Lời này vừa nói ra, khiến cho
mọi người cười ồ một trận. Mọi người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc
tiếng nói cười ở nhạc lâu rất nhanh vọng đến. Cái gọi là nhạc lâu này
thật ra là tửu lâu, nhưng vì các văn nhân mặc khách, tiếng đàn nhạc sĩ,
mà tạo thành một cái đại phòng, bên trong tô điểm tinh mĩ, để đầy các
loại nhạc khí.
Nhìn bên ngoài có vẻ là bất luận ai đến cũng đều có thể đàn một khúc.
Nhưng trên thực tế cho đến bây giờ, nơi này trở thành nơi các văn nhã
chi sĩ tỷ thí tài nghệ. Mặc kệ là ai đi lên biểu diễn, nếu không phải là văn nhã chi sĩ* thì nhất định phải có điểm đặc sắc riêng hoặc là người
có khả năng.
Mọi người tiến đến một cái trúc lâu, trúc lâu này cùng khách phòng ở hai lầu có trúc bản tương thông. Chu công tử cười nói:
- Các vị, phòng này chính là nhạc lâu. Các vị, chúng ta có vào hay là không vào?
Tiểu hồ tử thanh niên kì quái nói:
- Hôm nay, ngươi như thế nào lại nói nhiều lời vô nghĩa đến như vậy?
Chu công tử tươi cười khả cúc*:
- Tại vì nơi này có một cái qui định, nếu như người muốn vào nhạc lâu
không phải là không thể, nhưng phải là người có khả năng lên đài biểu
diễn. Nếu không, sẽ bị những người khác đuổi ra!
Khi Chu công tử thốt ra lời này, mọi người đều ngạc nhiên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Chu công tử còn nói thêm:
- Hiện tại mọi người cũng biết, tuy nói rằng ở trong này chỉ là đánh đàn ca hát vân vân, nhưng mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Muốn biểu
diễn tất nhiên tay nghề phải có chỗ hơn người mới được a.
Lúc này Thác Thành bỗng nhiên nói:
- Thật sự nhìn không ra, Âu Dương, ngươi lên đánh trúc một lát đi!
Mọi người theo thanh âm thì nhìn lại, thấy y nói với người trung niên
vẫn đứng sau lưng y. Tất cả đều ngạc nhiên tự hỏi người này có bộ dáng
giống như giang hồ không ngờ lại là cao thủ đánh trúc hay sao?
Chu công tử vỗ tay cười nói:
- Như vậy được rồi. Trong chúng ta chỉ cần có một người có thể lên đài
biểu diễn, mọi người sẽ không xem như chúng ta đến không. Các vị, xin
mời!
Tất cả mọi người vẻ mặt hưng phấn đi về phía trước mặt, ngay cả Hà
Doanh, cũng không nhịn được thỉnh thoảng quay đầu lại vài lần nhìn người trung niên nọ.
Người trung niên nọ mặc kệ là chủ tử của hắn vẫn còn nói chuyện với hắn
hay vẫn đang đối mặt với mọi người, thủy chung biểu tình lạnh lùng,
trong ánh mắt rất bình tĩnh, không dao động. Hà Doanh trong lòng thầm
nghĩ, người này nhất định rất tài ba!
Lúc này, Chu công tử đã đẩy cửa nhạc lâu, đi vào trong. Hà Doanh đám
người đi vào, lúc này mới phát hiện căn phòng lớn như vậy, cư nhiên ngồi tám chín đội, ước chừng khoảng hơn trăm người. Bọn họ nhìn thấy có
người đến, đều có vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong.
Hà Doanh không có chú ý tới, ngồi bên trái góc trong căn phòng là một
trung niên nhân, vẫn nhìn chăm chú vào nàng khi nàng tiến vào. Người này chính là người bên cạnh của Tam điện hạ, Lưu tiên sinh.
Khi y thấy Hà Doanh đã đến, vẻ mặt liền hưng phấn khiến cho một người trung niên ở bên cạnh y kỳ quái hỏi:
- Lưu huynh, có chuyện gì khiến huynh kích động như vậy?
Lưu tiên sinh cười nói:
- Ngươi có nhìn thấy tuấn mĩ nam trang kia là nữ tử không? Nàng chính là một cao thủ đó!
Người nọ đánh giá Hà Doanh trong chốc lát, tiếp theo cười nói:
- Nữ tử này giả dạng như vậy khiến ta còn tưởng nàng là một người thiếu
niên hình dáng thiếu nữ chứ, Lưu huynh quả nhiên có nhãn lực hơn người
a.
Lưu tiên sinh liên tục nói:
- Hổ thẹn! Thực sự hổ thẹn! Chẳng qua là ta đã gặp qua nàng khi nàng
giả trang thành nam nên mới nhận ra. Cái này cùng với nhãn lực không có
quan hệ.
Vì căn phòng rất lớn nên có không ít chỗ vẫn còn trống. Những người ở
đây phần lớn đều quen nhau. Vì vậy các bên sau khi hành lễ thì tại các
vị trí đều đã ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, một cô gái xinh đẹp từ phía sau sân khấu
đi ra. Nàng một thân y phục rực rỡ, như một đạo ánh sáng, vừa đi ra tới
liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đứng ở trước đài, thấy mọi người
như si như túy nhìn mình, cô gái khẽ mở môi anh đào hướng về phía Chu
công tử cười, lúc này cũng thất thần nhìn nàng nói:
- Các vị, bây giờ, tiết mục biểu diễn tiếp theo là của Lưu tiên sinh, đến từ Tam hoàng tử phủ.
Vừa nghe đến tên này, tất cả mọi người đều ồ lên một trận vui mừng. Lưu
tiên sinh của Tam hoàng tử phủ, cũng là một diệu nhân. Mọi người đều
biết y họ Lưu, nhưng lại không biết kì danh. Ai cũng đều biết y là khách khanh bên người của Tam hoàng tử nhưng lại không biết cụ thể y có chức
nghiệp gì. Nghe đồn, Lưu tiên sinh này thiên văn địa lí, y lí đều am
tường, không chỗ nào không thông, không chỗ nào không tinh, chính xác là một đại nhân vật.
Tuy rằng mọi người đều biết tên tuổi của Lưu tiên sinh nhưng người nhận
ra y không nhiều lắm. Bởi vậy, khi mọi người biết y cũng đang có mặt
trong nhã phòng này không khỏi hào hứng tăng nhiều.
Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, thấy Lưu tiên sinh đã cất bước, đi đến
phía trước đến chỗ đàn sắt* liền ngồi xếp bằng xuống. Nhìn kĩ thì Lưu
tiên sinh ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặt như quan ngọc, hai mắt cực kì có thần, ngũ lạc trường thuận giống như tiên nhân lạc xuống phàm trần,
phong lưu nhân vật.
Đối với nhân vật như vậy, mọi người có hứng thú phi thường cao. Ngay cả Chu công tử cũng không ngừng nói:
- Hôm nay như thế nào mà vận khí tốt như vậy? Cư nhiên có thể nhìn thấy Lưu tiên sinh! Thật tốt quá! Thật sự tốt quá!
Hà Doanh nghiêng đầu nhìn Lưu tiên sinh, lại nhìn thấy sự hưng phấn trên mặt của mọi người trong lòng thầm nghĩ: “Người này thật sự lợi hại như
vậy sao?”
Trong lúc mọi người đang không ngớt đàm luận thì Lưu tiên sinh đã mở miệng:
- Các vị, cổ nhân thường nói cầm sắt phải hài hòa. Cầm sắt này phải xứng với tiếng đàn, mới có thể hiểu rõ cái đẹp cực hạn của âm nhạc. Bản nhân bất tài, còn phải thỉnh một người tương trợ mới được!
Cô gái chủ trì nghe nói vậy liền thi lễ rồi nói:
- Không biết Lưu tiên sinh muốn gọi người nào đến đây?
Lưu tiên sinh đưa ánh mắt nhìn mọi người, ánh mắt hắn cực kỳ thâm thúy,
nhìn đến ai thì người đó không tự chủ được tim đập gia tốc. Hà Doanh vẻ
mặt tiếu ý, trong lòng cũng chờ mong vạn phần. Ngay cả Tiểu Hoàn ngồi ở
sau lưng nàng, cũng hưng phấn không thôi, chỉ kém chút nữa là nhảy dựng
lên vỗ tay.
Lúc này ánh mắt Lưu tiên sinh ở trên mặt mọi người lần lượt chuyển qua.
Tất cả mọi người đều biết, người hắn muốn mời, ngay ở giữa bọn họ, lại
càng không khỏi chờ mong. Vì vậy, khi ánh mắt Lưu tiên sinh bình tĩnh
đặt tại trên mặt Hà Doanh thì tất cả mọi người đều hướng về phía nàng
nhìn chăm chú đồng thời chỉ vào Hà Doanh nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi tới đánh đàn chứ?
Hà Doanh đang tươi cười rạng rỡ, nhưng trăm triệu không ngờ, người này
lại chọn mình! Lập tức nàng sững sờ nhìn mọi người, lại thoáng nhìn qua Lưu tiên sinh. Kinh ngạc chỉ vào mình nói:
- Ngài chỉ chính là ta?
Lưu tiên sinh mỉm cười gật đầu, Chu công tử ở một bên nhẹ nhàng nén giận nói:
- Tiểu Hà, ngươi cũng thật là, không có suy nghĩ! Làm hại ta vừa rồi còn lo lắng thật lâu! Rõ ràng Lưu tiên sinh đều biết tài hoa của ngươi,
ngươi cư nhiên không nói một tiếng.
Hà Doanh cũng cực kỳ không hiểu, nàng thật không thể tưởng được mình vừa đến kinh thành, chưa gặp qua Lưu tiên sinh lần nào sao y lại chỉ ra,
kêu chính mình lên đài đánh đàn? Y từ đâu biết được mình hiểu biết về
cầm kĩ?
Lưu tiên sinh thấy Hà Doanh vẫn còn đứng ở đó, cười cười liền nói:
- Tiểu huynh đệ, hôm nay chúng ta biểu diễn khúc mà ngươi đêm đó đã đàn, tiểu huynh đệ thấy thế nào?
Sau đó, không đợi Hà Doanh trả lời, y nhẹ nhàng lên dây đàn, quen thuộc
đánh lên, Hà Doanh mới nghe xong hai câu, lập tức hiểu được, y đang đàn, đúng là khúc “Tiếu Hồng Trần” chính mình thường xuyên đàn tấu.
Nàng một bụng khó hiểu,nhưng hiện tại không thể cứ ngơ ngẩn như thế này
tự hỏi được. Những người chung quanh đều muốn thúc giục nàng lên, ngay
cả cô gái kia cũng ôn nhu nói:
- Vị công tử này, mời đi thôi!
*Năng nhân: người tài giỏi, người tài ba.
* Chi sĩ: chỉ những người có kĩ thuật
* Có câu nói: Như tiếu dong khả cúc..có nghĩa là: dáng cười xinh có thể lượm lấy được.
* Đàn sắt: là loại đàn có 5 - 25 dây.