Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 230: Chương 230: Hung thủ thật sự




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

“Máu?”

Ánh sáng từ đèn pin smartphone chiếu lên vết máu đỏ thẫm vẫn chưa đông lại. Chất lỏng này vẫn đang rỉ ra từ rương kho báu bằng gỗ, từng giọt một.

“Còn kho báu thì sao?” Lúc này tôi không có hứng thú mở rương, máu tươi đang không ngừng rỉ ra đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề.

“Streamer, lơ ngơ như bò đội nơ thế? Mở rương đi! Ngộ nhỡ lại mở ra 1 cái rương nữa, chẳng phải rất thú vị sao?”

Oán Linh Chưa Làm Xong Bài Tập comment:

- Trên mặt đất có máu, rương gỗ giấu xác, còn đặt ở trong mê cung, nếu còn bị cắt ra nhiều phần, vậy thì càng hoàn mỹ!

Socrates Biện Luận Giả nói:

- Anh Streamer, mở rương đi, dù nhìn thấy xác của ai, với anh đều là “Bảo tàng”, bởi vì nó có thể cung cấp cho anh những manh mối quý giá.

Teletubbies chết bởi mưu sát tặng room Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:

- Tôi cá 99 minh tệ, bên trong là xác của Y Y!

Oán Linh Chưa Làm Xong Bài Tập tặng room Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:

- Tôi cũng cá 99 minh tệ, bên trong là xác giáo viên môn Đại số trường tôi!

...

Tôi đặt đèn pin sang bên cạnh, dùng hai tay đẩy rương báu bằng gỗ ra, mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt.

Qua thăm dò, dưới đáy rương có một xác đàn ông bị gấp khúc lại, có nhiều dấu vết do bị rìu chém nhưng nguyên nhân thực sự của cái chết là do ngạt thở.

“Các vết thương chủ yếu phân bố trên tay và lưng, chắc hẳn trong quá trình chạy trốn người này bị tên sát nhân bắt được, sau đó bị chém ngã xuống đất.

Có những vết xé rách trên quần áo của cậu ta. Khi ngã xuống, cậu ta vẫn cố gắng giẫy giụa, dùng tay chống lại đòn tấn công của lưỡi rìu, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không đấu lại.

Trên cổ có dấu vết nghẹt thở rõ rệt, có lẽ sau khi mất khả năng phản kháng, cậu ta đã bị tên sát nhân bóp cổ chết.”

Tôi lật người đàn ông lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta, tôi hơi ngạc nhiên: “Tiểu Bắc?”

Chàng trai to lớn trong bộ đồng phục nhân viên trước mặt chính là Tiểu Bắc. Khuôn mặt cậu ta tuấn tú, chỉ tiếc trên đó phủ một màu xám chết chóc.

Tôi lật mí mắt, kiểm tra lòng trắng của mắt và bựa lưỡi* của cậu ấy, sau đó phát hiện thời gian chết của cậu ấy sẽ không quá lâu, nhưng con số chính xác của phút trước thì tôi không thể nhìn thấy được.

(Chú thích:* bựa lưỡi được tạo nên từ các tế bào niêm mạc tróc ra, cùng với vi khuẩn và cặn đồ ăn bám vào mặt lưỡi. Do đó khi vi khuẩn phân giải cặn đồ ăn, chúng sẽ gây ra mùi khó chịu. Như vậy, bạn có thể chắc chắn một điều là trong bựa lưỡi sẽ chứa vô số vi khuẩn)

“Trên mặt cậu ta không có lớp phấn trắng lót hóa trang thành chú hề lưu lại, người thanh niên này chắc mới thật sự là Tiểu Bắc.” Đến lúc này mọi chuyện đã biến đổi đầy bất ngờ, tôi cứ cho rằng đối phương chỉ đóng giả một mình Thiết Ngưng Hương, giờ mới phát hiện thế cờ đối phương đã hạ rất lớn.

“Tại sao bọn họ phải giết chết Tiểu Bắc?” Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Bắc ở Ngôi nhà của quỷ, cậu ta đang mặc trang phục diễn vai sát nhân cuồng, hình như đang tìm thứ gì đó. Lúc ấy có một chi tiết, cậu ta nhặt lên chiếc đầm đỏ cũ kỹ, sau đó nói một câu nói -- “sao lại chạy đến tận đây?”

Giọng điệu của cậu ta lúc đó rất ngạc nhiên, dường như cậu ta đang thắc mắc tại sao chiếc váy đỏ lại xuất hiện trong bệnh viện.

“Kẻ đóng giả thành Tiểu Bắc nhất định đã từng nhìn thấy chiếc đầm đỏ, mà nghề nghiệp của Tiểu Bắc là thợ bảo trì Ngôi nhà của quỷ, kẻ đóng giả thành Tiểu Bắc có thể tùy ý ra vào Ngôi nhà của quỷ, xem ra chỗ đó không đơn giản.” Tôi đứng cạnh xác chết nói ra suy đoán của mình.

Socrates Biện Luận Giả nhận định:

- Anh Streamer, tôi đã từng gặp được một tên tội phạm, hung thủ giết sạch một gia đình để diệt khẩu rồi bỏ trốn. Cảnh sát không có đầu mối, vụ án không có chút tiến triển. Đến tận 10 năm sau, cảnh sát nhận được tố giác từ quần chúng nhiệt tình, có người lén lẻn vào tòa nhà cũ nơi đã phát sinh thảm án diệt môn, cảnh sát dựa vào đầu mối này tóm gọn kẻ lẻn vào tòa nhà cũ đó. Sau quá trình thẩm vấn mới phát hiện, gã chính là hung thủ diệt môn 10 năm trước.- Lúc đó cảnh sát hỏi gã tại sao phải trở lại chốn cũ, câu trả lời của gã là muốn trở lại nhìn một chút, nhìn chuyện mình từng làm.

- Những tên tội phạm hung tàn nhất, bọn họ giết người không phải là vì tiền tài và lợi ích. Những kẻ này thường không thiếu tiền, bọn chúng có tố chất tâm lý xuất sắc và địa vị cao, công việc tốt. Bọn chúng giết người chỉ để thỏa mãn đam mê bệnh hoạn của mình, đó là một loại khoái cảm và kích thích không cách nào thay thế được.- Giả thiết 5 năm trước thực sự xảy ra một vụ án mạng, người chết chính là cô bé mặc chiếc đầm đỏ. Theo tôi suy đoán, kẻ thay thế Tiểu Bắc này rất có thể chính là tên hung thủ giết người trong Ngôi nhà của quỷ nhiều năm về trước, gã chỉ đang muốn quay về nhìn lại nơi này.

Đọc xong comment của Socrates Biện Luận Giả, tôi cũng đồng tình.

Phân tích của anh ta khá hợp lý, tôi càng thêm tò mò về thân phận của viewer này. Đây là người có thể phân tích tâm lý hung thủ, một khả năng mà không phải người bình thường có thể làm được.

Cho nên, nếu anh ta không phải là một bậc thầy tâm lý học tội phạm, thì anh ta chính là một kẻ có tâm lý biến thái, một sát nhân nghiện máu tươi không thể khống chế bản thân!

Đương nhiên, mặc kệ thân phận của anh ta như thế nào, chí ít bây giờ anh ta đang đứng bên phe tôi.

“Khả năng anh nói hoàn toàn có thể. Hung thủ đã khiến công viên giải trí đóng cửa 5 năm trước, sẽ trở lại sau khi công viên mở cửa vào 5 năm sau. Chúng muốn thảm kịch tái diễn!”

Tôi không tìm được bất kỳ manh mối nào khác trên xác của Tiểu Bắc, nên đặt cậu ta trở lại rương gỗ: “Xảy ra án mạng, xem ra phải phải báo cho cảnh sát.”

Mạng người quan trọng, hơn nữa nơi này lưu lại vân tay của tôi, báo cảnh sát là lựa chọn chính xác nhất.

Cầm smartphone của mình sát gọi điện cho đồn cảnh sát, trực ban là Triệu Bân, sau khi báo án xong, tôi lập tức cúp máy.

“Trong mê cung tổng cộng có 3 nơi giấu rương báu, chẳng lẽ bên trong toàn là xác chết sao?” Không còn gì trong phòng nữa, tôi cầm đèn pin và bản đồ ra khỏi phòng.

Trong tầm nhìn toàn gương, được chiếu sáng bởi đèn, khi tôi đi xung quanh, tất cả hình ảnh trong gương đều chuyển động theo. Đôi khi không rõ đó là hình ảnh phản chiếu của tôi hay ai đó đang thực sự theo dõi tôi.

Mỗi khi đi qua một ngã ba đường, tôi đều dùng kìm sắt để đánh dấu trên mặt đất, theo hướng dẫn từ bản đồ, chẳng mấy chốc tôi đã đến được địa điểm thứ 2 có giấu kho báu.

Đẩy ra mặt kiếng có khung vàng, giữa phòng cũng đặt một chiếc rương báu bằng gỗ.

“Trên mặt đất không có vết máu, không khí rất khô ráo, lần này chắc không phải là xác chết?”

Tôi mở nắp rương gỗ, thứ bên trong rất bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.

Đây là một xác chết phụ nữ, da của cô ấy trắng mềm tới mức có thể bị bóp ra nước, có lẽ nạn nhân đã từng áp dụng skin care tỉ mỉ. Đáng tiếc, cô đã không còn nhiệt độ mà một người sống phải có.

“Lý Mạn Mạn?” Tôi ôm xác nữ ra đặt ở dưới đất, nhìn gương mặt kinh hãi của cô ta, “Thời gian tử vong chắc là cách đây không lâu, nguyên nhân tử vong... là ngạt thở.”

Tôi phát hiện vết bóp ở trên cổ Lý Mạn Mạn, tình trạng tử vong của cô ta cũng là ngạt thở.

“Trên người không có những vết thương khác, trong móng tay cũng không có chút da tóc nào. Quái lạ, dường như cô ta bị giết một cách dễ dàng mà không có bất kỳ kháng cự nào?”

Socrates Biện Luận Giả bèn gợi ý:

- Anh Streamer, biểu cảm trên mặt người phụ nữ này chính một điểm đột phá, hình như cô ta đã nhìn thấy gì thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

“Đúng vậy, nhưng rốt cuộc cô ta đã nhìn thấy thứ gì? Thứ gì khiến cho cô ta ngay cả dũng khí phản kháng cũng không dám.” Tôi kiểm tra xác của Lý Mạn Mạn, muốn tìm ra nhiều manh mối hơn, nhưng không tìm được.

Quá trình hung thủ giết chết cô ta không quá 1 phút, mai phục, tập kích, giấu xác, có sắp xếp rõ ràng, hình như là có dự mưu.

“Lý Mạn Mạn bị camera giám sát quay trúng khi cô ta bước vào mê cung lần đầu tiên. Sau đó, điều gì đã xảy ra với cô ấy trong mê cung thì không rõ. Điều khủng khiếp là khi tôi đến mê cung, cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi, lúc đó e rằng Lý Mạn Mạn đã không còn là chính mình.”

Camera giám sát không quay được hung thủ làm sao ra khỏi mê cung, có nghĩa là mê cung này có nhiều lối ra hơn những vị trí in trên bản đồ. Hai lối vào, và còn những phương pháp khác để ra ngoài.

“Hung thủ hiểu rất rõ mê cung, chẳng lẽ kẻ đó là nhân viên quản lý mê cung?” Nghĩ đến suy luận này, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: “Đúng! Địa điểm xảy ra 2 vụ án mạng đều ở trong mê cung, hơn nữa hiện trường tử vong đầu tiên của Lý Mạn Mạn phải ở trong mê cung, không có cảnh nào trong số này bị camera giám sát quay trúng!”

Tôi đi hết con đường, phát hiện nhiều camera được lắp đặt trên kính, lại liên tưởng những màn hình giám sát trong phòng giám sát. Nơi này lắp camera dày đặc, nhưng không có camera nào ghi lại được hành vi của hung thủ.

“Điều này cho thấy kẻ đó biết rất rõ mê cung, biết vị trí của mọi camera giám sát, và cũng biết những con đường bí mật không được đánh dấu trên bản đồ của mê cung, điều mà ngay cả nhân viên cũng khó để biết được.”

Cố gắng nhớ lại, tôi đã có một suy đoán cực kỳ táo bạo về bộ mặt thật của hung thủ.

“Hung thủ đã liên tục giết hai người, bắt cóc Thiết Ngưng Hương và Y Y có lẽ chính là kẻ đã thiết kế ra Mê cung Quỷ Gương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.