Ánh trăng đã lên tới không trung, ánh sáng rực rỡ trong suốt phản chiếu cả
vùng, chiếu lên lâm viên ngập tràn hoa và cây cối tạo nên một sự huyền
bí nói không nên lời. Hà Doanh đang bước đi trong từng dãy hành lang gấp khúc. Tiếng bước chân của nàng cùng nha hoàn dẫn đường dần dần vang
vọng. Trên đường đi, thỉnh thoảng có gã sai vặt, nha hoàn trong phủ đi
qua. Bọn họ nhìn thấy Hà Doanh đều lộ ra vẻ mặt cung kính.
Hà Doanh mỉm cười, ánh mắt nhìn lên phía trước, lúc này tiếng cười vui
ầm ĩ ở viện chính không ngừng truyền tới. Nhìn cái nơi đèn đuốc sáng
trưng kia, không biết tại sao, Hà Doanh bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Nàng đưa tay vuốt vuốt mặt, hít thở thật sâu một lúc, để thả lỏng mình. Sau đó sải chân nhanh hơn, đi về phía chủ viện.
Chủ viện nối thẳng với cổng chính, trên một con đường lớn rộng thênh
thang, chỗ nào cũng đỗ đầy xe ngựa, Hà Doanh ra hiệu cho nha hoàn kia có thể phủi qua áo bào, bèn đi nhanh về phía cửa.
Trong lúc nàng tiến vào cửa chính, dường như là trong nháy mắt, tất cả
tiếng ồn ào nói chuyện đều đột nhiên dừng lại. Hơn mười quý tộc nam nữ
đều đưa ánh mắt vào người nàng. Có một bộ phận trong đám người này đã
gặp nàng tối qua.
Ở trong những ánh nhìn trừng trừng của nhiều người, Hà Doanh đã hiểu rõ cảm giác của ngôi sao đời sau . Nàng mỉm cười rồi từ từ đi vào bên
trong. Hơn trăm đôi mắt chăm chú dõi theo từng bước đi của nàng, không
bỏ sót từng động tác, từng chi tiết nhỏ.
Ở đây cũng có không ít thiếu nữ, cả đám ánh mắt mê ly nhìn Hà Doanh áo
trắng tung bay, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong đôi mắt. Hiển nhiên,
tài tử Hà Doanh này đã tạo được sự chú ý rất lớn giữa đám thiêu nữ này.
Thấy nàng tới, Chu Diễn thả ca cơ hắn đang ôm trong ngực ra, khua khua
tay về phía nàng nói: “Tiểu đệ, sang đây ngồi. Mọi người đều mong ngươi
tới,còn tên tiểu tử ngươi thì vẫn luôn trốn ở trong nhà, làm thế nào
cũng không chịu ra ngoài.”
Hắn vừa nói, vừa uống một ngụm rượu do ca cơ ở bên cạnh đưa tới miệng.
Tay hắn càng chẳng phép tắc sờ tới sờ lui trên người nàng kia. Không chỉ hắn, dường như mười mấy quý tộc thiếu niên ở đây đều có ca cơ làm bạn,
cũng đều biểu tình như vậy.
Hà Doanh nhìn hơi mất tự nhiên, đưa ánh mắt chuyển sang chỗ khác. Lúc
này, phát hiện có đến mười mấy quý tộc thiếu nữ, các nàng ngồi rất
nghiêm chỉnh, không thèm để ý tới hành vi của bọn nam tử bên cạnh, vẻ
mặt nhìn như không thấy.
Nàng nở một nụ cười nhàn nhạt, biết mình dừng lại rồi. Lập tức bước
nhanh hơn, bước tới bên cạnh Chu Diễn, ngồi xuống trên sạp. Nàng vừa mới ngồi xuống, Chu Diễn liền gọi tới vài ca cơ, sau đó nghiêng đầu nháy
mắt về phía Hà Doanh một cái, cười nói: “Tiểu đệ, chọn một tiểu mỹ nhân
làm bạn với ngươi đi.”
Hà Doanh cười khổ một cái, biết lần này chạy cũng không thoát. Nàng
ngẩng đầu nhìn năm nữ tử đứng ở trước mặt, nhưng cô gái này đều tầm mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo rất được. Nhìn nhìn, nàng đưa tay chỉ vào một ca cơ trong sáng xinh đẹp, lộ ra vể điềm đạm nho nhã, nói: “Là
ngươi đi.”
Cô gái kia ừ một tiếng, gương mặt ửng hồng, cẩn thận đi tới ngồi xổm
xuống bên cạnh Hà Doanh, Đưa tay ngọc thon thon, giúp nàng rót rượu. Hà
Doanh nhìn động tác của nàng, rồi cười nhạt một tiếng, vừa mới đưa mắt
lên, liền đối diện với ánh mắt nhìn chăm chú của một thiếu nữ.
Thiếu nữ này ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, lộ ra gương mặt tròn còn có hai má núm đồng tiền, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt hưng phấn. Mặt mày
lộ ra một khí chất cao quý. Nàng vô cùng thích thú nghiêng đầu đánh giá
Hà Doanh. Trông thấy Hà Doanh nhìn về phía mình, nàng hít mũi về phía Hà Doanh một cái liền làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm.
Cái mặt quỷ này khiến cho Hà Doanh cười cười, Chu Diễn bên cạnh, liếc
mắt liền thấy lúc bọn họ trao đổi với nhau. Hắn lớn tiếng cười nói: “Bát muội, ngươi không phải muốn biết Hà Ngọc sao? Sao không kính hắn một
chén rượu.”
Hóa ra thiếu nữ này chính là Bát công chúa đương triều. Trong lòng Hà
Doanh vừa động, không khỏi nhìn Bát công chúa này mấy lần. Vị Bát công
chúa mặc dù là nữ tử, lại để trong người trong nước đều biết. Nguyên
nhân chủ yếu đương nhiên là vì Chu quân yêu thương nàng vô cùng. Một
nguyên nhân khác là vì tài năng của nàng.
Truyền thuyết Bát công chúa tuổi tuy nhỏ, nhưng đối với thành tự về
kiếm thuật lại tương đối thâm hậu, tính cách của nàng cũng cực kì nhanh
nhạy có chủ kiến. Bởi vậy, lúc Chu quân xuất hiện ở nhiều bàn ngoại
giao, đều thích mang nàng đi theo.
Bát công chúa thấy Chu Diễn nói vậy, lập tức cười dịu dàng đứng lên,
bưng chén rượu đi về hướng Hà Doanh. Trực tiếp đi đến bên cạnh nàng,
giọng nói mềm mại trong trẻo của Bát công chúa vang lên: “Hà Ngọc công
tử, tiểu nữ mời ngươi một chén!”
Dứt lời, chén rượu nàng cầm trong tay đưa tới trước mặt Hà Doanh. Hà
Doanh vừa định chuẩn bị uống, chợt nghe Chu Diễn bên cạnh dùng một âm
điệu không bé tự nhủ: “Quái, Bát muội hôm nay đều không nói chuyện. Vẫn
luôn nhốn nháo đòi gặp Hà Ngọc, gặp được lại chỉ nói một câu vớ vẩn như
vậy. Không đúng ah không đúng!”
Câu thì thào tự nhủ của hắn, hầu như tất cả mọi người đều có thể nghe
được. Lập tức mặt ngọc của Bát muội ửng hồng, nàng quát lên hờn dỗi:“Chu Diễn” vừa hô vừa dậm chân thở phì phì! Thấy bộ dạng thẹn thùng này
của nàng, không ít người đều huề theo Chu Diễn, phát ra một trận tiếng
cười to.
Hà Doanh cũng không nén được nụ cười, nụ cười này của nàng khiến cho
mặt Bát công chúa càng thêm đỏ. Nàng liếc Hà Doanh một cái vừa hờn vừa
giận, đi nhanh về ngồi lại ở vị trí của mình.
Thật đáng yêu đó! Hà Doanh thầm nghĩ trong lòng. Lúc này, bụng của nàng phát ra tiếng réo ùng ục. Nàng quay đầu nhìn về phía Chu Diễn, nói:“Đại ca, có yến tiệc hay không ah, ta đói bụng.” Chu Diễn cười ha ha, vỗ hai tay, hô lên: “Thượng yến, tấu nhạc.”
Theo tiếng động của hắn phát ra, từng hàng thiếu nữ mặc cung trang đang bưng khay thức ăn đi vào. Mà cung lúc đó, tại sảnh chính ở ngay phía
trước, cũng truyền đến một trận tiếng nhạc du dương. Theo tiếng nhạc vừa phát ra, nhiều đoàn thiếu nữ nhanh nhẹn đi ra, ống tay áo tung bay ,
mùi son phấn vương vấn theo từng bước nhảy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Một phần thức ăn được đưa lên sạp thấp trước mặt mỗi người, mùi rượu
thịt cùng mùi son phấn hợp lại một chỗ, bồng bềnh trong đại sảnh. Hà
Doanh đã đói từ lâu, nhìn chỗ rượu và đồ ăn đầy bàn, nhưng không thể
động, phải nghe Chu Diễn diễn thuyết.
Chu Diễn làm chủ, rượu và thức ăn vừa được đưa lên, liền đứng dậy, bưng chén rượu lên, lớn tiếng nói: “Các vị, hôm nay các ngươi có thể đến
được, ta thật sự rất vui. Mặc dù các ngươi đều hướng về khuôn mặt nhỏ
nhắn của tiểu đệ ta.” Nói tới đây, mặt Hà Doanh đỏ ửng lên, đám thiếu
niên dù cho là nam hay nữ đều cười lên. Ánh mắt nhìn về phía Hà Doanh,
cũng đầy sự chế nhạo.
Chu Diễn làm một cái mặt quỷ về phía Hà Doanh, lại nói: “Nhưng mà, cái
người làm đại ca như ta đây, vẫn vô cùng cao hứng các ngươi có thể tới
được. Trước tiên sẽ ở đây ăn cơm trước. Sau khi cơm no rượu say các
ngươi hành hạ tiểu đệ ta đây thế nào, ta cũng không có ý kiến.”