Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Niệm Di
Trên đầu ánh sao rực rỡ, đằng sau ánh đèn sáng trưng, nhưng không gì có thể sánh bằng Thiết Ngưng Hương trong mắt tôi, em thật rực rỡ.
“Đẹp.”
Đây là lời khen từ tận đáy lòng tôi, sau đó lấy ra một sợi dây chuyền ngọc khác đeo trên cổ mình.
Hợp Tâm Ngọc tiếp xúc với da thịt, cảm giác mát lạnh lơ đãng thẩm thấu vào trong thân thể, khiến cho tâm hồn xao động nháy mắt bình yên.
“Đàn chị, em nhất định phải đeo sợi dây chuyền ngọc này mọi lúc, tuyệt đối không được tháo ra.”
Kết thúc chủ đề này với Thiết Ngưng Hương, tôi quay đầu nhìn sang Y Y ở bên cạnh. Cô bé bị hành vi lúc nãy của tôi dọa sợ, lúc này không dám nhìn vào mắt tôi.
“Chú ơi, con chỉ muốn giỡn với chú chút chút thui ạ.” Hai tay cô bé thả ở trước người, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút áy náy.
“Không sao đâu.” Tôi mỉm cười, thú thật lúc đầu tôi quả thật bị Y Y dọa sợ. Trong lúc thần kinh đang tập trung cao độ, thứ đang nghĩ trong đầu bỗng nhiên trở thành sự thật, hoàn toàn không có phòng bị, cho nên mới khiến tôi ngu người.
Lời đã nói ra, Y Y chậm rãi nở một nụ cười, tôi dựa vào băng ghế trong khu nghỉ ngơi hỏi cặn kẽ: “Hai dì cháu sao lại nghĩ đến chuyện tới công viên chơi? Lại còn chọn suất tối nữa chứ?”
“Bạn cùng lớp tặng cho con 2 tờ vé đi chơi công viên suất tối, cho nên con rủ dì đi cùng con.”
“Chú có thể xem vé của con được không?” Tôi luôn cảm thấy không thể có chuyện trùng hợp như vậy, muốn kiểm tra cuống vé, thế nhưng không phát hiện được vấn đề gì.
“Anh yên tâm đi, công viên này vừa mới khai trương, để làm quảng cáo, cho nên phát vé miễn phí khắp nơi, không lẽ lại là âm mưu quỷ kế do Lộc Hưng tạo ra.” Thiết Ngưng Hương nhìn bộ dạng cẩn thận của tôi, bất đắc dĩ khuyên: “Anh là thám tử, sao bệnh nghề nghiệp còn nặng hơn người ta nữa dzậy hà?”
“5 năm trước công viên này từng đóng cửa một lần, đã xảy ra rất nhiều tai nạn. Tốt nhất hai dì cháu hãy thật cẩn thận, nếu đã đi chơi xong, mau mau về nhà nha.”
“Chờ một chút.” Thiết Ngưng Hương cưng chìu xoa tóc Y Y: “22:10, có một buổi diễu hành dạ tiệc đặc biệt, Y Y đã mong chờ rất lâu.”
Tôi xem ánh mắt khẩn cầu của Y Y, cũng không nỡ từ chối: “Được rồi, nhưng trước nửa đêm nhất định phải rời khỏi chỗ này.”
Tôi không thể nào đoán trước được sẽ có chuyện gì xảy ra sau 2 tiếng đồng hồ nữa. Nhìn đám đông chen chúc và biển đèn sáng ngời, nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng được xua tan: “Tiếng người huyên náo, cho dù có vật dơ bẩn cũng không dám đến gần, chỉ cần rời khỏi trước khi công viên đóng cửa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhìn đám đông sôi nổi xung quanh, tôi thả lỏng cảnh giác, bởi vì nhiều người như vậy, không thể nào tất cả đều là quỷ vật biến thành. Hơn nữa cũng có thể tìm được tin tức về công viên giải trí mới khai trương trên mạng, mọi thứ trước mắt đều thật sự tồn tại, không phải ảo giác hay là cảnh trong mơ.
Nghĩ vậy, tôi cũng thư giãn.
“Chú ơi, lâu lâu mới đi chơi một lần hà, thả lỏng đi chú ơi.” Y Y cầm lấy tay của tôi, hào hứng chỉ vào Đường Hầm Xe Bay ở bên cạnh: “Dạ tiệc diễu hành lâu thiệt là lâu nữa mới bắt đầu, chú cháu mình tranh thủ đi chơi Đường Hầm Xe Bay chút xíu thôi được không ạ? Dì không dám ngồi với con, chú ơi, mau tới nha nha nha!”
Trước đôi mắt tràn ngập mong chờ của Y Y, tôi thực sự không đành lòng từ chối, nhưng nghĩ tới Đường Hầm Xe Bay này đã từng xảy ra sự kiện chệch đường ray khiến nhiều người tử vong, làm thế nào cũng không nhấc lên đi được.
“Cao Kiện, anh cứ mang Y Y đi chơi một lúc.” Thiết Ngưng Hương vỗ vai 1 cái, giơ ngón tay cái về phía tôi: “Không sao đâu, nhắm mắt lại liền kết thúc.”
“Em nói thì dễ.” Tôi khổ não giao túi da màu đen cho Thiết Ngưng Hương bảo quản, còn bản thân và Y Y ngồi lên chiếc Xe Bay xuyên qua ngọn núi giả trong Đường Hầm.
Toàn bộ hành trình hơn 900 mét, tốc độ trung bình của Xe Bay vượt quá 50 km/h, trong ngọn núi giả có những đường hầm tăm tối và những khúc quanh lớn gần như tạo thành khúc quanh 90 độ, cực kỳ kích thích.
Đè khóa an toàn xuống, tôi và Y Y ngồi ở giữa Xe Bay. Vì trời đã khuya, mọi người đều đang chờ xem dạ tiệc diễu hành, cho nên trên chiếc Xe Bay này vẫn chưa kín chỗ, còn rất nhiều chỗ trống.
“Y Y, đợi lát nữa khi tàu chạy qua khúc quanh 90 độ, con chú ý bảo vệ đầu, co người lại.”
Nghe lời dặn dò kỳ lạ của tôi, Y Y cũng không có hỏi tại sao, gật đầu đồng ý. Đây cũng là lần đầu tiên cô bé ngồi Xe Bay, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, có vẻ hơi kích động.
“Thật không biết thứ này có gì vui?” Tôi cười khổ, trong mắt tôi tất cả trung tâm giải trí đều không kích thích bằng cuộc sống thực tế của mình. Mỗi lần livestream đều là một lần khiêu chiến năng lực chịu đựng của trái tim.
Kiểm tra thiết bị an toàn một lần nữa, trước khi Xe Bay khởi động, tôi ghi nhớ thật kỹ hình dáng của tất cả hành khách xung quanh. Ở hàng ghế đầu của Xe Bay có một cặp đôi trẻ đang ngồi, hai thiếu niên 17-18 tuổi ngồi ở ghế sau, ở phía sau nữa là một người cha trung niên dắt theo con của mình. Tiếp theo, đó chính là tôi và Y Y, còn phía sau chúng tôi thì trống trơn không một bóng người.
“Vù!”
Tiếng gió thổi tràn vào trong tai, Xe Bay phóng nhanh không hề báo trước. Khi đi qua con dốc lớn đầu tiên, bao gồm cả Y Y, mọi người đều la hét, vui vẻ phát tiết, chỉ có tôi cau mày, quan sát mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Chỉ mong không xảy ra chuyện gì.” Nội dung của bản tin đó không ngừng xuất hiện trong đầu, và những lời của tài xế trên xe taxi vẫn văng vẳng bên tai tôi.
“Người đàn ông trung niên, bé trái duy nhất còn sống sót, chị gái hoàn toàn không tồn tại.” Cảnh vật hai bên ngọn núi giả nhanh chóng hiện lên, trong đầu của tôi hiện lên rất nhiều thông tin lộn xộn. Tôi nhìn chằm chằm về phía trước, đang ở trước mặt của tôi và Y Y, trùng hợp lại có hai cha con đang ngồi.
“Người đàn ông trung niên và một bé trai?” Hai cha con trước mắt tôi dường như dần dần trở nên mơ hồ, dần dần phù hợp với hình ảnh của hai cha con mà tôi nhìn thấy trong tin tức. Đây có thể chỉ là một hiệu ứng tâm lý. Mọi người trong lúc sợ hãi tột độ thì luôn suy nghĩ lung tung, tôi cũng không ngoại lệ.
“Két...!”
Có một tiếng động rất lớn phát ra từ điểm tiếp xúc giữa bánh xe và đường trượt, Xe Bay rẽ một khúc quanh 45 độ vào đường hầm tối tăm. Nếu xe chạy vào ban ngày, bạn có thể nhìn thấy những tảng đá gồ ghề trong đường hầm, nhưng vào ban đêm chỉ có thể nhìn thấy những bóng đèn nhỏ lờ mờ.
Chúng phát ra ánh sáng mờ ảo, nhưng điều này dường như không ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người, tiếng thét chói tai, âm thanh hò hét, mặc sức la hét gào rú, ngay cả Y Y luôn luôn dịu dàng ít nói cũng la hét nhiệt tình.
“Xem ra, mình lo lắng thừa rồi.” Trong bóng tối, thời gian như chậm lại, tốc độ xe cũng không thay đổi, tôi thầm đếm nhịp tim của mình, chỉ mong xuống xe càng sớm càng tốt.
“Anh có thể thấy em không?”
Không thể giải thích được, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một cô gái, rất nhẹ nhàng, xen lẫn với tiếng la hét của mọi người, giống như ảo thanh vậy*.
(Chú thích:*ảo thanh: nghe những giọng nói không có thật)
“Âm thanh phát ra từ phía sau!” Nếu như lúc đó tôi đắm chìm trong sự phấn khích mà Xe Bay mang lại, chắc chắn tôi sẽ không thể phân biệt được âm thanh này. Thậm chí, nếu tôi nghe được, cũng sẽ nghĩ đó là ảo giác của mình. Nhưng thật trùng hợp, lúc đó tôi đang tập trung đếm nhịp tim của mình và nhẩm tính thời gian nên đã nghe rất rõ ràng âm thanh này ngay khi nó xuất hiện.
Tôi quay đầu nhìn lại phía sau, chiếc ghế trống trơn không có gì.
“Chuyện gì vậy? “ Tôi vẫn có thể nhớ được giọng nói của cô gái, nhưng đằng sau tôi rõ ràng không có ai.
“Có gì đó không ổn, nơi này quá tà ma, phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Bỗng dưng, tôi cảm giác chỗ trống sau lưng mình có vẻ quá lạ lẫm. Tôi không dám quay đầu lại, vì sợ khi quay đầu lại sẽ bị người ta bịt mắt từ phía sau rồi lại nghe thấy giọng nói kinh dị kia cũng không chừng!
Đoán xem tôi là ai? Giờ mà nhớ tới những lời này, tôi cảm thấy kinh hãi thật sự.
Xe Bay vẫn đang chạy qua đường hầm, và chẳng mấy chốc đã đến khúc quanh lớn nhất, có âm thanh bang bang phát ra từ đường ray. Tôi vô thức dùng tay che trán.
Ở khúc quanh 90 độ, thân thể nghiêng giữa khoảng không, nếu không có thiết bị bảo vệ, thân thể sẽ lập tức bay ra ngoài.
Bị trọng lực hấp dẫn, tóc của tôi dựng ngược, tim đập càng lúc càng nhanh. Tôi bất đắc dĩ quay đầu lại, nhưng ngay khi vừa mới quay đầu, bỗng nhìn thấy ở sau lưng một bóng người màu đỏ nhạt chậm rãi xuất hiện trên ghế. Cô đặt hai tay lên thiết bị bảo vệ và dùng sức mở nó ra.
“Đó là ai?”
Tiếng kêu kinh hãi của tôi chìm trong tiếng hét của mọi người. Mắt tôi chói lóa vì ánh đèn bên ngoài chiếu vào mặt. Xe phóng ra khỏi đường hầm.
Tốc độ xe chậm lại, cuối cùng dừng ở trạm cũ. Đầu tóc Y Y rối bù, la hét thỏa thích. Còn tôi thì chân tay mềm nhũn, sợ hãi nhìn chằm chằm vào mấy ghế trống ở hàng cuối cùng.
“Chú, chú không sao chứ? “ Y Y nắm lấy tay tôi, phát hiện lòng bàn tay của tôi chảy đầy mồ hôi, ngẩng đầu hỏi.
“Không sao.” Tôi nhẹ nhàng kéo tay cô bé ra, mặc kệ sự ngăn cản của nhân viên, đi đến bên cạnh chiếc Xe Bay, dùng tay di chuyển thiết bị an toàn trên ghế sau.
“Làm gì vậy? Mấy cái đó đã được cố định rồi, cấm du khách động vào!” Hai nhân viên chạy tới, nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ kinh ngạc, ngón tay của tôi chỉ dùng lực rất nhẹ, thiết bị an toàn cố định ở hàng ghế sau liền dễ dàng bị tháo rời.