Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Nhưng làm sao cô có thể chạy nhanh hơn chiếc xe được. Khi xe đi ngang qua cô, Cố Niệm Bân từ cửa sổ xe phía sau nhìn ra, cô gái dừng ở ven đường, ngơ ngác đứng đấy, thế mà lại đang cắn móng tay. Cô có phải là đã quá lớn để làm hành động đấy rồi không? Đúng là một người kì lạ!
Tiểu Đinh buồn bực “Kì quái, cô ta sao lại chạy đi vậy?”
Cố Niệm Bân không nói gì, vỗ trán buồn cười. Từ kính chiếu hậu thấy nụ cười của thiếu gia, Tiểu Đinh giật mình nảy người: Thiếu gia không phải là người hay cười, nhưng chuyện gì đang xảy ra hôm nay vậy? Chẳng lẽ buổi xem mắt đó đã thành công?
Cố San San từ trong nhà tung tăng chạy ra ngoài “Anh hai, cuối cùng anh cũng về. Mẹ đã cằng nhằng suốt cả buổi chiều.”
“Mẹ còn chưa hảo hảo nhắc đến em đó, nào có vừa về đến lại không chịu ở nhà?” Cố Niệm Bân chậm rãi bước lên bậc thang.
“Thôi nào, mẹ là đang nhắc tới anh mà!” Cố San San kéo cánh tay anh trai hướng vào nhà đi tới “Điều mẹ đang quan tâm nhất là buổi xem mắt của anh với vị Hạ tiểu thư kia có thành công hay không.”
Khi họ vào nhà, Phương Nhã Như háo hức nhìn con trai, vội hỏi “Thế nào? Nhanh nói cho mẹ nghe xem, cô gái con gặp hôm nay có được hay không?”
“Không phải lúc gọi điện thoại con đã nói với mẹ rồi hay sao?” Cố Niệm Bân ngồi xuống ghế và cầm lấy tách trà từ trong tay người hầu đưa tới. Sau khi nhấp một ngụm, hắn trả lời “Không tệ, con đối với cô ấy không ghét.”
“Vậy... cô ấy có thích con không?” Phương Nhã ngay lập tức hỏi.
“Mẹ à... có rất nhiều cô gái mong ước được cưới vào một gia đình có gia thế như nhà chúng ta. Làm sao cô ấy không thích anh hai con được.”
Phương Nhã Như liếc con gái và bảo “Con coi người ta giống với những người phụ nữ nông cạn kia, chỉ muốn cưới một người đàn ông giàu có sao?”
“Mẹ... con chỉ muốn nói đến điều trọng yếu là cô ấy làm sao mà lại không thích một người đàn ông xuất chúng như anh hai được, trừ khi là bị mù a.”
“Nói như vậy còn tạm được” Phương Nhã Như mặt đầy ý cười nhìn con trai “Vậy con cần phải chủ động hơn... Hẹn người ta ăn một bữa cơm hay đi coi phim gì đó... muốn mẹ giúp con hẹn hay không?”
“Không cần đâu mẹ. Đừng bận tâm về chuyện này. Con tự biết con nên làm gì.”
“Lại nói như vậy nữa.” Phương Nhã Như trừng hắn “Kết quả là mọi cuộc xem mắt trước đều thất bại, mẹ nói cho con biết, lần này con lại làm hư chuyện, mẹ sẽ không tha thứ đâu.Đừng cho là mẹ không biết trong lòng con vẫn còn Hạ nha đầu kia! Đối xử với con bé đó tốt như vậy nhưng cuối cùng, nó không xứng đáng với con!”
“Thế là đủ rồi, mẹ đang đi quá xa!” Cố Niệm Bân nãy giờ vẫn luôn im lặng bây giờ mới lên tiếng “Chúng ta ăn tối thôi...”
Phương Nhã Như biết mình không nên nói những lời này, tâm tư của con trai, bà làm sao có thể không biết. Bình thường không nói để tránh cho con trai lại đau lòng. Nhưng nhiều năm như vậy, Cố Niệm Bân vẫn luôn cuồng si trong mối tình đơn phương này. Bà thấy vậy mà cũng đau lòng, hôm nay nhịn không được mà trách hắn.
Ngồi trên bàn cơm, không ai nói đến chuyện về buổi xem mắt hôm nay nữa. Cố Niệm Bân hướng cha hắn nói về tình hình Cố thị, Cố Quảng Hiền hài lòng gật đầu, nói “Tốt, Niệm Bân, con so với ta còn tài giỏi hơn, gánh nặng này đưa nó cho con, xem ra đã giao đúng người rồi. Chỉ là, con cũng biết, gia đình chúng ta có nhiều người. Để lo cho tất cả không phải là điều dễ dàng, xung đột là điều khó tránh khỏi. Như những gì ba đã nói, phải biết khoan dung độ lượng. Dù sao cũng đều là người trong nhà, đừng để hoà khí bị ảnh hưởng.”
“Con đã biết, ba.” Cố Niệm Bân gật đầu, so với chuyện làm ăn thì việc giải quyết xung đột trong nội bộ càng làm cho hắn đau đầu hơn. Hắn là loại người lạnh lùng, đối với các chú và anh chị em họ thì trước giờ chưa từng có sắc mặt tốt. Bọn họ trước mặt hắn thì không dám làm càn nhưng sau lưng lại hướng cha hắn cáo trạng. Cố Quảng Hiền tâm mềm, dễ tin những gì họ nói rồi che chở cho họ. Cố Niệm Bân nhiều lần biết liền muốn giải quyết, đuổi họ ra khỏi tập đoàn. Nhưng cuối cùng hắn bỏ ý định đó vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến người cha đang mắc bệnh tim của mình.