Lọ Lem Ngây Thơ Và Boss Quyến Rũ

Chương 7: Chương 7: Giấc mơ không thể chạm tới




Translate & edit: Tĩnh Khuynh

Cố gia là một trong những gia đình giàu có nhất thành phố G, nhà mấy đời đi theo con đường thương nghiệp, họ có một ngôi nhà cao 3 tầng của tổ tiên để lại ở ngoại thành. Sinh ra trong gia đình giàu có và đông đúc như vậy nên những cậu ấm cô chiêu nhà họ Cố hiển nhiên là có một cuộc sống ngông cuồng, trác táng và nhàn hạ. Đến đời của ông nội Cố Niệm Bân, Cố gia chỉ còn là cái vỏ ốc hào nhoáng bề ngoài nhưng thực chất bên trong lại trống rỗng. Lúc ấy, người chú cả của Cố Niệm Bân, mê luyến một ả đào hát, hoàn toàn không còn tâm tư trong việc làm ăn nữa, cả ngày đều mọc rễ trong rạp hát, về sau thì chính ông ta chủ động từ bỏ quyền thừa kế.

Ông nội Cố Niệm Bân miễn cưỡng chống đỡ, sau lại truyền Cố thị cho người con thứ hai - cha của Cố Niệm Bân. Lúc đó là thời kỳ đỉnh cao của đầu tư trong nước. Nhờ có nền tảng tốt, Cố thị nắm bắt được thời cơ và vươn lên dần dần. Có một đoạn thời gian, Cố thị đã vụt lên sánh ngang với Khương thị đứng đầu ở thành phố G.

Chỉ là Cố thị cùng Khương thị có điểm khác biệt. Khương thị ba đời đều có người thừa kế rõ ràng. Trong khi Cố thị lại có nhiều hậu duệ, nội bộ một mực tranh quyền đoạt lợi, huyên náo túi bụi. Với tư cách là người đứng đầu, nhưng cha hắn lại quá mềm lòng, căn bản không quản được đám anh em, con cháu của mình. Không thể an bày bên trong, lại thêm kẻ thù bên ngoài. Chịu đựng loạn trong giặc ngoài hết lần này đến lần khác, cuối cùng cha hắn ngã bệnh về tim mạch, đành phải đem cục diện rối rắm này ném cho hắn.

Cố Niệm Bân vẫn luôn không quá hứng thú với Cố thị nên cũng không có chức gì ở công ty. Thay vào đó, hắn dự định cùng một đồng học của mình hùn vốn mở một công ty nhỏ, bắt đầu lại từ đầu. Tuy nhiên khi cha lâm bệnh, hắn phải tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình vì trong nhà, hắn là con trai trưởng, tiếp nhận Cố thị là bất đắc dĩ. Dần dần, hắn ý thức được sứ mệnh của một hậu duệ nhà họ Cố. Dù sao đây cũng là cơ nghiệp được truyền thừa đã mấy đời, coi như không thể để cho nó hưng thịnh phát đạt, ít nhất cũng phải bình an truyền đến trong tay đời sau. Nhưng ai sẽ cho hắn một người thừa kế?

Vì vậy, hắn đã cho mình 5 năm ước hẹn, trong vòng 5 năm Hạ Tiểu Uyển vẫn không trở về, hắn sẽ không chờ đợi nữa. Cha hắn nói rất đúng, hắn hiện tại là người chấp chưởng Cố thị, trên vai trọng trách nặng nề, cả đời này không thể chỉ vì riêng một người nào đó mà sống, mà phải là sống vì mọi người. Tuổi hắn cũng không còn trẻ, bây giờ là lúc muốn cưới vợ sinh con, kế thừa hương hoả. Mặc dù hắn không yêu cô gái đó nhưng chỉ cần cô ấy dịu dàng hiền lành, biết trông nom, lo liệu việc nhà là tốt rồi. Như vậy hắn cũng sẽ không phải bận tâm những chuyện về sau và có thể đem toàn bộ tinh lực đặt trên công việc, để Cố thị trong tay hắn không ngừng phát triển mạnh mẽ.

Chỉ là— Cố Niệm Bân thở dài một hơi, hắn cũng đã từng mơ ước về một cuộc sống hạnh phúc, nhưng đối với hắn bây giờ mà nói, đó cũng chỉ là một giấc mơ không thể chạm tới mà thôi.

Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì điện thoại của Cố Niệm Bân đổ chuông. Hắn nhìn cái tên trên màn hình rồi bắt máy “Mẹ... con gặp cô ấy rồi... không tệ... con đã hẹn cô ấy... Tại sao con phải lừa mẹ chứ... biết biết... con sẽ nắm chắc cơ hội... vâng... con sẽ nói chuyện với mẹ sau... giữa trưa con sẽ về...”

Mặc dù Cố Niệm Bân nói trưa sẽ về nhà, nhưng giữa chừng lại có một bữa tiệc nên hắn phải đi không thể về được. Nhưng hắn đã hủy lời mời của một buổi tiệc xã giao khác vào tối nay.

Bây giờ hắn đang trên đường về nhà để cùng ăn tối với bố mẹ và em gái - người rất ít khi trở về nhà. Sau khi Cố Niệm Bân tiếp quản Cố thị thì Cố San San cũng chuyển công tác đến thành phố khác nên rất hiếm để bọn họ có một buổi tối đoàn tụ với nhau.

Khi xe vừa đi qua cánh cổng sắt, Cố Niệm Bân nhìn thấy có một cô gái mảnh mai đang cúi người quét sân. Do quá nhập tâm nên cô không phát hiện ra chiếc xe đang tiến đến ở phía sau.

Cố Niệm Bân ra lệnh Tiểu Đinh bấm còi xe. Nghe tiếng còi, cô gái nhỏ mới quay lại và nhìn thấy chiếc xe đang đi đến, cô bị doạ sợ, lập tức kéo lấy cây chổi nhanh chân chạy đi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.