Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Vừa nhìn thấy cô gái đó, Cố Niệm Bân đã sửng sốt một chút. Ngoài tên giống ra thì ngoại hình của cô ấy cũng giống Hạ Tiểu Uyển đến mấy phần.
Chỉ là Hạ Hiểu Uyển càng thêm dịu dàng trầm tĩnh, nói chuyện cũng mềm mại. Trong bộ trang phục áo T-shirt cam nhạt phối cùng với áo khoác nhỏ màu đỏ rượu, hào phóng mà không phô trương, cô mỉm cười yếu ớt xinh đẹp. Tay bưng tách cà phê, ngón út thoáng vểnh lên, móng tay cắt sửa xinh đẹp, dưới ánh đèn lại nhu hoà sáng bóng, cũng không có sử dụng bất cứ loại sơn nào.
Hạ Hiểu Uyển là nhân viên chuyên ngành kế toán, tuổi còn nhỏ nhưng đã ngồi lên chức Giám đốc tài chính. Cố Niệm Bân cùng trò chuyện với cô về một số vấn đề tài chính. Nếu là người khác, họ sẽ cố gắng hết sức để thể hiện chuyên môn, hận không thể đem hết bản lãnh của mình hảo hảo cho hắn xem. Nhưng ngược lại, cô gái trước mặt anh ăn nói rất khéo léo, lời nói lại chân thành, biết nắm giữ tốt tiết tấu cho cuộc trò chuyện.
Cố Niệm Bân lúc này chính là muốn kiếm cớ nhưng cũng không thể bắt được nhược điểm nào của cô. Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của hắn. Cô gái hắn gặp hôm nay quả thực chính là bản sao của Hạ Tiểu Uyển, Cố Niệm Bân không thể đối với cô chán ghét được.
Có lẽ thư ký đã nói với Hạ Hiểu Uyển là hắn chỉ có một tiếng để cùng cô gặp mặt. Nên khi thời gian không còn nhiều nữa, cô đứng dậy, bắt tay và nói lời tạm biệt với Cố Niệm Bân.
Cô dứt khoát xoay người đi, cũng không có dáng vẻ lưu luyến không rời như những cô gái hắn đã từng gặp mặt lúc trước. Cố Niệm Bân khẽ gật đầu. Nếu như không phải trong lòng Cố Niệm Bân có Hạ Tiểu Uyển thì Hạ Hiểu Uyển sẽ là một lựa chọn tốt. Chí ít cô cũng không quấn người, lại hiểu chuyện và khôn khéo tài giỏi. Một người vợ như vậy sẽ có thể chăm sóc tốt cho gia đình.
“Hạ tiểu thư” Hắn gọi cô “Nếu như có thời gian, tôi có thể mời cô một bữa ăn không?”
Hạ Hiểu Uyển quay người về hướng hắn, nở một nụ cười xinh đẹp “Đương nhiên có thể, nếu Cố tiên sinh không cảm thấy tôi nói nhiều khiến ngài chán ghét, tôi ngược lại rất sẵn lòng!”
“Tốt, vậy cứ như thế quyết định. Đến lúc đó, tôi sẽ bảo thư kí liên lạc với cô.” Cố Niệm Bân suy nghĩ một lát, lại nói “Hay là để tôi đến đón cô luôn?”
“Cảm ơn ngài nhưng không cần đâu. Tôi có thể tự mình lái xe tới.” Hạ Hiểu Uyển khách khí nói. Cô ấy bước ra khỏi quán cafe, lấy ra chiếc chìa khoá xe rồi nhấn một cái, đèn của một chiếc xe Buick màu trắng loé lên. Cô được sinh trong một gia đình giàu có, bản thân cũng từng làm giám đốc điều hành cho một công ty nước ngoài. Một cô gái như vậy hẳn phải xứng với những loại xe như BMW hay Audi. Cố Niệm Bân lại không ngờ rằng Hạ Hiểu Uyển chỉ lái chiếc Buick Regal này. Khiêm tốn không phô trương, Cố Niệm Bân đối với cô có ấn tượng tốt hơn.
Hạ Hiểu Uyển vào xe, vẫy tay chào tạm biệt hắn, sau đó đánh tay lái, chiếc Buick Regal chầm chậm hoà vào dòng xe cộ.
Tiểu Đinh mở cửa xe, nhưng Cố Niệm Bân vẫn đứng ngây người ở đó. Anh ta gọi “Thiếu gia!”
Cố Niệm Bân lấy lại tinh thần, hắn ngồi vào xe, tựa người trên ghế, vuốt vuốt mi tâm. Buổi sáng tính toán thời gian, 5 năm ước hẹn, Hạ Tiểu Uyển đã đi 3 năm 8 tháng 8 ngày. Như vậy nói cách khác, 1 năm 3 tháng 22 ngày, Hạ Tiểu Uyển không quay lại, hắn sẽ đem cô triệt để quên đi và sẽ cưới một trong những cô gái mà nhà hắn giới thiệu.
Hắn không nhớ rõ đã yêu Hạ Tiểu Uyển bao lâu. 10 năm? Hay 20 năm. Dường như từ những năm tháng thanh xuân, trong lòng hắn cũng chỉ có một người là cô. Lúc tuổi trẻ, hắn tuỳ hứng, cứng đầu, đối với bố mẹ đang lo lắng hắn làm như không thấy, bạn bè khuyên nhủ xem như gió thổi bên tai. Nhưng hiện tại, hắn tuổi cũng đã lớn, không thể chờ đợi thêm được nữa. Hắn cần một người để có thể cùng chia sẻ những gánh nặng trên vai với mình.