Triệu Hạo Hiên coi câu trả lời của cô như là một điều hiển nhiên. Hắn đứng đó, nhìn xuống mũi giày mình rồi nhìn lên cô.
Lộ Khiết mím chặt môi, cố gắng hít thở sâu để giữ lấy bình tĩnh.
Cô bước tới, ngồi xuống, hành động vô cùng nhanh chóng và dứt khoát, chỉ là lúc cô cúi đầu xuống mũi giày của hắn thì bất ngờ hắn lại dùng lực chân hất cô ngã ra phía sau. Lực chân mạnh cộng với sự bất ngờ khiến cô không kịp trở tay, cằm cô hứng trọn cú đá ấy của hắn. Đau như muốn vỡ nát xương cằm, nhất thời đâu cô quay cuồng, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại được.
“Đừng làm bẩn giày của tôi.” Hắn nói một câu rồi đi khỏi phòng bệnh, lập tức có một đội y tá, bác sĩ chạy vào. Cô y tá lúc nãy đến báo tin nhìn cô một cái đầy ái ngại rồi nhanh chóng chạy đến bên giường bệnh của mẹ cô.
Nắm tay Lộ Khiết siết chặt, hai hàm răng nghiến lại, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
Không sao. Mẹ được cứu là được rồi. Chỉ cần bố mẹ được sống thì dù có bắt cô làm chó... cô cũng sẽ không từ chối!
****
Sau hơn hai tiếng đồng hồ làm cấp cứu kịp thời, mẹ cô cũng đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng lòng cô vẫn mang một cỗ nặng trĩu. Bước ra khỏi cánh cửa kính lớn của bệnh viện, cô chậm rãi nghĩ về số tiền viện phí mà cô phải kiếm.
Tài sản đã bị tịch thu, số tiền để trả nợ đã được Triệu Hạo Hiên trả nhưng kèm theo điều kiện, còn điều kiện là gì thì hắn vẫn chưa nói.
Cũng đúng, hiện tại cô đâu có thứ gì có giá trị đến mười tỷ đô la Mỹ chứ, tất nhiên là hắn phải lựa chọn điều kiện để đáp ứng đủ số tiền đó rồi.
Trên đường nắng vàng chiếu rọi lên từng ngóc ngách của thành phố, đại lộ ngùn ngụt xe qua lại, tiếng còi xe inh ỏi liên tục phát ra khiến cho màng nhĩ của người ta phát điên lên.
Cô dừng lại trước đèn đỏ giao thông, đèn xanh vừa bật Lộ khiết liền bước đi, lại có một chiếc xe lao thẳng tới. Vì bất ngờ Lộ Khiết chỉ kịp đưa tay lên che mặt, mắt nhắm chặt lại mà hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Cái mông có hơi ê ẩm, cô biết mình vẫn còn sống, đứng dậy phủi mông thì cánh cửa của chiếc xe màu đỏ sành điệu mở ra. Theo sau là một người đàn ông đeo kính đen với dáng vẻ nhìn vô cùng phong lưu, quần âu, áo sơ mi màu xám nhạt càng tôn lên làn da nhẵn nhụi trắng trẻo như men sứ. Trong đầu cô liên tưởng tới một chàng công tử bột đào hoa với vô số các cô gái vây quanh.
“Xin lỗi, cô có làm sao không?” Anh ta hỏi.
Môi anh mỏng và có màu của hoa anh đào nhạt. Anh tháo mắt kính xuống kẹp ở trước cổ áo sơ mi, vẻ mặt có chút hốt hoảng.
“Không sao. Cảm ơn.” Cô nói.
“Sao có thể không sao được? Cô ngã mạnh như thế, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Lộ Khiết lắc đầu: “Tôi thật sự không sao, cảm ơn anh.” Nói xong, cô bước đi, bỏ mặc anh đứng ở đó.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô xa dần rồi khuất hẳn sau dòng người chen chúc, khóe môi khẽ cười.
Thật thơm. Mùi hương của cô gái này thuần khiết đến mê mẩn. Hít sâu một hơi rồi bước vào trong xe.
“Điều tra về cô gái vừa rồi cho tôi.”
“Vâng, thưa Mạch thiếu gia.” Người vệ sĩ ngồi ở ghế lái phụ nói: “Vậy bây giờ đến chỗ của Triệu tổng chứ ạ?”
“Tất nhiên, lần này tới là để gặp tên khốn Triệu Hạo Hiên đó mà.”