Little Devil

Chương 8: Chương 8: Lưu Hàn Phong-Khó Hiểu




Gia Hạ xoay người, nở nụ cười nhạt. Lưu tiểu thư, đến cả cậu cũng dùng cách xưng hô này để gọi cô. Gia Hạ ngồi xuống ghế, ra hiệu cho Vô Thần cùng ngồi nhưng anh chỉ lắc đầu, không ngồi xuống.

Nét cười trên gương mặt Gia Hạ thoáng biến mất, cô cất lời :

-Vô Thần, cậu …

Vẫn như mọi lần, ngữ điệu của Gia Hạ khi nói chuyện với Vô Thần luôn nhẹ nhàng, điểm đạm. Không giống mọi lần, cậu không cười hay nhẹ “Ừm” một tiếng với cô, chỉ nói với giọng ảm đạm :

-Tiểu thư cần gì ?

-Hừ…Gia Hạ lạnh lùng cười một cái.

-Cậu có cần phải giải thích tại sao cậu không làm một thiếu gia nhàn hạ lại đi làm một quản gia luôn phải cúi đầu trước người khác với tôi không ?

-Cậu…À, tiểu thư nhầm rồi!

-Nhầm ? Gia Hạ liếc nhìn Vô Thần.

-Tôi dù sao cũng chỉ là con trai của giám đốc công ty con nhỏ nhất của Tập đoàn PP, đối với trước kia, cũng được xem là thiếu gia nhưng đối với Tập đoàn PP tôi chẳng qua cũng không bằng một nhân viên trực thuộc của Tập đoàn. Nếu trở thành quản gia thì cũng đồng nghĩa với việc trở thành thân tín của một người cấp cao, sẽ trở thành bước đệm trên con đường phát triển sự nghiệp của tôi.

-Vô Thần…

Tôi không phải là nhân vật “lớn” , cậu có thất vọng không ? Gia Hạ cất lời.

-Không, tiểu thư từ khi sinh ra đã là một nhân vật “lớn” rồi !

Gia Hạ “Hừ” một tiếng, phải, cô là con gái của Tập đoàn PP, đương nhiên phải là một nhân vật “lớn”. Điều đó đương nhiên cô biết, chỉ có điều, cô vẫn muốn hỏi.

-Cậu…có thể gọi tôi như bình thường. Gia Hạ nói với giọng trầm nặng nề. Mỗi lần nói với giọng điệu này, tâm trạng Gia Hạ thường không vui, cậu biết.

Vô Thần im lặng một lát rồi nhẹ nhàng cất giọng :

-Hạ Hạ…

-Hạ Hạ…

Chỉ với vài chữ của Vô Thần, trái tim Gia Hạ đã lỗi nhịp. Giọng nói ấm áp, dịu dàng của anh luôn là thứ ấm áp vô cùng, nó khiến cô tạm quên đi những tháng ngày buồn bã, quên đi cảm giác nặng trĩu, khiến cô yên lòng. Gia Hạ im lặng, nước mắt rơi từ lúc nào.

Vô Thần sững sờ, trái tim thoáng nhói đau. Anh bước tới, định giơ tay đặt lên vai cô theo phản xạ, bỗng :

-Excuse me !

Vô Thần vội vã rút tay lại, Gia Hạ giật mình, vội lau đi nước mắt, ngước mắt lên nhìn.

Đứng trước mặt cô, ngay tại cửa ra vào, có một người đàn ông trẻ. Anh ta mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng khá dài, bên trong là áo sơ mi màu xanh nhạt, trang phục đơn giản càng làm toát lên vẻ khí phái của anh ta. Đặc biệt là gương mặt, đôi mắt màu đen thuần túy trong vắt, hàng lông mi dài quyến rủ, ngũ quan cân đối, nụ cười rất thân thiện.

Phải, không gì thích hợp hơn là làm người nổi tiếng, được nhiều người ngưỡng mộ.

Nhị thiếu gia của Lưu gia-Lưu Hàn , bác sĩ tâm lí đang rất “hot” hiện nay. Nổi tiếng với tài năng siêu đẳng trong chuyên nghành tâm lí học và bởi gương mặt không hề kém cạnh các minh tinh điện ảnh hiện nay.

Người này bây giờ đang đứng trước mặt cô.

Lưu Hàn đứng ngay ra một lúc rồi đưa tay kéo chiếc kính mát xuống, liếc nhìn Gia Hạ với ánh mắt thăm dò :

-Melly ?

Gia Hạ ngây người, Melly đúng là tên tiếng Anh của cô. Cô khẽ gật đầu.

Lưu Hàn Phong hơi ngây người, một lát sau lại nở nụ cười thân thiện , bước đến bên cạnh Gia Hạ, đưa một bàn tay ra :

-I’m , nice to meet you!

-Nice to meet you too! Gia Hạ lịch sự đưa tay ra , nhẹ nắm lấy cánh tay của Lưu Hàn Phong.

Lưu Hàn Phong càng cười tươi hơn, chân mày hơi nhếch lên, chợt anh đưa mắt qua nhìn người bên cạnh Gia Hạ.

-Leo ?

Vô Thần nhìn Lưu Hàn Phong với ánh mắt lạnh lẽo và đầy sự khinh bỉ. Cả hai không ai nói gì, Gia Hạ nhận ra không khí có phần cổ quái thì lên tiếng :

-Anh là Lưu Hàn Phong ?

Lưu Hàn Phong gật đầu với nụ cười trên môi. Vô Thần khẽ cúi người chào rồi bước ra ngoài.

Lúc đi lướt qua Lưu Hàn Phong, Gia Hạ thoáng nghe Vô Thần nói một câu : “Chúng ta lại gặp nhau rồi !”

Hình như họ có quen biết, Gia Hạ đang thắc mắc thì Lưu Hàn Phong đã khoát tay lên vai cô, cất giọng niềm nở:

-Chúng ta đi ăn gì đi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.