Lỡ Yêu Em Mất Rồi

Chương 14: Chương 14




~ Thông báo ~Từ giờ truyện sẽ thay đổi cách xưng hô một tí nhé. Vì tác giả thấy truyện lặp từ nhiều quá nhỉ? Và tác giả sẽ không sử dụng icon nữa nhan mấy bạn :)) Xưng hô mới :

- My - Trần Huyền My - Cô ( My là xưng trong lúc đối thoại, còn cô thì dùng phụ hoạ để kể thôi nhé )

- Duy - Hoàng Minh Duy - Anh ( Tương tự như trên )

- Huy - Trương Hoàng Huy - Cậu

- Nhi - Huỳnh Tuyết Nhi - Nhỏ

- Tuyết - Hứa Ngọc Tuyết - Cô ta

Còn Thư, Thuý thì... Xưng hô như cũ nhé!? Vẫn là Thư, Thuý thôi nhan. Phụ hoạ mà :)))

Bố cục bây giờ tác giả cho thưa thớt ra nha, chứ dính chùm nhìn quãi quá hà ^^!

Chương hum nay tác giả cho ngắn lại xíu, thông cảm giùm tác giả nha. Tác giả cảm thấy hơi có lỗi á :'((

************(^)************

Vừa bước vào trong nhà, cô và anh đã cuối đầu chào lễ phép. Trong nhà hôm nay ngoài ba mẹ cô ra còn có một người đàn ông khác, người đàn ông đó có nét gì giống Duy lắm đó là suy nghĩ trong cô lúc bấy giờ.

Còn anh, tự dưng một loạt cảm giác quen thuộc đua nhau ùa về khi nhìn thấy người đàn ông đó..

Kí ức năm xưa..

- Oa oa, mami baba !! Duy đau hức hức huhu.. - Tiếng khóc lóc của một đứa bé bốn tuổi vang vọng lên khắp khu vườn của ngôi nhà nhỏ.

Người đàn ông từ trong nhà bước ra, mỉm cười hiền hậu với đứa bé - Tiểu bảo bối của baba ngoan, baba thương con !!

Đứa bé vẫn cứ khóc lóc trong tay người đàn ông, cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện. Bà như là một bà tiên đang vỗ về một đứa trẻ, đúng hơn là một người mẹ hết mực yêu thương con.

- Tiểu bảo bối của mami ngoan nào, đau phải không con? Nín đi nào, nếu con mà khóc nữa là sẽ càng đau thêm đó. Nín nha, mẹ thương con - Người phụ nữ vỗ về đứa bé, ngay lập tức đứa bé nín hẳn nằm co ro trong lòng bà. Giọt sương long lanh vẫn còn đọng lại ở khoé mi, được một lúc đứa bé gục xuống và bắt đầu một giấc mộng đẹp.

Hai người vợ chồng nhìn nhau rồi lại nhìn đứa trẻ, những ánh nhìn hạnh phúc được bắt đầu từ một mái ấm gia đình nhỏ!

...

Bầu trời hôm nay như không biết cười mà chỉ biết khóc, những giọt mưa nặng trịch từ trên trời rơi xuống. Có bao giờ bạn nghỉ trời cũng có cảm xúc chưa? Bây giờ thì có đó, trời khóc thay cho mái ấm gia đình nhỏ..

- Anh, anh định đi thật sao? - Người phụ nữ xinh đẹp đang bật khóc nức nở.

- Vợ ngoan, anh đi qua Mỹ kiếm việc làm.. Mẹ con em ở nhà giữ gìn sức khoẻ nhé! - Người đàn ông xoa đầu vợ, thủ thỉ bảo.

Người phụ nữ vẫn nức nở, có bao giờ nghĩ đến việc này đâu. Tại sao lại muốn đi chứ, ở đây công việc vẫn ổn định chỉ là thiếu thốn một chút thôi nhưng vẫn đủ sống mà - Anh à, hãy suy nghĩ kỉ lại đi. Công việc ở đây vẫn rất thuận lợi mà anh..

- Xin lỗi em, cô vợ ngốc à. Hãy chăm sóc cho tiểu bảo bối của chúng ta, anh đi vài năm rồi sẽ về mà. Tạm biệt em, tạm biệt con...!!

Nói rồi người đàn ông kia kéo va-li đi ra khỏi nhà, và khuất sau một màn mưa. Mặc dù có níu kéo, người vợ vẫn không thể nào giữ được chồng ở lại. Thôi thì chờ mong thời gian qua thật mau để gặp lại vậy..

....

Hôm nay là ngày chín tháng hai..

Cái ngày kinh hoàng nhất.. Đó là một người phụ nữ ngất trên đường với một vũng máu đỏ tươi, người dân ở đó nhanh chóng gọi cấp cứu và đưa bà vào bệnh viện..

Vì không đưa vào viện kịp thời, cùng lúc máu mất quá nhiều nên bà đã ra đi..

Đứa con bé bỏng của người phụ nữ nay đã tròn tám tuổi kể từ khi bà ra đi, thật tội nghiệp cho đứa bé còn nhỏ mà đã mất đi người thân. Được bạn của mẹ đưa về nuôi, nhưng đứa bé vẫn không thể nào yên giấc được.. Gần hai năm trời, tâm trí mới ổn định đứa bé đã cố gắng chôn vùi nổi đau và sống một cuộc sống như bao bạn trẻ bằng tuổi khác.

Thật tội nghiệp người vợ, chưa gặp được chồng mà đã ra đi..

=======================

Đó là toàn bộ câu chuyện quá khứ của Duy, anh nhận ra người đàn ông trước mặt mình là ai nhưng không dám phủ nhận người đó là ba mình..kẻ đã bỏ mẹ con mình đi những lúc khó khăn nhất mà chỉ có một mình..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.