Nó ngơ ngác nhìn anh, khó xử, nó chưa bao giờ rơi vào tình huống này, mặt nhăn mày nhó, không biết trả lời ra sao cho câu hỏi kia.
- Anh đùa đó! Đừng nghĩ nhiều!
Đang lúc bối rối nhất thì anh xoa đầu nó, nói một câu làm nó nửa tin nửa ngờ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của anh, tâm trạng nó lại nhẹ nhõm hẳn, thở phào cái, nó rạng rỡ trở lại.
- Anh làm em hú hồn đó!
- Để anh bê giúp cho!
Duy kéo đống cặp trên vai nó xuông, anh mang gần hết khiến nó cảm thấy ái ngại, anh liền cười tươi
- Từng này không là gì đâu! Có thêm nữa, anh vẫn bê được, con trai mà để con gái làm việc nặng nhọc vậy thì nhìn sao được.
Nó mỉm cười, búng tay “tách” một cái, tít mắt nhìn anh.
- Anh đúng là cán bộ Đoàn trường có khác - giơ ngón cái lên trước mặt anh - Thật đáng khen!
Cả hai cứ thế, vừa đi vừa nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
“Có lẽ mọi chuyện không cần quá vội!”
***
Ngày 26 tháng 3, xung quanh trường, từ trước sảnh đến sau sân dòng người tấp nập, náo nhiệt. Mọi lớp đã có mặt đông đủ từ sáng sớm, mang cọc che, bạt, đồ trang trí trại được chuẩn bị từ trước đến.
Lớp nó, ai cũng hào hứng vì đây là lần đầu tiên được tự tay làm trại dưới sự hướng dẫn của thầy Tuấn công việc khá suôn sẻ, mọi công đoạn cho một cái trại và cổng trại gần như sắp hoàn thành. Tiếng gọi nhau í ới trong sân rồi tiếng loa đài hát vang các bài hát về Đoàn và Đảng làm tăng tinh thần của mọi người hơn nữa, ai nấy đều hăng say lao động. Người chạy qua, kẻ chạy lại thật sôi động.
Nó chưa bao giờ thấy khung cảnh như vậy kể từ khi nó vào trường. Có lẽ bởi khu giữa các khối cách nhau nên ít học sinh ra vào, đa phần là ngồi trong lớp.
- Chết thiếu dây thừng rồi ai đi mua đi!
- Để tôi cho!
- Mua luôn giấy nhé!
- Bạn ơi mua hộ tớ cuộn băng dính nhé.
- Ok bạn!
- Ông ơi đi mua nước đi!
...
Tiếng nhờ vả nhau cũng vang khắp trường. Tuy chưa một lần gặp mặt hay nói chuyện nhưng đúng như văn thư thầy hiệu trưởng đã nói “dịp này muốn tăng tình đoàn kết giữa các lớp” , mọi người bắt chuyện thật tự nhiên, không phân biệt trai gái, trên dưới, đến cả những thầy cô thường ngày trên lớp, lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, kêu to nói lớn thì hôm nay lại là những người nhiệt tình nhất, giúp đỡ học sinh dựng cọc. Tiếng cười rộn vang.
- Bà ơi gấp hoa như tôi này!
Vân Anh thúc giục nó, nhỏ hướng dẫn lũ con gái cách làm những bông hoa bằng giấy. Hiền lớp phó khéo tay, đảm đang nhất đang kiểm tra lại nguyên liệu thi nấu ăn. Mỗi người mỗi việc, bận rộn làm không hết, mệt bở hơi tai nhưng không ai than oán, kêu ca câu nào mà còn cười đùa rất vui vẻ.
Khi thời gian chấm thi trại đến, các thành viên trong lớp liền đứng thành hai hàng, cố nói thật to, rõ ràng.
- Chào mừng thầy cô đến với trại của 10a2 ạ!
Làm thầy cô vô cùng bất ngờ, hài lòng. Vân Anh đứng đầu liền nhanh nhảu dẫn thầy cô xem trại và thuyết trình.
Cái trại lớp nó khá phức tạp. Cổng trại là lá cây cọ được lũ con gái khéo léo đan vào, điểm thêm mấy con trâu trấu bằng lá và vài bông hồng giấy, bên trên đề biển “Hương quê 10a2“. Cạnh cổng trại còn có đống rơm bé và con trâu bằng sứ nhỏ xinh. Đường vào trại được rải bông hồng giấy, hai bên là hai tấm gỗ rộng đựng nước, nổi ở trên là vài lá và bông sen giả để nhìn cho giống hai cái ao, bao phủ phía trên là dàn hoa mướp mà lũ con trai vất vả đi hái trộm cả cây bị người ta đuổi tới mức một đứa trong số đó bị mất dép. Trong trại, đặt một cái chiếu ở giữa để ngồi, trên chiếu có một cái mâm đựng hoa quả, đằng cuối lều có một cái bàn để ảnh bác Hồ - vị lãnh tụ vĩ đại và một lọ hoa, phía sau bàn treo lá cờ Đoàn và lá cờ Việt Nam.
Mọi nguyên liệu đều là chúng nó đi xin, đi mượn hoặc...đi trộm...nhưng gây dựng ý tưởng về làng quê Việt Nam này lại phải cảm ơn Nam. Khi chúng nó họp bàn, cậu đã nói
- Muốn không khó thì chọn gì quen thuộc! Làm trại nói về làng quê chẳng hay hơn sao?
Thế rồi, chúng nó liền định hướng, lên kế hoạch tìm đồ. Giờ nhìn thầy cô chấm thi bước ra khỏi trại với vẻ mặt vô cùng hài lòng, miệng không ngừng khen làm chúng nó vui mừng hết xẩy.
Nói đến Nam, giờ này có lẽ cậu vẫn đang trên văn phòng Đoàn họp cán bộ các lớp để lên kế hoạch đề phòng trục trặc cũng như đảm bảo sự an toàn cho cuộc thi Mr & Mrs diễn ra vào buổi tối được suôn sẻ, mọi người sau khi xem xong ra về an toàn. Vậy nên, nó hơi tiếc khi cậu không được tham gia cắm trại.
Sau khi thầy cô chấm trại đi, lũ con gái liền kéo nhau đi xem trại các lớp khác, mặc lũ con trai mặt mày bơ phờ, người nằm lên chiếu ngủ, người ngồi chơi bài.
Càng đi càng lóa mắt, lớp nào cũng đẹp, có lớp trang trí theo phong cách halloween rùng rợn, có lớp lại theo kiểu sang trọng, rồi bọn nó dừng lại trước trại lớp 11a1 và 12a1, sững sờ một lúc, quả không hổ danh đàn anh đàn chị, con cưng của nhà trường. Khu trại của hai lớp tuy đơn giản nhưng lại nổi bật hẳn so với các lớp xung quanh.
Trại 11a1 cánh cổng bằng gỗ ghép, cũng lấy đề tài đất nước như bọn nó. Cánh cổng của các nhà thời xưa được anh chị tô vẽ trông thật sống động. Mở cánh cổng ra, nó như bước vào sân thu nhỏ của một làng quê, có bức tượng mô hình Chí Phèo, Thị Nở đang hạnh phúc ngồi với nhau, có cái giếng bằng xốp đựng nước như thật, rồi vòi kéo hồi xưa làm bằng bìa cứng, hay hơn nữa là có “cậu Vàng” bằng đồ chơi và tượng lão Hạc. Anh chị ở trong thì mặc quần áo khi xưa cho đúng chủ đề trại. Đơn xơ, giản dị nhưng thật bắt mắt với cái tên “Làng Vũ Đại 11a1”
Còn trại của 12a1 lại mang phong cách hiện đại, hàng rào được trang trí bằng các que chong chóng, thỉnh thoảng lại quay quay theo những cơn gió. Chiếc cổng hình vòm cung được tạo bởi hai cây tre bé, rũ xuống thật đẹp. Bên trong có cỏ giả, trên lớp cỏ có một cây Dương cầm mô hình, không quá lớn được đặt dưới chân một cây phong. Lá vàng giả nhưng y thật, được tạo ra từ những bàn tay vô cùng khéo léo. Khung cảnh thật lãng mạn với tên “Thu Nhạc 12a1“.
Mải mê ngắm mà chúng nó quên mất đi cuộc thi nấu ăn, chạy đến cổ vũ thì kết quả đã có, lớp không giành giải nào khiến Vân Anh đùng đùng tức giận, về khu trại đe dọa lũ con trai “Chiều nay phải thắng tất cả trò chơi” khiến bọn nó nhao nhao, loạn xạ than vãn.
Sợ Vân Anh là thế nhưng kết quả là lớp nó chỉ thắng trò cướp cờ. Khi chơi kéo co vì hiệp cuối chơi ăn gian nên lớp nó đành ngậm ngùi cầm giải nhì.
Vui vẻ là thế nhưng khi trời chuyển màu, nó và nhỏ Dương lại nhìn nhau lo sợ, càng đông người nó càng thấy sợ hãi vì hai đứa nó sắp phải lên diễn kịch...