- Hôm nay tôi bận rồi! Tạm nghỉ vài hôm! Bà ở nhà tự học đi!
Vừa tan học, Nam liếc nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng thu dọn sách vở.
- Ờ! Mà ông đi đâu mà vội vậy?
Cậu khoác cặp lên, vội vã chạy, ra đến cửa lớp không quên quay lại nhắc nó
- Nhớ về thẳng nhà!
Thấy nó gật đầu cậu mới đi, nó đứng ngẩn tò te nhìn theo cậu. Đây là lần đầu nó thấy cậu vội vã như vậy làm nó tò mò, Dương nhìn theo hướng nó đang nhìn, huých tay nó cái.
- Ê làm gì mà như mất hồn vậy?
- Không có gì!
Vân Anh từ ngoài cửa chạy vào, như bắt được vàng nhỏ hí hửng thông báo cho nó và Dương.
- Mấy bà ơi Nam đang đi cùng đứa nào xinh lắm! Ở sân trường kìa!
Thịch
...
Có phải tim nó vừa hẫng đi một nhịp?
Có phải nó thấy tim nhói lên không?
Sao nó cứ cảm giác khó chịu sau khi Vân Anh nói câu đó?
Nó và Dương vội chạy ra hành lang, ngó xuống sân trường.
Trong sân trường đông đúc học sinh ra về, đồng phục cũng cùng một màu trắng nhưng nó lại có thể nhìn ngay ra cậu. Cái người cao cao, không quá gầy với mái tóc màu đen hơi rối, đi cạnh cậu là một cô gái. Nhìn từ trên xuống nó cũng có thể biết cô gái đó xinh như thế nào, mái tóc cụp màu hạt dẻ trông mới đáng yêu, trẻ con làm sao. Cô gái đó đi bên cậu mới giống một cặp làm sao.
Cậu chưa bao giờ thân mật với cô gái khác mà?
- Ê Linh bà là bạn thân mà bà không biết Nam có bạn gái à?
Vân Anh huých tay nó, mắt không rời khỏi cặp tiên đồng ngọc nữ đang sánh bước dưới sân.
...
Hồi lâu không thấy hồi âm, Dương và Vân Anh cùng quay ra nhìn, cả hai đều giật mình vì vẻ mặt ngạc nhiên của nó.
Cặp đôi dưới sân giờ như cái gai trong mắt nó, mọi hành động quan tâm của cậu với cô gái đó đều làm nó khó chịu...không phải nói rất khó chịu mới đúng. Nó hằn học đi vào lớp, không thèm cho vở vào cặp, cứ thế vơ đại cầm trên tay, rảo bước xuống cầu thang trong sự ngỡ ngàng của hai đứa bạn. Sực tỉnh, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy thái độ của nó làm cả hai hiếu kỳ không hiểu nó định làm gì liền đuổi theo.
- Linh ơi đợi bọn tôi!!!
***
Gần đến chỗ cậu, nó cố điều chỉnh nhịp thở, bước tới uy nghiêm...khuôn mặt tươi cười nhảy ra trước mặt cậu và cô... trông không khác gì một con khỉ
- A! Thì ra có bạn gái rồi, bận hẹn hò nên mới cho tôi nghỉ nhé! Khao đê!
Dương và Vân Anh vừa đuổi kịp thấy nó nói câu đó suýt té ngửa.
- Cậu nói tiếp đi!
Nam không hề quan tâm, tiếp tục nói chuyện với cô bạn coi nó như người vô hình.
Cô bạn đó thì ngạc nhiên nhìn nó từ đầu tới cuối rồi nhìn sang cậu, như phát hiện ra điều thú vị, cô liền bật cười, thân thiện chào nó
- Chào cậu tớ tên Lan! Cậu là Linh đúng không? Chị My có kể tớ nghe về cậu rồi!
“Dẫn bạn gái về ra mắt rồi đấy!”
Nó lườm nguýt cậu cái, quay ra hồ hởi bắt chuyện với “bạn gái cậu”
Giờ mới để ý kỹ, Lan đúng thật rất xinh đẹp, khuôn mặt bầu bầu với mái bằng, tóc cụp ngang vai trông vừa tinh nghịch vừa trẻ con.
- Ừm tớ là Linh! Chơi thân bao lâu nay giờ mới biết cậu ta mới có bạn gái đó! - liếc nhìn cậu cái - Giấu kỹ ghê!
Lan hơi ngại, khuôn mặt ửng hồng kia khác nào thay lời đồng ý, Dương và Vân Anh cũng hồ hởi nhảy vào làm quen người bạn mới.
Tất cả coi cậu như vô hình, cậu khẽ thở dài, lạnh lùng nói với cô.
- Không còn nhiều thời gian đâu! Ta đi thôi!
- Này Lan là bạn gái cậu thì cậu phải dịu dàng với bạn ấy chứ! Ăn nói vậy mà nghe được à?
Nó thấy thái độ cậu liền tỏ vẻ bức xúc thay cho cô bạn mới quen làm mặt cậu sa sầm. Lan có vẻ e ngại liền xua tay
- Không sao đâu! Được đi cùng là mình vui rồi không dám...ơ
- Ý bà là như vậy?
Thoáng chốc Nam kéo Lan sát vào người mình, tay vòng qua lưng, đặt trên vai cô, vẻ thân mật khiến tất cả đều tròn mắt nhìn cậu.
...
Thịch
Lại như vậy rồi!
Tim nó hôm nay sao vậy không biết, tính làm loạn sao?
Đây không phải điều nó vừa yêu cầu cậu làm với cô bạn sao?
Vậy tại sao nó không thể cười rồi chọc ghẹo cậu?
...
Nhiều câu hỏi quá...
- Anh làm như vậy! Ngại lắm!
Lan bẽn lẽn gạt tay cậu ra, khuôn mặt ửng hồng của sự hạnh phúc.
Tất cả...Mọi thứ sao giống như gai nhọn chọc vào mắt nó vậy?
- Hứ tình cảm sến súa như vậy trước mặt ba đứa FA như tụi tôi là mắc tội ghê gớm nha! Phạt đi!
Cố lắm nó mới nặn được ra một câu, Dương và Vân Anh liền ủng hộ, hùa theo. Lan hai mày hơi cau lại nhìn cậu, chờ đợi cậu trả lời.
- Chủ nhật đi! Giờ bận rồi!
Nói rồi, cậu bỏ đi cùng Lan, nó liền nói vọng theo
- Nhớ đó đừng có mà bùng!
Dù có nói vậy nhưng trong lòng nó không thấy vui tẹo nào, nó cố tìm lý do thích đáng cho cảm xúc của mình. Có vẻ do chơi thân với cậu quá nên nhìn cậu đi với người khác ngoài nó nên nó thấy khó chịu không?
Cũng có thể tính nó là con một, độc đoán, chiếm hữu cao nên không chấp nhận sự giấu giếm này?
Hay trước giờ nó luôn cho rằng mình biết mọi thứ về cậu cho nên việc cậu có bạn gái mà nó không biết khiến nó tức giận chăng?
Hai người đó đã đi khuất nhưng bóng dáng vẫn còn ám ảnh trong đầu nó.
Nó thấy có gì đó cô đơn
- Sao ba đứa đứng đây? Không về à?