Bộ này 1-2 chương/tuần thôi nhé mọi người. Còn lịch cố định là ngày nào trong tuần thì không có nhé.
***
Triệu Hạo Hiên nhếch miệng lạnh lẽo, đưa mắt xuống nhìn cô: “Bạch Lộ Khiết, sự thật đã chứng minh, hiện tại kẻ gặp báo ứng không phải là tôi, mà là cô và gia đình cô.”
“A...” Lộ Khiết hét lớn, cảm xúc như vỡ vụn, điên cuồng dùng tay chân đấm đá về phía trước: “Tôi giết anh. Tôi giết chết anh. Đồ khốn nạn....A...”
Triệu Hạo Hiên bắt lấy tay cô hất sang một bên. Ngón tay đưa lên bóp bóp chặt lấy cằm cô, dùng lực mạnh đến mức quai hàm cô như muốn vỡ nát.
“Bạch Lộ Khiết, cô nhớ kỹ, giết người thì đền mạng.” Triệu Hạo Hiên đẩy ngã cô xuống trên đường, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay to lớn bóp chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của Lộ Khiết. Ngón tay vì dùng lực mà khớp xương trắng xanh, dường như chỉ hận không thể bóp chết cô ngay lập tức: “Trước khi đòi lại được công bằng cho em gái tôi, tôi sẽ không chết. Mà còn sẽ khiến cho cả nhà cô sống - không - bằng - chết!” Mỗi chữ hắn nói đều gằn lên, ánh mắt đỏ như máu, độc ác đến đáng sợ.
Một tia chớp chẻ ngang bầu trời, quỷ thần tựa hồ cũng đang phẫn nộ mà hét lên những âm thanh ầm ầm.
“Bố....” Lộ Khiết giật mình tỉnh dậy, mồ hôi kết thành từng giọt lăn trên trán. Tim đập nhanh vì gặp phải ác mộng, cô nhìn lên người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Đã hơn ba tháng kể từ hôm đó tới nay, nhưng bố cô vẫn chưa tỉnh lại. May mắn là ông vẫn còn sống nhưng lại phải sống dựa hầu hết vào thuốc thang và bình thở oxi.
Nhìn những ống dây chằng chịt cắm trên người bố mình, Lộ Khiết đưa tay nắm lấy ngón tay đã gầy đi nhăn nheo lại của người cha khốn khổ.
“Bố, chờ con. Sẽ nhanh thôi, con sẽ kiếm đủ tiền để phẫu thuật cho bố.”
“Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư...” một cô y tá hớt hải chạy vào, nuốt nước miếng rồi chạy tới nắm lấy cánh tay trắng muốt của Lộ Khiết: “Bạch phu nhân có chuyện rồi.”
Chạy nhanh vào phòng bệnh của mẹ mình, không có một y tá nào trong đó, trống không và yên lặng đến lạ. Không khí ngột ngạt chỉ có tiếng kêu tít tít của máy đo nhịp tim, còn bệnh nhân nằm trên giường thì đang hô hấp, hít vào thở ra phát ra những âm thanh phì phò vô cùng mệt nhọc, tay chân thì co giật.
Lộ Khiết lao như điên đến đầu giường bệnh bấm nút gọi khẩn cấp nhưng không có ai trả lời.
“Mẹ, mẹ ơi. Y tá, y tá đâu?” Đầu óc Lộ Khiết như phát điên, ngôn từ loạn xạ không sắp xếp được trọn câu.
“Không có y tá nào ở đây đâu.” Một giọng nói lạnh băng như âm hồn quỷ dữ phát ra từ đằng sau, mà giọng nói này cô đã hằn sâu đến tận xương tuỷ.
“Triệu! Hạo! Hiên!?” Cô nói ra từng chữ, quay đầu ra sau nhìn người đàn ông kia.
Hắn vẫn ăn mặc lịch lãm, toát ra khí chất quân vương âm lãnh như lần đầu cô gặp, ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, gió từ bên ngoài thổi vào phất phơ tấm rèm cửa mềm mại trước người hắn khiến cho cơ thể hắn thoắt ẩn thoắt hiện như một kẻ thần bí.
Triệu Hạo Hiên ngồi đó, hắn vô cùng thoả mãn khi đối diện với ánh mắt căm thù của cô. Nhấp ngụm trà trong ly sứ rồi đặt xuống bàn, phát ra một tiếng lạch cạch nho nhỏ: “Hận à? Căm thù?”
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới gần Lộ Khiết, dừng lại trước mặt cô: “Căm hận nữa đi.” Khoé miệng hắn cong lên, ánh mắt như nhìn thấu tâm can cô nở nụ cười hài lòng.
Tiếng tút tút của máy đo nhịp tim lại kêu lên, đầu óc Lộ Khiết rối bời, cô siết chặt nắm tay, cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Làm ơn, cứu mẹ tôi!”
Triệu Hại Hiên bật cười thành tiếng: “Bạch tiểu thư thật biết đùa, tôi đâu phải là bác sĩ, làm sao có thể cứu nổi tính mạng của Bạch phu nhân được.”
“Anh... Tôi phải làm sao thì anh mới buông tha cho tôi?” Âm thanh trong cuống họng run rẩy, cơ thể mẹ cô đang co giật, cô thật sự sợ hãi đến tột cùng. Tất cả những gì hiện giờ cô có, chỉ có bố mẹ, cô không muốn mất đi một ai. Làm ơn...
“Trừ phi em gái tôi sống lại. Hoặc là...” hắn nhìn xuống mũi giày: “Cúi xuống liếm giày cho tôi?”
“Triệu thiếu gia, anh đừng ép người quá đáng!” Lộ Khiết mím môi, con ngươi hằn lên tia máu của sự căm phẫn.
“À..” Triệu Hạo Hiên à lên một tiếng như chợt nhớ ra gì đó: “Thời gian của Bạch phu nhân chắc cũng không còn nhiều, Triệu Hạo Hiên tôi lại ở đây làm phiền hai mẹ con cô, đúng là thất lễ. Vậy tôi xin phép đi trước.” Nói xong, hắn quay người.
“Được, tôi làm!”