có lẽ chúng ta không đủ tích cực, điểm này chúng ta có thể xin lỗi. Đừng bởi vì này một chút chuyện nhỏ liền cáu kỉnh? Tần Liệt, ngươi là luyện khí sư có thiên phú nhất trong lịch sử Khí Cụ tông, chúng ta cần ngươi, Khí Cụ tông cũng cần ngươi!
- Tần Liệt phải rời khỏi?
- Tần Liệt muốn thoát ly tông môn?
- Sao có thể như vậy?
Xung quanh không ít đệ tử và trưởng lão tông môn nghe được tin tức này đều tụ tập về đây, kinh ngạc nhìn về hướng này.
Đồng Tế Hoa, Đàm Đông Lăng, Vệ Thanh, Mạnh Thần các nội tông trưởng lão nghe tin cũng chen chúc tới, đều khiếp sợ không thôi.
Ngay cả mấy võ giả Huyết Mâu, cũng xuất hiện từ các hẻo lánh, mắt nhìn sang.
- Thật có lỗi, tâm ý ta đã quyết, hôm nay ta muốn chính thức thoát ly Khí Cụ tông.
Tần Liệt kiên quyết nói.
- Tần Liệt, có phải mặc kệ chúng ta khuyên như thế nào, ngươi đều muốn kiên trì rời đi hay không?
Ứng Hưng Nhiên thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối, bất đắc dĩ hỏi.
- Không sai!
Giọng Tần Liệt đầy lực lượng đáp lại.
- Vậy... mời ngươi trả lại mười hai cây trụ Linh văn của Khí Cụ tông đi thôi.