Lọ Lem Hiện Đại

Chương 34: Chương 34




Giọng loa gọi vang, bọn nó tập trung trong phòng phía sau sân khấu. Hình như chỉ có mỗi nó và Dương là đang lo lắng, nhìn vẻ mặt của Nam thản nhiên mà nó phục sát đất. Cậu cũng lần đầu lên sân khấu vậy mà sao cậu có thể bình tĩnh vậy?

Được sự chỉ dẫn, mọi người ra lấy trang phục của mình rồi đi thay.

Bộ đồ của nhỏ Dương là áo ba lỗ, cùng chiếc váy chui bằng vải thô, mũ có hình đầu rồng đơn giản, kèm theo bộ râu giả.

- Trời ơi! Ăn mặc sexy vậy hả?

Nhỏ cầm bộ đồ, xoay đi xoay lại mà không ngừng mếu máo khiến nó phì cười.

- Bà được mặc áo là đẹp rồi! May cô còn không kêu “cởi trần đóng khố” đó. Haha

Nếu bộ của Dương là “hở hang táo bạo” thì trang phục của nó lại theo xu hướng “kín mít toàn thân”, hở mỗi cái mặt ra để tiện hít thở, đầu đội nguyên một cục bông to đùng, nóng bức vô cùng. Trông nó không khác gì bị bó bột toàn thân cử động cũng khó. Nhìn nó mà nhỏ thấy an ủi phần nào.

Nam và Duy cùng lúc bước vào phòng. Trang phục hai người đúng chất thần núi và thần sông, Duy mặc một màu xanh lá, hiền hòa, Nam lại mặc bộ đồ xanh dương, lạnh lùng, ngang tàng. Phong thái của hai người chỉ cần nhìn qua cũng biết được tính cách nhân vật.

- Chi đẹp nha!

- Nhìn em dễ thương ghê á!

-...

Giọng nói của vài người phát ra phía ngoài hành lang làm nó tò mò cố ngó ra coi. Chi mặc một bộ đồ công chúa thời xưa, đã được cách điệu, cùng khuôn mặt dễ thương đầy nét cao sang nhưng không lấn đi phần dịu dàng. Như một nàng Mị Nương đích thực, cô uyển chuyển chuyển, nhẹ nhàng bước vào phòng, thu hút bao ánh nhìn khiến nó còn phải ghen tị và ngưỡng mộ với cô bạn.

- Cây thì an phận là cây đi! Đừng có mơ mộng!

Câu khó nghe này ngoài Nam thì còn có thể là ai khác chứ?

Nó liếc xéo cậu, hất hàm.

- Ông là cái đồ Thủy Tinh thất bại còn tỏ vẻ ra oai! Làm như hay hơn tôi không bằng! Hứ

- Ai nói tôi thất bại?

- Chả thế!!

- Thủy Tinh thất bại nhưng tôi thì không!

- Hứ thôi cứ nhận đại đi! Bày đặt!

Nó và Nam không ai nhường ai, lời qua tiếng lại, giọng cậu cứ đều đều còn nó càng nói càng xung.

Duy nhìn hai người, anh không thể chen ngang, bất lực, lòng anh trùng xuống, cứ ngỡ những ngày tập kịch khoảng cách giữa anh và nó đã được thu hẹp đáng kể, nhưng giờ cảnh tượng trước mặt anh khiến anh thấy, khoảng cách ấy thật sự còn rất xa.

Nó không chịu nổi Nam nữa, tức giận quay ra nhỏ Dương nói chuyện, mặc kệ cậu.

Cậu vừa rời mắt khỏi nó, quay mặt đi thì thấy Chi đang nhìn nó, ánh mắt không mấy thiện cảm, bắt gặp cậu, cô ta đỏ mặt vội tránh né khiến cậu hơi nghi ngờ. Chợt nhận ra bản thân hình như hơi đa nghi, cậu khẽ lắc đầu, bỏ ra ngoài hít thở khí trời cho đầu óc tỉnh táo.

- Trước tôi từng nói tôi sẽ theo đuổi Linh và tôi cũng từng hỏi ý kiến cậu vì cậu là bạn thân của em ấy. Nhưng có lẽ cậu còn coi Linh hơn cả một người bạn thân?

Nam hơi giật mình vì những gì Duy nói, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu khẽ cười

- Đàn anh lớn hơn tôi 1 tuổi mà sao chỉ nghĩ được có yêu với đương vậy?

Anh tỏ vẻ khó chịu, khó hiểu, đôi mày cau lại tạo những nếp nhăn trên khuôn mặt hoàn hảo ấy.

- Ý cậu là???

- Tôi chưa muốn yêu đương và anh nghĩ Linh muốn? Anh nghĩ con nhỏ khờ đó mơ mộng vậy sao? Chúng ta đều chưa điều khiển được suy nghĩ của mình, mọi thứ vẫn chỉ là cảm xúc nhất thời, chẳng lẽ đàn anh muốn cảm xúc đó chi phối?

Bị một người kém tuổi hơn mình chỉ bảo khiến Duy tự ái, anh cũng có phần nông nổi trong chuyện này, nhưng anh không thể cứ chờ thêm nữa. Quay lưng đi, giọng đều đều, sắc lạnh.

- Dẫu có là cảm xúc nhất thời tôi cũng muốn giữ, dù cho cô bé sau này có yêu người khác, tôi cũng muốn Linh có ấn tượng về tôi. Còn nếu cậu đã nói cậu không muốn dính đến chuyện tình cảm này thì tôi mong cậu hãy đứng sang một bên.

- Tôi là bạn thân của con nhỏ đó, giúp nhỏ khờ đó không vướng phải chuyện tình cảm để có thành tích học tập tốt. Vậy là sai sao?

Anh thấy cậu vô lí hết sức, tay anh siết chặt, cố không để cảm xúc chi phối, nhưng ánh mắt anh vẫn hằn lên vết máu. Anh không muốn quay lại nhìn cậu bởi anh sợ mình sẽ mất kiểm soát mà gây sự, giọng đều đều sắc lạnh, u ám

- Tôi sẽ giành lấy! Dù cho cậu có là bạn thân hay là gì, cậu cũng không ngăn được tôi! Và cậu hãy yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến tương lai của Linh. Vì vậy, cậu cũng nên dẹp ngay cái cớ đó đi!

Cuộc tranh cãi kịch liệt kết thúc bởi sự bỏ đi của Duy.

Cậu thấy thật nực cười.

Mọi chuyện đã đi quá xa dự tính.

Khuôn mặt cậu sa sầm, bầu trời đêm thật ảm đạm, khó chịu. Cậu không thể chịu nổi hơn nữa.

“Tôi nhận lời thách thức của anh!”

***

- Và sau đây là phần dự thi kịch Sơn Tinh Thủy Tinh, do các Mr & Mrs Lê Bảo Nam chi đoàn 10a2, Nguyễn Linh Chi chi đoàn 10a13 và Nguyễn Nhật Duy 11a1.

Phần giới thiệu vừa dứt, sân khấu đã ngập tràn tiếng vỗ tay, to tới mức khiến nó choáng váng, nó hồi hộp bước lên sân khấu.

Nó bị choáng ngợp bởi cảnh tượng trước mắt, cả khu sân chính đang kín mít người. Cũng phải thôi vì buổi tối đến dự còn có giáo viên cũ và cựu học sinh của trường. Nhìn sân trường chật chội tới mức học sinh còn phải leo lên hành lang tầng một xem, bao nhiêu ánh mắt dõi theo.

Nhỏ Dương cũng run sợ không kém nó, chỉ cần đi đến ngồi lên “ngai vàng” được đặt giữa sân khấu kia là vở kịch sẽ bắt đầu, nhưng sao đường đi tới nó lại xa vậy?

Mồ hôi ướt sũng người, nó cười an ủi nhỏ Dương cũng như bản thân.

Mong sao vở kịch sẽ hoàn thành suôn sẻ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.