Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Nơi cô đang đứng là bậc thềm hướng ra khoảng sân trống, mọi người vẫn quen gọi là sân trước, được lát bằng gạch vuông to hơn, trên đó còn có những viên được phủ hoa văn màu. Ở giữa sân có một đài phun nước, nơi đó đặt một bức tượng người phụ nữ Hy Lạp đang cầm bình nghiêng xuống, nước từ miệng bình chảy ào ào. Đỗ Tiểu Tiên lúc thấy bức tượng ấy đã giật mình và kêu lên một tiếng, ngay lập tức liền đỏ mặt. Cô không nghĩ tới thế mà lại đặt một bức tượng nữ nhân loã thể ngay trước cổng chính để mọi người có thể xem. Quá xấu hổ không dám nhìn tiếp nữa, cô liền dứt khoát cúi đầu.
Bốn phía đều được trồng những cây cao lớn xanh ngắt, lại điểm thêm một số hoa lá và cây cỏ, kết hợp lại với nhau càng tăng thêm phần tươi đẹp.
A Linh nói “Bác Tiêu hẳn đã nói công việc của em là quét sân đi”
“Vâng, bác ấy đã nói ạ” Đỗ Tiểu Tiên đứng thẳng, hai tay buông thõng, ánh mắt đảo qua đống lá rụng trên mặt đất.
A Linh chỉ vào lối đi bên cạnh bãi cỏ và nói “Lối đi cần được quét một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi chiều. Nhưng em cần chú ý nhiều một chút đến cây ngô đồng kia vì lá già rụng rất nhiều. Phu nhân không thích lá rụng bay khắp nơi, tiểu thư vài lần muốn chặt cái cây đi nhưng thiếu gia lại không đồng ý. Đó là lí do vì sao cần phải phái người liên tục quét dọn nơi đây.”
“Vâng, bác Tiêu cũng đã nói cho em biết về điều này”
“Em cũng không cần phải luôn vâng dạ như vậy. Mặc dù ở đây có nhiều quy định nhưng không nhất thiết em phải một bộ dạng khúm núm. Cũng không phải là đang ở thời cổ đại nha!”
Đỗ Tiểu Tiên đỏ mặt, xoắn đầu ngón tay, không nói lời nào. Cô một mình lớn lên, rất ít cùng người khác tiếp xúc nên cũng không biết làm thế nào để hòa hợp với mọi người. Trước khi cô đến đây, thím hai đã dạy cô cách cư xử, sẽ không sai nếu như làm theo lời thím ấy nói.
Khi A Linh chuẩn bị đưa cô đến nhà kho để lấy cây chổi, cô thấy một chiếc ô tô màu đen đang đi vào cánh cổng. Sau khi nhìn rõ, cô ấy mặc kệ Đỗ Tiểu Tiên rồi chạy nhanh vào nhà.
Đỗ Tiểu Tiên vẫn ngơ ngác đứng đó. Cô không biết ai đến cũng không biết mình có cần tránh xa ra hay không. Chính là lúc đang sững sờ, con xe ấy đã dừng ngay trước mặt cô. Sau đó là một nam nhân trẻ tuổi bước ra từ trong xe, tướng mạo tuy không tệ nhưng ánh mắt của hắn ta lại khiến cho cô cảm thấy có chút không được tự nhiên. Hắn ta liếc nhìn cô một cái rồi hờ hững đi vào nhà.
Cô lẳng lặng đi đến bên cánh cửa bên hông, định tìm A Linh để lấy cây chổi chuẩn bị đi quét sân. Trước khi đi làm, cô dừng lại một chút rồi hỏi “Chị A Linh, người đàn ông đó có phải là thiếu gia không?”
A Linh liếc nhìn khinh bỉ về phía phòng khách, nhỏ giọng nói “Làm sao hắn có thể là thiếu gia chứ? Hắn là anh họ xa của thiếu gia, tên là Cố Niệm Nam, hắn tính tình lòng lang dạ sói. Mỗi lần hắn đến, không chỉ mở miệng mượn tiền mà còn nói những lời chanh chua khiến lão gia tức giận đến phát bệnh, bị thiếu gia hung hăng giáo huấn một trận. Mấy ngày nay hắn không đến, hẳn là đã tiêu sạch tiền nên hôm nay mới vô liêm sỉ đến đây. Lần tới nếu em thấy hắn đến phải lập tức báo với Bác Tiêu hoặc phu nhân để đảm bảo rằng lão gia sẽ không phải gặp hắn. Em đã hiểu chưa?”
Đỗ Tiểu Tiên gật đầu. Đột nhiên cô nghe thấy hắn ta cất giọng giận dữ “Dì hai, chỉ có nhiêu đây thôi sao? Dì nghĩ tôi là một kẻ ăn xin à? Tập đoàn Cố thị vốn là do tôi tiếp quản, nếu không phải là ông nội của tôi.... làm thế nào mà các người có được ngày hôm nay...”
Cố phu nhân ngồi đó, không nhanh không chậm nói “Niệm Nam, năm đó là ông nội con từ bỏ quyền thừa kế, bây giờ Cố thị từ chúng tôi chấp chưởng, nhưng nhiều năm qua nhà dì đối xử với các người cũng không tệ đi? Thành thật mà nói, số tiền con lấy được từ Cố thị những năm qua nhiều đến có thể dư sức mở được một công ty!”
“Đừng cho là tôi không biết, giá trị của Cố thị đã tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba. Nhiêu đó tiền thì tính là gì?”
“Giá trị Cố thị tăng gấp hai, gấp ba cũng phải nhìn là do tay ai làm nên! Như vậy đi, Niệm Bân không bao lâu nữa sẽ tan sở, con lưu lại ăn một bữa cơm, thuận tiện cùng nó nói chuyện, thế nào?”
Cố Niệm Nam sắc mặt trở nên rất khó coi, hậm hực nhìn lên chiếc đồng hồ phương Tây cổ ở hành lang, hừ một tiếng, đem chi phiếu cẩn thận cất kĩ vào túi của bộ âu phục, không nói một lời liền bỏ đi.
A Linh tiến đến nói bên tai Đỗ Tiểu Tiên “Đừng nhìn phu nhân tâm địa hiền lành mà nghĩ là quả hồng mềm. Đối phó với loại người này không hung ác một chút là không được mà!”
Đỗ Tiểu Tiên chỉ nghe không nói lời nào, cô đang nghĩ: Nam nhân hung ác như vậy, thế mà nghe tên thiếu gia liền mặt mày xám xịt bỏ đi, nhất định thiếu gia là một người vô cùng lợi hại, chỉ là cô vẫn chưa biết bộ dáng của ngài ấy như thế nào, vạn nhất bắt gặp mà không kịp tránh đi thì phải làm sao bây giờ?