Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Sau bữa tối, Cố Niệm Bân về phòng lại cảm thấy quá ngột ngạt nên hắn ra sân trước để đi dạo một chút. Đi xuống lầu, hắn liền thấy một cô gái, cô vừa vặn đứng thẳng người, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy hắn, lại một bộ dáng kinh hoàng thất thố, kéo cái chổi chạy nhanh đi. Cố Niệm Bân giơ tay lên định gọi một tiếng “Này!” nhưng cô gái đó chạy quá nhanh, như một con thỏ nhỏ vọt đi đã không thấy tăm hơi. Đoán chừng là cô không nghe được hắn gọi. Cố Niệm Bân thả tay xuống, hắn cũng không biết vì sao lại muốn gọi cô ấy lại...
Đầu thu, đã hơn 7 giờ nhưng vẫn chưa sẩm tối mà bầu trời lại có những rặng đỏ nhàn nhạt, giống như màu của hoàng hôn rực rỡ còn lưu lại vậy. Cố Niệm Bân châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng nhìn cây ngô đồng cao lớn đằng kia. Dưới gốc cây, lờ mờ phảng phất hình ảnh một thiếu nữ nhỏ tuổi đứng đấy, ngoẹo đầu cười hì hì nhìn cậu thanh niên “Bân ca ca...”
Khi đó, cô ấy mới 16 tuổi, là độ tuổi lần đầu biết yêu, cô chạy tới và kể cho cậu nghe một bí mật nhỏ của mình “Bân ca ca, em thích một người!”
Chỉ mới 20 tuổi, cậu vẫn còn quá trẻ để biết che giấu cảm xúc của mình, trên đỉnh đầu giống như vang lên một tiếng sấm, làm hắn chấn động ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên khó coi “Người đó là ai?”
Thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng, do dự nói “Anh phải thề là sẽ không nói cho người khác biết thì em mới nói cho anh nghe!”
“Được... anh thề.” Cậu giơ tay phải lên và thề với cô, cậu chỉ muốn biết người đó là ai.
Cô nghiêng người, thì thầm vào tai cậu một cái tên “Khương Khải Uy.”
Không ai là không biết đến cái tên này, cậu ta là người thừa kế tương lai của tập đoàn Khương thị, dáng dấp tuấn tú lịch sự nhưng lại là người ngang ngược, ngạo mạn. Điều làm cho cậu ta trở nên nổi tiếng là khi mới 15 tuổi, cậu ta lần đầu đầu tư vào cổ phiếu liền kiếm được hơn 80 vạn. Được giới truyền thông ca ngợi là một thần đồng tài chính và sẽ là một kỳ tài trong giới thương nghiệp. Đó vẫn là chủ đề nóng nhất được mọi người say sưa bàn tán trong một đoạn thời gian.
Cố Niệm Bân biết Hạ thị là cổ đông lớn thứ hai của Khương thị, Hạ Tiểu Uyển cùng Khương Khải Uy cũng coi như là thanh mai trúc mã của nhau từ nhỏ. Nhưng tại sao cô lại có thể thích Khương Khải Uy? Vậy cậu đâu? Cậu làm sao bây giờ? Cậu phải làm sao?
Lúc ấy, Cố Niệm Bân ngẩn người, cả một ngày không nói câu nào. Hạ Tiểu Uyển đong đưa cánh tay cậu “Bân ca ca, tại sao anh lại không nói chuyện?”
Cậu có thể nói gì đây, chẳng lẽ lại nói “Không được, em không thể thích hắn, bởi vì anh thích em!”
Cố Niệm Bân vẫn luôn thích Hạ Tiểu Uyển, nhưng lại không biết từ khi nào đã thích cô. Mới đầu chẳng qua là thấy cô mập mạp đáng yêu, giọng nói trẻ con mềm mại, tựa như một cái đuôi nhỏ luôn đi theo hắn. Khi đó hắn nghĩ, hắn thích cô là do bản thân không có em gái. Nhưng sau khi Cố San San được sinh ra, hắn đối với Hạ Tiểu Uyển tình cảm chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Đến khi hiểu chuyện, hắn rốt cuộc biết, chính mình đối với Hạ Tiểu Uyển không phải thích mà là yêu, mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng trong lòng hắn đã minh bạch, đó đúng là yêu. Một tình cảm tự nhiên được tích lũy trong nhiều năm qua. Đoạn tình yêu này vẫn luôn đi theo hắn suốt những năm tháng tuổi trẻ ngây thơ, phản nghịch nhất. Hắn có ý định giữ kín điều này trong lòng cho đến khi bản thân có đủ năng lực, hắn sẽ hướng cô cầu hôn. Thậm chí hắn còn tưởng tượng đến dáng vẻ của cô lúc đó sẽ là hạnh phúc đến bật khóc.
Nhưng buổi chiều đó, khi cô ghé vào tay hắn thì thầm cái tên kia, hắn biết rằng cả đời này, tình cảm của hắn sẽ không được cô đáp lại.
Khi đó hắn so ra kém Khương Khải Uy, bất kể từ phương diện nào, hắn cũng không sánh nổi. Khương Khải Uy giống như kim cương sáng lấp lánh chói mắt, mà hắn lại giống như một viên ngọc ẩn trong phiến đá thô ráp, không ai có thể nhìn thấy được sự sáng chói của hắn.
Còn tốt, hắn lúc đó không để mình thất thố quá lâu. Hắn nhớ rằng hắn đã xoa tóc cô và giễu cợt “Tuổi còn nhỏ lại muốn yêu đương, thật không biết xấu hổ.”
Hạ Tiểu Uyển bĩu môi trừng hắn “Bân ca ca, anh thật xấu. Anh là người đầu tiên mà em kể đó!”
Cô có chuyện gì mới đều sẽ kể cho hắn nghe đầu tiên. Cô thích cùng hắn chia sẻ những bí mật nhỏ. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn vẫn luôn sủng ái cô từ nhỏ, đến bây giờ hắn đối với cô vẫn là muốn gì có đó. Cho nên cô còn thân thiết với hắn hơn cả Hạ Nam Trạch. Lần đầu thích một nam sinh cũng là nói cho Cố Niệm Bân nghe trước. Khi đó, hắn mới biết Hạ Tiểu Uyển một mực coi hắn là anh trai. Cưng chiều cô nhiều năm như vậy, trong mắt cô hắn cũng chỉ như một người anh trai...