Hà Doanh trong lòng cười khổ,
nàng vốn là một nữ tử, lén lút trốn ra bên ngoài chơi đùa, còn đi vào kĩ viện, bây giờ lại được Lưu tiên sinh, người nổi danh nhất ở kinh thành, mời mọc. Chẳng may việc này truyền đến tai của Lê Thanh, khác nào là
lửa cháy đổ thêm dầu sao?
Tuy nhiên, hiện tại nàng không thể lùi bước được, đã trót đâm lao thì
phải theo lao a. Do vậy, Hà Doanh chậm rãi hướng về phía Lưu tiên sinh
đi đến. Trong trúc lâu ánh sáng cũng không đủ, không gian lại yên tĩnh,
vì vậy, biểu diễn trong không khí này cũng làm cho người nghe tăng thêm
một phần cảm giác hư ảo. Khi Hà Doanh đi đến giữa căn phòng, ánh mặt
trời xuyên qua màn cửa sổ được làm bằng lụa mỏng, chiếu vào khuôn mặt
trong vắt như ngọc của nàng. Nhất thời, vài tiếng sợ hãi than vang lên:
- Thật là một mĩ thiếu niên a! Thật sự là tuyệt mĩ khiến cho người ta động tâm a!
Ở thời đại này, đối với việc nam phong không có tiến hành cấm đoán, vì
vậy nhiều nhà phú quý đều có những nam nhân xinh đẹp. Bởi thế, khi nói
ra những lời nói như vậy, đối với mọi người không phải là vũ nhục mà là
ca ngợi.
Hà Doanh ngồi xếp bằng bên cạnh đàn cổ của Lưu tiên sinh, nhìn thoáng qua y. Lưu tiên sinh chậm rãi nói:
- Khúc này từ tiểu huynh đệ mà đến, vậy tiểu huynh đệ hãy đánh đi.
Hà Doanh cười cười, nàng vốn là người tiêu sái, đối với những việc mà nàng biết là không thể miễn cưỡng, vậy thì đành buông ra.
Vì vậy, nàng liền tĩnh tâm lại, hai tay gảy (đàn), tiếng đàn vừa mới từ
từ vang lên, đã nghe cầm thanh sâu thẳm, rộng lớn thần bí, nhạc thanh
lập tức hợp lại mà đến. Hà Doanh tâm thần vừa động, hai tay hư ấn, cất
tiếng hát:
”Hồng trần đa khả tiếu si tình tối vô liêu
Mục không nhất thiết dã hảo
Thử sanh vị liễu tâm khước dĩ vô sở nhiễu
Chích tưởng hoán đắc bán thế tiêu diêu
Tỉnh thì đối nhân tiếu mộng trung toàn vong điệu
Thán thiên hắc đắc thái tảo
Lai sanh nan liêu ái hận nhất bút câu tiêu
Đối tửu đương ca ngã chích nguyện khai tâm đáo lão
Phong tái lãnh bất tưởng đào
Hoa tái mỹ dã bất tưởng yếu
Nhâm ngã phiêu diêu
Thiên việt cao tâm việt tiểu bất vấn nhân quả hữu đa thiểu
Độc tự túy đảo
Kim thiên khốc minh thiên tiếu bất cầu hữu nhân năng minh liễu
Nhất thân kiêu ngạo
Ca tại xướng vũ tại khiêu
Trường dạ mạn mạn bất giác hiểu
Tương khoái nhạc tầm hoa”
(tạm dịch)
”Hồng trần nhiều vui vẻ si tình nhất buồn chán.
Tự cao tự đại cũng tốt
Cuộc đời này chưa xong tâm cũng đã không chỗ nào nhiễu
Thầm nghĩ đổi đến nửa đời tiêu dao
Tỉnh khi đối người cười trong mộng toàn bộ quên mất
Thán bầu trời tối đen đến quá sớm
Kiếp sau khó liệu yêu hận xóa bỏ tất cả.
Đối rượu đương ca ta chỉ nguyện vui vẻ đến già.
Gió có lạnh không nghĩ trốn.
Hoa có đẹp cũng không muốn.
Mặc cho ta phiêu diêu.
Trời càng cao tâm càng nhỏ không hỏi nhân quả có bao nhiêu.
Một mình say thật.
Hôm nay khóc ngày mai cười không cần có người chia sẻ.
Một thân kiêu ngạo.
Ca ở xướng vũ ở khiêu
Đêm dài đằng đẳng bất giác hiểu
Đêm khoái hoạt tìm kiếm.”
Bài ca này vốn nhiều ý nghĩa. Cho dù là cầm hay là đàn sắt, đều là quân
tử chi âm. Thanh âm này rộng rãi thâm trầm, như thanh âm từ vũ trụ.
Nhưng hiện tại ca khúc Hà Doanh đang tấu, cùng với ý tứ ca khúc ban đầu đã có rất nhiều biến hóa. Là bởi vì ở trong đó đã thêm rất nhiều thâm
trầm tang thương. Sở dĩ gọi là “Tiếu Hồng Trần”, chính là vì hồng trần
nhiều việc không như mình mong muốn, nên mới có khát vọng muốn thoát
khỏi mà thôi.
Hà Doanh hai thế làm người, hơn nữa trong khoảng thời gian này miễn
cưỡng cười vui, nhưng trong lòng cực kỳ chua xót. Bởi vậy, khi ca xướng
lên, so với nguyên xướng xa xa đã hơn vài phần thâm trầm. Trong thâm
trầm có tiêu dao, trong tiếng khóc có tiếng cười.
Hà Doanh vừa hát vài câu, mọi người đã như si như túy. Phải biết rằng,
đây là thời đại mạng người như rơm như rác, sống chỉ biết hôm nay nhưng
không biết có ngày mai. Nên cho dù là người phú như vương hầu, quí như
thiên tử, cũng chỉ là ăn bữa hôm lo bữa mai. Loại cảm giác này tồn tại ở sâu trong nội tâm mỗi người, thế nhân chính mình cũng không có phát
giác cảm giác mất mát cùng bi thương, nhưng tại đây khi nghe tiếng hát
này thì thấy giống như tiếng lòng của mọi người, khiến cho họ bất giác
động lòng, đồng cảm.
Lưu tiên sinh quả nhiên là nhân tài, y cũng chỉ nghe Hà Doanh biểu diễn
qua một lần, liền hiểu được thật sâu trong đó là tam muội*. Giờ phút này cùng nàng đánh đàn giống như tu luyện đã lâu, hoàn hảo không chê vào
đâu được.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng đàn linh hoạt kì ảo xa xưa, đàn sắt
thanh âm rộng rãi thâm trầm, còn có tiếng ca phóng túng, cực kì xảo diệu dung hợp thành một thể. Xao xuyến vang xa. Vì vậy, không bao lâu, bên
ngoài nhạc lâu đã đứng đầy những người dừng chân lắng nghe. Trên mặt mỗi người đếu có ánh mắt mê ly, nói không nên lời, không biết là buồn hay
là vui.
Hà Doanh đem ca từ này hát lần hai, khi tiếng ca vừa dứt, thì nhạc đệm
cũng dần tắt, nhưng thật lâu sau cũng không có một âm thanh nào truyền
đến.
Cũng là Hà Doanh phản ứng nhanh nhất. Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy
Lưu tiên sinh vẫn còn bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi lắc đầu,
đứng dậy đi trở về vị trí của mình.
Mới vừa ngồi xong, thì bị Tiểu Hoàn nhẹ nhàng kéo góc áo của nàng, Hà
Doanh liền quay đầu lại. Nhìn thấy Tiểu Hoàn hai mắt sáng như sao, nói:
- Tiểu thư, người thật là giỏi đó nha.
May mắn là khi nàng nói còn biết phải áp cái thanh âm của mình cho nhỏ đi.
Hà Doanh thấy vẻ mặt mọi người vẫn si ngốc, tin rằng trong thời gian
ngắn chắc vẫn chưa tỉnh lại. Vì vậy, nàng nhẹ nhàng kéo góc áo Tiểu
Hoàn, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Tiểu Hoàn gật gật đầu, hai người thoải mái hướng cửa rời đi. Cho đến khi bọn họ đi thẳng tuốt ra đến cửa mà trong nhạc lâu vẫn chưa có ai phục
hồi tinh thần.
Hai người nhanh hướng xuống dưới lầu, đi thẳng ra khỏi tửu lâu. Khi tới
một góc, Hà Doanh mới thở ra một hơi, trong lòng có chút khó xử, không
hiểu nếu Lê Thanh biết việc này, sẽ đối đãi với mình như thế nào? Mỗi
khi nghĩ đến Lê Thanh, trong lòng nàng lại nổi lên một cỗ chua xót. Hà
Doanh cố lắc lắc cái đầu giống như nàng muốn đem cỗ chua xót này đuổi ra ngoài.
Nàng lại nghĩ đến, nếu như Lưu tiên sinh lúc ở trong phủ của Lê Thanh
nghe được tiếng đàn của mình, tự nhiên y cũng là bằng hữu của Lê Thanh.
Đến lúc đó, y nói với Lê Thanh, thì cuộc sống của mình lại càng không
thể dễ chịu như trước a.
Lại nghĩ, vừa rồi, Hà Doanh không biết còn nói trong triều thế cục phức
tạp, huống gì y cũng không phải là người trong phủ Lê Thanh, mà chỉ đơn
giản là bằng hữu của Lê Thanh. Như vậy, một phen lo lắng vừa rồi của
nàng cũng bằng thừa.
Hai người đi trên đường cái, hết nhìn bên đông lại nhìn bên tây, nhanh
chóng quên đi vừa rồi chủ tớ bọn họ một phen kích động cùng hưng phấn.
Lúc này, mọi người trong trúc lâu vừa mới tỉnh táo lại. Mới phát hiện Hà mĩ thiếu niên chẳng biết đã đi đâu. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi
người bàn luận, nghi ngờ chính là do tiếng đàn nọ làm cho bọn họ tâm hồn điên đảo.
Những người ở đây, chân chính biết lai lịch của Hà Doanh, e rằng chỉ có
mỗi Lưu tiên sinh. Nhưng mà y là người có địa vị cao nên tất nhiên là
không ai dám đi hỏi y, chỉ biết trong lòng âm thầm đoán định lai lịch
của Hà Doanh. Dưới lầu mọi người cũng thế, ai nấy cũng đều phỏng đoán
không ngừng.
Giờ phút này Hà Doanh cùng Tiểu Hoàn đang vui vẻ tiêu sái trên ngã tư
đường. Hai người đi dạo ở mấy cửa hàng son phấn và trang sức. Tuy rằng
trong túi chỉ có ít tiền, nên không có mua cái gì, nhưng việc đi dạo,
nhìn ngắm cũng đủ làm họ thỏa mãn rồi.
Đặc biệt là Hà Doanh, nàng phát hiện không ít phương pháp có thể làm cho mình phát tài thật sự. Tuy nhiên, mấu chốt vẫn là ở chỗ của Lê Thanh!
Khi vẫn còn ở trong tầm mắt của hắn, mình muốn làm cái gì, tốt nhất là
không cần quá mức phô trương.
Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên một thanh âm theo phía sau truyền đến:
- Hà huynh đệ, ngươi đi cũng nhanh quá a? Chúng ta còn chưa có phục hồi
lại tinh thần, thì ngay cả bóng dáng ngươi cũng không nhìn thấy. Ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, ngươi thật sự là không có suy nghĩ!
Thanh âm này đúng là của Chu công tử.
Hà Doanh vội quay đầu, nhìn thấy gương mặt đang cười hì hì của y. Trong
lòng thầm nghĩ, vừa rồi trên đường đi rõ ràng là không có nhìn thấy y,
vậy mà y đuổi kịp chúng ta khi nào? Sau khi nàng tự tu tập “Ngọa Nguyệt
công pháp”, các giác quan cũng phát triển hơn người nên rất tự tin. Bởi
vậy, đột nhiên thấy y xông ra, ý tưởng đầu tiên nghĩ đến đó là khẳng
định người này có võ!
Chu công tử thấy nàng kinh ngạc nhìn mình suy nghĩ, khoa trương thở dài một hơi:
- Mới vừa rồi vẫn còn xưng huynh gọi đệ, không ngờ chưa được bao lâu lại không nhìn ra tại hạ. Aiii!
Dứt lời, y liền giả vờ giơ ống tay áo lau nước mắt. Hà Doanh không khỏi cười khẽ, nói:
- Thôi được rồi, huynh đừng làm bộ làm tịch nữa.
Nói rồi, nàng lại nghiêng đầu hỏi:
- Chu đại ca, ngươi tới kinh thành này được bao lâu rồi?
Chu công tử khoanh tay đi thong thả hai bước, làm bộ dáng chỉ có công tử mới có, nói:
- Nhà của ta ở ngay tại kinh thành.
Hà Doanh thấy y lập tức trở nên đứng đắn như vậy, không khỏi kì quái
nhìn về phía y. Lúc này, theo tầm mắt của y nhìn lại, đã thấy một cô gái mặc hoa phục, một thân tú lệ, đang kinh ngạc nhìn hai người. Đứng ở bên cạnh cô gái là một nha đầu cao gầy, cũng thỉnh thoảng trộm nhìn hai
người bọn họ.
- Tam muội: chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh, dứt bỏ mọi ý niệm trần tục.