Đứng phía sau quý khí thanh niên là một trung niên thư sinh, ánh mắt cũng dừng ở trên người Hà Doanh hồi lâu rồi mới dời đi.
Lúc này, còn có mấy thư sinh trong miệng đang thầm thì lời nói của Hà
Doanh “Sống với gian khổ, chết cùng thảnh thơi!” Loại cảnh thế kinh điển thế này, ngay cả kiếp trước của Hà Doanh, trong vòng trăm ngàn năm,
cũng làm cho dân chúng mỗi người lâm vào tự ngẫm, huống chi là thời đại
này?
Lúc này, từ xa một trận nhạc thanh truyền đến, tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai. Hà Doanh lấy làm kì quái hỏi:
- Tửu lâu này cũng có ca kĩ sao?
Chu công tử nói:
- Không phải ca kĩ. Đây chính là đặc sắc của Túy Xuân lâu, vì vậy mới
được xếp đứng đầu trong Chu thành năm đại danh lâu. Ở Túy Xuân lâu có
một phong nhã phòng, chuyên môn phối tề các loại nhạc khí, lại mời được
vài danh gia nổi tiếng đương thời ở trong này diễn tấu, hơn nữa thỉnh
một ít con cái thế gia, vài vị quý tộc tài nghệ xuất sắc đến biểu diễn
một phen. Ngươi nghe âm nhạc này, có phải hay hơn so với ca kĩ gảy
(đàn) không?
Hà Doanh nghiêng tai lắng nghe, người nọ gảy tựa hồ là đàn cổ, khúc này
cũng là một khúc nổi tiếng, tiếng đàn xa xưa thê lương, đúng thật là so
với bình thường, nghe êm tai hơn nhiều lắm.
Nơi này nhiều con cháu phú gia, cơ hồ mọi nhà đều bao nuôi ca kĩ. Hơn
nữa thuở nhỏ còn tu tập nhạc khí, bởi vậy vừa nghe, đều cảm nhận được
không ít hương vị. Nếu là ca kĩ sở tấu (biểu diễn), kĩ xảo thì có nhưng
tình cảm lại không, càng không hiểu rõ nhân sinh, không có tâm cảnh
khuynh tình như thế này. Bởi vậy các nàng nhiều nhất chỉ có thể là nhạc
tượng*, mà những người này sở tấu, mới là tiếng nhạc chân chính!
Tên thư sinh vóc người nhỏ bé nói:
- Chu công tử, xem ra, nơi này còn có chỗ đặc sắc như vậy. Ngươi cư
nhiên không nói cho chúng ta biết. Nếu không phải vị tiểu huynh đệ này
hỏi, ngươi có phải vẫn gạt mọi người hay không?
Hắn cười trách cứ nói.
Chu công tử cười hắc hắc, nói:
- Tại hạ tưởng rằng chút đặc sắc này của Túy Xuân lâu, tất cả mọi người
đã biết, ai cũng không hỏi, ta sao biết các ngươi thiển cận như vậy!
Hắn cùng người này hiển nhiên là bằng hữu tốt, người nọ vừa nghe hắn nói vậy, làm bộ vung một quyền đánh tới. Nắm tay còn chưa tới nơi, Chu công tử đã kêu đau, khiến mọi người mỉm cười một cái.
Lúc này, tiếng đàn đã dừng. Quý khí thanh niên kia nói:
- Đứng ở đây nghe, cũng không thú vị, chi bằng mọi người cùng đi xem!
Chu công tử cười nói:
- Tất nhiên có thể, bất quá, tại hạ có chút đường đột, không biết huynh đài là...?
Ý tứ trong lời hắn nói thật quá rõ ràng, vị quý khí thanh niên kia cười đáp:
- Chu huynh thật sự là người khéo léo! Có ý tứ, ha ha, có ý tứ! Đúng rồi tại hạ họ Thác, tên Thành, các vị cứ gọi ta như vậy. Ta không phải là
người Chu quốc, cũng không có nhiều lễ nghi như vậy!
Nguyên lai không phải người bổn quốc, cái này khó trách. Mọi người không khỏi bừng tỉnh hiểu ra. Lúc này Thác Thành còn nói thêm:
- Hôm nay tất cả chi tiêu của mọi người, cứ tính cho Thác mỗ, coi như là chút lễ vật cùng các vị kết giao bằng hữu!
Chu công tử lớn tiếng nói:
- Sảng khoái! Thác huynh quả nhiên là người sảng khoái.
Thác Thành cười ha ha rồi cùng mọi người đi đến nhạc lâu. Hà Doanh đi
hơi chậm lại phía sau, Thác Thành kia cũng không biết vì sao, rớt lại
phía sau mọi người, vừa đi song song bên cạnh nàng, vừa cười nói:
- Tiểu huynh đệ quả nhiên khí vũ phi phàm, không biết có thể nói cho tại hạ biết tính danh không?
Hà Doanh nói:
- Tại hạ họ Hà.
Nói tới đây nàng lại thấy biểu tình truy vấn của Thác Thành, chần chờ một chút, nói:
- Gọi Văn, tên một chữ Văn, Hà Văn.
Thác Thành ánh mắt tại khuôn mặt như ngọc của nàng nhìn quét một vòng, khóe miệng cười như không cười, lại ôn nhu nói:
- Nguyên lai là Hà Văn huynh đệ. Tiểu huynh đệ thoạt nhìn tuổi rất nhỏ, không biết đã mười lăm chưa?
Hà Doanh không biết hắn vì cái gì mà có hứng thú với mình như vậy. Nhưng người này có một loại trời sinh khí chất, làm cho người ta không sinh
ra nổi ý niệm cự tuyệt. Vì vậy, nghe xong lập tức nàng nhẹ giọng nói:
- Vừa vặn qua mười bốn không lâu.
- Thì ra là thế!
Thác Thành cười cười, ánh mắt vẫn chăm chú vào mặt nàng, biểu tình có
vài phần say mê, Tiểu Hoàn đi bên cạnh thấy rõ ràng, lôi kéo tay áo Hà
Doanh, kêu lên:
- Tiểu… công tử, chúng ta đi nhanh lên đi, người xem, Chu công tử đã đi xa như vậy.
Dứt lời, cũng không cùng Hà Doanh nói chuyện, kéo tay áo của nàng đi nhanh về phía trước mặt.
Thác Thành nhìn hai người thân ảnh đi phía trước, trong khoảng thời gian ngắn, tựa hồ ngây ngốc. Lúc này trung niên thư sinh vẫn theo bên người
hắn, nhẹ giọng nói:
- Chủ thượng, người xem?
Thác Thành lắc đầu, nói:
- Ngươi nghĩ sai!
Trung niên thư sinh không có trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu công tử này xem ra là một thế gia công tử. Chủ thượng đã không muốn tranh chấp, vậy thì theo hắn đi. Làm việc như nam nhân, dù sao không phải thói quen tốt.
Lúc này, Hà Doanh các nàng đã chạy tới bên cạnh Chu công tử. Tiểu Hoàn nhẹ nhàng nói nhỏ với Hà Doanh:
- Tiểu thư, vừa rồi ánh mắt người nọ, quả nhiên đáng ghét!
Trong giọng nói của nàng tức giận không thôi. Hà Doanh đối với việc này không để ý nhiều như vậy, nàng chỉ cười cười, nói:
- Được rồi, về sau cách người như thế xa một chút, không phải là được rồi sao?
Chu công tử thấy hai người chủ tớ nói thầm không ngừng, liền mỉm cười nói:
- Hà huynh đệ đối với những nhạc khí này, tạo nghệ như thế nào?
Hà Doanh có ấn tượng rất tốt với hắn. Nghe hắn hỏi, liền cười khanh khách nói:
- Chính là biết sơ qua một chút .
Chu công tử thở dài một hơi, nói:
- Tại hạ gia giáo cực nghiêm, đối với nhạc lí, từ lúc ba tuổi cũng không quá buông lỏng. Đáng tiếc, tại hạ đúng là một cái tảng đá, thật sự là
học mãi không vào. Cho tới bây giờ, ta ngay cả An Mộng Chú cũng không
đàn được trọn vẹn.
Hắn bắt gặp ánh mắt trong như nước của Hà Doanh nhìn mình, không biết vì cái gì, bỗng nhiên có chút không thoải mái vì lời nói của mình vừa
xong. Lập tức hắn vỗ vỗ ngực:
- Bất quá đại ca ta là đại trí giả ngu! Đánh đàn tuy rằng không tốt, nhưng ở phương diện khác, đều là nhân vật thiên tài.
Vừa khoe khoang xong thì thư sinh vóc người nhỏ bé đột ngột hỏi một câu:
- A? Xin hỏi Chu huynh, không biết từ lúc nào, ngươi là thiên tài? Có thể biểu diễn cho ta kiến thức một chút hay không?
Lời hắn vừa nói ra, khiến cho chung quanh đồng bạn một trận cười vang, tất cả mọi người cười nói:
- Đúng vậy! Biểu diễn cho chúng ta kiến thức chút đi! Lời này không thể ba hoa được.
Hà Doanh thấy mặt Chu công tử không được tự nhiên, biểu tình vừa buồn bực, vừa xấu hổ, không khỏi cười lên khanh khách.
Nàng vừa cười hai tiếng, lập tức cảm thấy cười như vậy không ổn. Vội
vàng ngậm miệng. Lúc ấy mọi người đang chê cười Chu công tử, nên không
ai để ý tiếng cười của nàng không đúng. Chỉ có Chu công tử thấy Hà Doanh cũng cười theo, trên mặt lại đỏ lên.
Hắn oán hận nói:
- Tại hạ thật sự tài hoa không phải tại cái tửu lâu nho nhỏ như thế này có thể biểu hiện ra.
Hắn hất tóc, dứt khoát lớn tiếng nói:
- Cho ta hùng binh trăm vạn, là có thể biết được nông sâu.
olo
Chú thích:
*Nhạc tượng: trợ thủ nhạc công.
*Tạo nghệ: trình độ.