Lọ Lem Ngây Thơ Và Boss Quyến Rũ

Chương 2: Chương 2: Quần áo sẽ nhăn




Translate & edit: Tĩnh Khuynh

“Em đang ngơ ngác cái gì vậy? Mau để quần áo vào tủ hết đi!”

A Linh giục cô “Chị sẽ đưa em một bộ đồng phục để em có thể thay.” Cô ấy nói thêm

Đỗ Tiểu Tiên quay người lại nhìn cô ấy, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói “Cảm ơn chị A Linh.”

Khi A Linh mang đến cho cô bộ đồng phục, Đỗ Tiểu Tiên đã đem hành lý của mình dọn dẹp xong. Cô không có nhiều quần áo nên chúng chỉ chiếm một góc nhỏ trong tủ

A Linh kéo rèm lại và bảo Đỗ Tiểu Tiên đi thay quần áo. Cô ấy ngồi lên chiếc ghế cạnh cái bàn, nói cho cô nghe về quy củ và phúc lợi của người làm: “Chúng ta thức dậy lúc 6h sáng, chỉ có thể sử dụng nhà vệ sinh công cộng, dùng bữa sáng lúc 6h30, buổi trưa lúc 11h và buổi tối lúc 5h. Nếu chậm trễ sẽ không có đồ ăn.

Mỗi tuần người hầu sẽ có một ngày nghỉ: có thể ở trong phòng hoặc ra ngoài dạo chơi đều được. Vào ngày sinh nhật, lão gia và phu nhân sẽ tặng hồng bao cho người đó; chẳng những lão gia, phu nhân cho mà thiếu gia, tiểu thư cũng sẽ cho...”

A Linh lại nói thêm “Gia đình nhà họ Cố đều là những người tốt bụng và dễ hoà đồng. Nhất là phu nhân, quả thực bà ấy như vị Bồ Tát sống, mỗi ngày đều tại Phật đường tụng kinh lạy Phật, ngày thường thì đến con kiến cũng không dám giẫm.

Còn lão gia thân thể không tốt và thường xuyên phải uống thuốc

Tiểu thư hoạt bát sáng sủa, đang làm việc tại đài truyền hình và cũng ít khi ở nhà

Thiếu gia cũng rất tốt, nhưng cậu ấy rất bận rộn. Thiếu gia không thường cười nói, tính tình có điểm lạ. Nên tốt hơn là đừng nên xuất hiện nhiều trước mặt cậu ấy.

Quản gia Tiêu là người công minh nhất, nếu em gặp uỷ khuất cứ nói cho bác ấy.

Dù sao đi nữa, chỉ cần em làm việc tốt liền có thể sống thoải mái ở đây.”

Đỗ Tiểu Tiên một bên vừa thay quần áo vừa cẩn thận nghe cô ấy nói, đem những lời này ghi nhớ kĩ trong lòng.

Thím hai có dặn làm việc ở những gia đình như thế này phải có mắt quan sát, ghi nhớ tốt, nói ít làm nhiều.

Công việc này là do thím hai giới thiệu mà có được, cô nhất định phải quý trọng nó, không thể phụ lòng thím ấy.

Khi cô kéo rèm bước ra thì A Linh không thể nhịn được mà bật cười “Chị đã chọn size nhỏ nhất nhưng nó vẫn quá rộng đối với em. Được rồi, chỉ cần mặc tạm nó trong khoảng thời gian này thôi. Em có thể bận thêm quần áo bên trong nếu trời lạnh. Lần tới khi chúng ta được may đồng phục mới, chị sẽ yêu cầu thợ may may đồng phục theo số đo cơ thể em.”

Đỗ Tiểu Tiên cúi đầu, bất an giật giật quần áo trên người. Nó quá rộng, nhưng lại mới tinh. Đây là lần đầu tiên mà cô được mặc quần áo mới, thật là có chút không được tự nhiên. Vì khẩn trương nên tay cô nắm chặt phần tạp dề phía trước, đến khi buông tay thì nơi đó xuất hiện những nếp nhăn. Cô bối rối kéo kéo rồi dùng ngón tay vuốt để chúng thẳng thóm trở lại.

A Linh thấy dáng vẻ sợ hãi của Đỗ Tiểu Tiên thì không khỏi buồn cười, cô ấy nắm lấy bàn tay cô rồi nói “Không có việc gì, quần áo mặc trên người làm sao có thể không nhăn, đến lúc đó chỉ cần giặt sạch và ủi lại sẽ liền tốt thôi.”

Đỗ Tiểu Tiên cúi đầu, vẫn là bất an, tay cứ kéo quần áo ở nơi đó, hi vọng kiên trì một chút nữa thì nếp nhăn sẽ biến mất.

A Linh mang cô ra ngoài để xem một lượt toà nhà: phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, nhà kho, đại sảnh, các phòng ngủ của từng thành viên nhà họ Cố, thư phòng, khu Phật đường, hầm rượu, phòng điều chỉnh nhiệt độ của bể bơi...

Sau khi tham quan xong bên trong toà nhà, họ đi ra ngoài bằng cánh cửa phụ của phòng ăn. Nơi đó là hoa viên, còn được bày biện một bộ bàn ghế đá khắc hoa văn

Đầu thu, hoa ngày hạ vẫn chưa tàn, hoa ngày thu đã nở, cả khu vườn trông vô cùng xinh đẹp và tươi tốt với muôn màu muôn vẻ của những khóm hoa.

Đỗ Tiểu Tiên ngay lập tức bị mê hoặc bởi khung cảnh trước mắt. Nhưng A Linh không để cô ở lại lâu, cô ấy dẫn Đỗ Tiểu Tiên đi về phía bên trái để chỉ bể bơi và sân tennis.

Sau đó, họ đi một vòng trở lại nơi họ vừa bước vào. Ở đó có một bãi cỏ rộng lớn xung quanh được lát gạch thành một con đường để người và xe đều có thể đi được trên nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.