Translate & edit: Tĩnh Khuynh
Đứng trong phòng khách sang trọng và rộng lớn, Đỗ Tiểu Tiên khẩn trương đến mức không biết đặt tay chân ở đâu. Cô cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải rách nát của mình. Mặc dù đôi giày đã cũ, còn có vài lỗ rách nhỏ bên trên nhưng nó vẫn sạch sẽ, thậm chí miếng vải màu xanh còn bị giặt đến mức trắng bệch.
Bác Tiêu đánh giá cô gái trước mắt. Cô không cao và rất gầy. Cô đứng ở đó trông giống như là một học sinh cấp 2 vậy. Tóc cô khá đẹp và mượt nhưng lại có chút ngả vàng do rám nắng, thân hình như bị suy dinh dưỡng nhưng ngược lại bộ dáng thì thanh tú, sạch sẽ và lương thiện.
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười tám ạ.” Cô gái nhỏ lo lắng với giọng nói rụt rè.
Bác Tiêu mỉm cười hoà nhã và nói “Bác là quản gia ở đây. Cứ gọi bác là bác Tiêu. Đừng lo lắng. Lão gia và phu nhân luôn đối xử tốt với người hầu. Tiểu thư cũng rất hoà đồng. Nhưng... thiếu gia có vài quy tắc đặc biệt mà con cần phải nhớ. Thiếu gia thích yên tĩnh, con nên tránh xa phòng của cậu ấy ra. Nếu thiếu gia không gọi thì đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy. Còn nữa, con không được tuỳ tiện vào phòng của thiếu gia hay làm lộn xộn đồ của cậu ấy mà không có sự cho phép của thiếu gia. Và cũng không còn gì khác, những người hầu ở đây cũng rất tốt tính, con nên sớm làm quen với họ.”
“Vâng, bác Tiêu, con đã hiểu rồi ạ!”
“Con vừa mới đến đây và cũng chưa có kinh nghiệm. Nên con trước hết hãy đi quét dọn sân vườn đi. Có một cây ngô đồng ở sân trước. Vào thu, lá rụng khắp nơi khiến phu nhân không thích. Hãy đảm bảo rằng con sẽ quét dọn nơi đó thật tốt.”
“Con đã nhớ rồi ạ.” Cô cúi đầu, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn luôn rụt rè
“A Linh, dẫn Tiểu Tiên về phòng của mình và tìm cho con bé một bộ đồng phục nào!”
“Vâng thưa bác Tiêu.” Người hầu tên A Linh đã làm việc ở đây gần 5 năm. Cô ấy mỉm cười với Đỗ Tiểu Tiên và cúi xuống cầm hành lý của Đỗ Tiểu Tiên lên. Cô vội vàng lấy lại “Em, em tự cầm là được rồi ạ.”
“Không sao đâu. Để chị cầm nó hộ em cho.” A Linh thấy cô đơn bạc nhỏ gầy, lại một bộ dáng rụt rè nên đối với cô có vài phần thương tiếc.
Đỗ Tiểu Tiên lại rất kiên trì, từ trên tay cô ấy lấy lại bao hành lý của mình. A Linh cười trêu “Tiểu Tiên này, có phải trong đó chứa kho báu không mà em lại giữ kĩ như thế hả?”
Khuôn mặt Đỗ Tiểu Tiên lập tức đỏ ửng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu “Không ạ...”
Bác Tiêu cười và nói “Tiểu Tiên mới đến, tuổi còn nhỏ da mặt lại mỏng, A Linh ngươi đừng đùa con bé nữa. Nhờ ngươi hảo hảo chăm sóc cho Tiểu Tiên”
“Đừng lo lắng, bác Tiêu, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”
Đỗ Tiểu Tiên đi theo A Linh phía sau, vụng trộm đánh gía chung quanh, lúc đến vẫn một mực cúi đầu. Bây giờ mới có cơ hội xem mọi thứ ở đây, cảm thấy chính mình như đang nằm mơ vậy: Đại sảnh cao cao được chạm khắc hoa văn, đèn chùm thuỷ tinh kiểu Ý sáng long lanh óng ánh, đồ nội thất châu Âu lộng lẫy và sàn đá cẩm thạch sáng như gương. Không dám thở mạnh, Đỗ Tiểu Tiên kiễng chân bước đi, sợ sẽ để lại dấu chân trên sàn nhà bóng loáng.
A Linh dẫn Đổ Tiểu Tiên đến phòng ngủ dành cho người hầu. Cô ấy chỉ vào một cái giường trống và nói “Từ bây giờ em sẽ ngủ ở đây.”
Đó là cái giường đơn rộng một mét với một tấm trải giường sáng màu và có chiếc chăn bông màu xanh trên đó. Mặc dù không phải là một cái giường mới nhưng đối với Đỗ Tiểu Tiên thì nó cũng đã rất tốt rồi. Ít nhất là tốt hơn cái giường và tấm chăn ở nhà cô.
Ngay khi cô định cúi xuống và lấy hành lý của mình để dưới giường, A Linh ngăn cô lại và chỉ vào tủ quần áo cạnh tường và nói, “Đó là tủ quần áo của em. Em có thể đặt mọi thứ của mình vào đó“.
Đỗ Tiểu Tiên sững sờ...cho cô một cái giường tốt như vậy lại còn cho thêm một cái tủ đựng quần áo. Do dự một lúc, cô bước đến và mở tủ quần áo. Nó trống rỗng, và có một mùi thơm của gỗ. Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tấm gỗ. Nó rất trơn tru, thực sự tốt. Không có điểm thô ráp nào để có thể làm quần áo bị sờn rách.