Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 229: Chương 229: Mê cung ăn thịt người




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Ba đặc điểm của âm thanh là âm điệu, độ vang cùng âm sắc. Chính nhờ 3 điểm này, chúng ta mới có thể phân biệt được âm thanh khác nhau giữa người và vật.

Nhớ lại âm thanh trong điện thoại, phân tích từ ba đặc điểm trên, mặc dù âm sắc trong smartphone sẽ có sự khác biệt nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể khẳng định 100% âm thanh kia thuộc về chính Thiết Ngưng Hương.

“Không chỉ giống hoàn toàn về ngoại hình mà còn có thể bắt chước giọng nói, rốt cuộc đối phương có lai lịch gì?”

Hàng đầu thuật tuy có thể điều khiển tâm trí của con người, nhưng người trúng phải thuật này sẽ trở nên ngớ ngẩn điên cuồng, thậm chí khó có thể nói được từ hoàn chỉnh, chỉ có thể dùng hình vẽ để diễn đạt ý nghĩa của mình. Bị ma đè cũng tương tự vậy, hơn nữa mệnh cách của Thiết Ngưng Hương chính là Tướng Tinh, tà mị tầm thường không dám tới gần, là tướng tài trong loài người, dù là ma quỷ cũng phải sợ hãi 3 phần.

Loại bỏ 2 trường hợp này, khả năng thứ 3 mà tôi có thể nghĩ đến là ai đó đã đóng giả Thiết Ngưng Hương.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao Thiết Ngưng Hương thỉnh thoảng mới xuất hiện trong màn hình giám sát, mà không chủ động liên lạc với tôi, nó (em ấy) cần một quá trình thích nghi, nó (em ấy) sợ tôi nhìn ra kẽ hở từ một vài thói quen đặc biệt.

“Lý Mạn Mạn không đi vào mê cung, lại vội vàng chạy tới nói mình đã tìm được Thiết Ngưng Hương. Trong màn hình giám sát cũng xuất hiện hình ảnh của Thiết Ngưng Hương, nếu như bọn họ đang diễn kịch cho mình xem, vậy mục là gì?

Trong màn hình, Thiết Ngưng Hương đã rời khỏi mê cung, có phải muốn nói với mình rằng, mê cung đã được tìm kiếm, có thể yên tâm đi chỗ khác kiếm?”

Dường như đối phương muốn tiết lộ những thông tin đó cho tôi, muốn tôi tránh xa mê cung, đi đến các cơ sở giải trí khác.

“Còn một điểm đáng ngờ nữa là thời gian, Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc đều đặc biệt nhạy cảm với thời điểm 12:00 đêm, cứ như những điều đáng sợ hơn sẽ xảy ra sau nửa đêm.” Có vẻ như tôi đang nói chuyện một mình, trên thực tế toàn bộ quá trình phân tích của tôi mọi viewer trong room livestream đều có thể nghe được.

Socrates - Biện Luận Giả nói ngược lại:

- Sau nửa đêm sẽ phát sinh chuyện gì, thật ra cũng không quan trọng, thông tin mà anh nhận được từ kẻ nói dối không chắc là sự thật. Theo tôi, Lý Mạn Mạn cố ý nói như vậy có thể là để kéo dài thời gian, đến 12:00 đêm, mục đích của bọn họ có thể đạt thành, cho nên thời gian còn lại của anh không còn nhiều.

Thiết Lĩnh Bưu Gia khen thưởng room Livestream Siêu Kinh Dị 99 minh tệ:

- Cũng có lý, mặc dù tôi không hiểu thấu lần livestream này, thế nhưng cảm thấy có tính thích thể hiện rất cao!

Socrates Biện Luận Giả nói:

- Thời gian là trước 12:00 đêm, địa điểm chính là mê cung trước mặt anh. Không biết anh Streamer có chú ý hay không, mê cung này rất đặc biệt. Camera giám sát cho thấy, bạn của anh xuất hiện ở lối ra, nhưng camera trong mê cung lại không quay được hình ảnh của bạn anh. Như vậy, chúng ta hoàn toàn không biết bất cứ chuyện gì xảy ra trong mê cung. Lý Mạn Mạn đã từng vào mê cung, thế nhưng camera không quay được hình ảnh của cô ta, ở trong mê cung cô ta đã gặp phải chuyện gì?- Mê cung này giống như một con quái vật có thể sửa đổi tính cách và suy nghĩ của một người, bí mật anh đang tìm kiếm có thể nằm ở trung tâm của mê cung.- Mê cung trong thời kỳ Hy Lạp cổ đại tượng trưng cho tính chất không đáng tin cậy của các công cụ, tính tuyệt đối và tính tương đối của thời gian, ảo ảnh và chân tướng của sự sống, v.v… Tốt nhất anh nên giữ cho đầu óc tỉnh táo sau khi bước vào, lạc đường trong mê cung cũng không đáng sợ, điều khủng khiếp là đánh mất chính mình.

Tôi bị thu hút bởi comment của Socrates Biện Luận Giả. Tuy comment của anh ta cũng chỉ là suy luận, nhưng rất có giá trị tham khảo: “Xin hỏi anh ngoài đời làm nghề gì? Nói năng bất phàm, tại hạ bội phục.”

Socrates Biện Luận Giả trả lời:

- Đừng đề cập đề tài này ở trong room livestream. Nếu có thể, tôi hy vọng có thể ở gặp mặt anh ngoài đời thực. Tôi đã xem livestream của anh 3 lần, sau mỗi lần xem xong, tôi đều rất muốn được đáp ứng chuyện này.

“Hoan nghênh bất cứ lúc nào.” Tôi mỉm cười đồng ý. Ở trong room Livestream Siêu Kinh Dị, có những người không biết chân tướng, có những người qua đường không liên quan, cũng có những kẻ cuồng tín đầy ác ý và những “đại boss” trong các lĩnh vực khác nhau.

Chuyên gia thôi miên Fantasy và Socrates Biện Luận Giả đều là người nổi bật trong số đó, dù bọn họ không là Thiên Sư đạo trưởng bắt quỷ, nhưng một số thời điểm lại có thể cung cấp cho tôi rất nhiều trợ giúp.

“Trong mê cung đến cùng có cái gì, giờ tôi phải đi tìm cho ra! Mọi người ơi, làm phiền mọi người nhìn cho kỹ, nếu như tôi gặp chuyện kỳ ​​cục gì, hoặc là tư duy của tôi trở nên mờ mịt, xin mọi người lập tức nhắc nhở tôi, tránh để tôi bị mất phương hướng.”

Ngẩng đầu nhìn về bản giới thiệu mê cung trên tường, đây là mê cung nhân tạo lớn nhất địa khu Hoa Trung Nam, được thiết kế bởi ông chủ cũ của Công viên giải trí Tân Thế Kỷ cách đây 5 năm. Đó là một người đàn ông trung niên hòa ái dễ gần, thích hoá trang thành chú hề tạo niềm vui cho trẻ em.

Bên trong mê cung đều dùng thấu kính* tạo thành, rắc rối phức tạp, để tăng thêm phần thú vị còn thiết kế kho báu và mảnh bản đồ để giảm độ khó, chơi rất đã.

(Chú thích: *Trong quang học, thấu kính là một dụng cụ dùng để hội tụ hay phân kỳ chùm ánh sáng, nhờ vào hiện tượng khúc xạ, thường được cấu tạo bởi các mảnh thủy tinh được chế tạo với hình dạng và chiết suất phù hợp.)

“Toàn bộ được chế tác bằng thấu kính, không có vật tham chiếu, rất khó đánh dấu.” Tôi nhìn màn hình giám sát, Lý Mạn Mạn vẫn chưa xuất hiện trong mê cung, chờ khi tôi ta chạy ra bên ngoài, công viên đã trống trơn, chẳng biết từ lúc nào đã không còn nhìn thấy hình bóng của bất kỳ ai.

“Công viên đóng cửa bao lâu rồi?” Tôi cau mày, giờ cũng không biết Lý Mạn Mạn đi nơi nào, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Đáp án muốn có đang ở trong mê cung sao?” Tôi thuận tay xé tấm hình thu nhỏ của mê cung trên tường, cầm smartphone của Âm Gian Tú Tràng tiến vào mê cung.

Đẩy cánh cửa lớn trước mặt, dường như lập tức tiến vào thế giới lăng kính, đập vào mắt tất cả đều là gương một chiều*, chỉ trong chớp mắt, tôi đã thấy hình dáng của chính mình trên vô số tấm gương.

(Chú thích: * Gương một chiều (hoặc kính một chiều, gương nửa bạc và gương bán trong suốt), là gương tương hoán phản chiếu ở một bên và trong suốt ở phía bên kia. Chiều truyền được phân biệt là chiều một bên của gương được chiếu sáng và bên còn lại là bóng tối. Điều này cho phép xem từ phía tối nhưng không phải ngược lại.)

“Mê cung Quỷ Gương... “

Trong đêm tối, không có bất kỳ ai, giờ khắc này bị vô số “bản thân mình” săm soi, thứ cảm giác này khiến người ta rất khó chịu.

Bên trong Mê cung Quỷ Gương không hề bật đèn, tôi dùng chức năng đèn pin của smartphone để chiếu sáng. Người nào muốn thử cầm đèn chiếu vào chiếc kính lúc nửa đêm nên biết, chỉ có một nguồn sáng phản chiếu từ chiếc kính khi xung quanh toàn là bóng tối sẽ là một điều cực kỳ kinh dị.

Vì lúc này, nếu nhìn lâu sẽ thấy “mình” trong kính khác xa với chính mình, thực chất đây là sự khác biệt về thị giác do một tia phản xạ đơn gây ra. Thế nhưng, nhìn vào hình ảnh ấy lúc ban đêm sẽ rất đáng sợ.

Tình huống của tôi lúc này cũng tương tự như kể trên. Tôi đang nhìn “mình” dị dạng trong kính, và luôn cảm thấy có một ánh mắt đặc biệt trong đó. Ánh mắt đó không phải do hình ảnh phản chiếu của kính, tự như có ai đó trốn bên trong, ẩn nấp sau tấm kính đang nhìn tôi chằm chằm.

Vận chuyển Diệu Chân tâm pháp, tôi quét mắt nhìn tất cả tấm kính, tiến lên hai bước. Cảm giác bị theo dõi càng thêm mạnh mẽ.

“Mê cung này thật quỷ dị.” Đưa mắt nhìn lại, tôi đột nhiên thấy mình trong tấm kính bên trái dường như đang di chuyển.

“Là do vấn đề ánh sáng.” Tôi bước đến, dùng đèn pin soi mình trong kính, diện mạo giống hệt nhau, động tác giống hệt nhau, người trong kính phải là tôi.

“Ở đây lâu, chắc mình sẽ phát điên mất.” Tôi không phải loại người thiếu quyết đoán, bèn lấy kìm sắt ra đập một lỗ nhỏ trên mặt đất, coi như là đánh dấu.

Mặt kính không thể đánh dấu được trừ khi vỡ hoàn toàn, nhưng nếu vỡ hoàn toàn thì rất tốn sức. Ngoài ra, tôi sợ phát ra âm thanh, khiến những thứ đang lẩn trốn thoát ra ngoài.

Với tấm bản đồ trong tay, tôi ghi nhớ đại khái con đường trong đầu, rồi cầm chiếc kìm sắt đi vào mê cung.

Căn cứ vào tấm hình thu nhỏ của mê cung mà tôi xé ra, trong Mê cung Quỷ Gương này có 3 nơi cất giữ bảo vật. 3 nơi này cố định không đổi, tất cả đều được đánh dấu trên bản đồ. Còn với mảnh bản đồ, thông tin nhắc nhở được nhân viên ném ngẫu nhiên vào trong mê cung, một số là thật và một số là giả, nó không chi tiết như bản đồ thu nhỏ trên tay tôi.

Sau khi tiến vào mê cung, tôi tập trung cao độ. Mê cung Quỷ Gương khó hơn những mê cung khác rất nhiều. Lý do là vì khó phân biệt khúc quanh, đường thẳng, giao lộ và rất khó tìm ra đặc điểm trên mọi thứ xung quanh.

Cho nên lúc này, mỗi bước đi, mỗi lựa chọn đều phải thận trọng, nhất định phải nhớ rõ lộ trình mình vừa đi qua, chỉ có như vậy mới không bị lạc.

Từ từ tiến về phía trước, kết cấu của mê cung không ngừng được bổ sung vào trong đầu tôi, so sánh với bản đồ, tôi nhanh chóng tìm ra nơi cất giữ kho báu đầu tiên.

Trong số thấu kính bao bọc xung quanh, một chiếc kính có khung vàng hiện lên trước mặt.

Tôi ấn tay lên mặt tấm kính có khung vàng, toàn bộ mặt kính như một cánh cửa được đẩy ra, bên trong là một căn phòng tối tăm như mực, rộng chừng 3-4 mét vuông với một cái rương khổng lồ đặt ở giữa phòng.

“Cái này chính là kho báu?” Tôi đến bên cái rương bằng gỗ, còn chưa tới gần, dưới chân chợt cảm thấy trơn trượt.

Tôi cúi đầu nhìn lại, máu tươi đỏ thẫm đang không ngừng chảy ra từ trong rương gỗ này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.