Suy nghĩ được một lúc, nàng khẽ giật mình, thầm nói: “Đúng rồi, không phải
trong tay mình còn có một cái giới chỉ của vị công tử kia sao?”
Nhớ tới việc này, nàng liền vui vẻ chạy về phòng.
Vừa lấy giới chỉ ra, cảm giác quen thuộc lại xông thẳng lên đầu. Hà
Doanh đặt giới chỉ trong lòng bàn tay, nhìn trái một tý, nhìn phải một
tý, rồi lại nhìn mặt trời một tý, nhưng không phát hiện được điều gì đặc biệt cả.
Sau đó, nàng lại nghĩ rằng có phải bên trong giới chỉ có cơ quan nào
hay không, nên nàng chăm chú nhìn giới chỉ, dù đó chỉ là những điểm nhỏ
nhất. Nàng không ngừng dùng tay ấn vào, nhưng mất cả buổi mà cũng không
có gì xảy ra.
Mặc dù không có phản ứng, nhưng cái cảm giác quen thuộc, cái khí tức
rất thoải mái ấy vẫn còn ở đâu đây. Hà Doanh cau mày nhìn cái giới chỉ
ấy, thật lâu sau nàng lại có ý nghĩ mới: Trong cái Thần Tiên chí kia,
không phải có cái giới chỉ nano gì đó à, có khi lại là cái đồ chơi này
ấy nhỉ?”
Vừa nghĩ đến đây, đầu của nàng bỗng nhiên nóng lên. Lúc đầu, nàng không hề tin mấy chuyện thần tiên quỷ quái kia, nhưng mà, chính nàng cũng là
tá thi hoàn hồn mà, vậy tại sao lại không tin trên đời này có thần tiên?
Cố gắng không cho tim đập nhanh , Hà Doanh tập trung tư tưởng, nhìn
chằm chằm vào cái giới chỉ kia. Một hồi sau, có thể thấy đôi mắt nàng đã mở to ra như quả trứng gà, mà cái giới chỉ kia vẫn không có phản ứng
gì.
”Chẳng lẽ không phải?” Hà Doanh thở dài một hơi.
Đi qua đi lại trong phòng một hồi, nàng lại nghĩ tới một chuyện, rồi
nàng kích động lấy bội kiếm của mình ra, khẽ cắt nhẹ trên ngón tay một
chút. Nàng nhỏ vài giọt máu tươi lên trên giới chỉ, phương pháp này cũng đã được ghi lại trong Thần tiên chí.
Đôi mắt của Hà Doanh mở thật to ra, nhìn vài giọt máu tươi đang ở ngay
trên bề mặt giới chỉ mà không nháy mắt chút nào. Khi thấy có một giọt
máu tươi thấm vào bên trong giới chỉ, tim của Hà Doanh đập mạnh đến mức
như muốn nhảy ra khỏi miệng.
Lúc này, bỗng nhiên cái giới chỉ đó tản ra một luồng ánh sáng trắng.
Luồng ánh sáng trắng này rất mờ, nếu như không phải phòng nàng không
sáng lắm thì chưa chắc nàng đã nhận ra.
Sau khi ánh sáng đó hiện lên, giới chỉ bỗng nhiên xoẹt một cái rồi bay
tới ngay ngón giữa bên tay trái của nàng. Vốn Hà Doanh còn sững sờ một
chút, nhưng sau đó nàng lại khẽ hoan hô một tiếng. Nàng nhấc bàn tay
trái lên rồi nhìn giới chỉ trên đó bên trái một tý, bên phải một tý,
hưng phấn đến mức khuôn mặt nàng hồng lên, thiếu chút nữa đã kêu to.
Sau khi ngắm nhìn một lúc, Hà Doanh lại thử lấy nó xuống.
Đã thử nhiều phương pháp, nhưng dường như giới chỉ này đã mọc rễ, cứ
dính chặt vào tay nàng. Hà Doanh thầm nghĩ trong lòng: “Thật sự có nhiều truyện trong truyền thuyết là có căn cứ.”
”Chắc bây giờ cái giới chỉ này đã nhận chủ rồi phải không nhỉ” – Hà
Doanh thầm nghĩ. Có sách đã nói rằng, chỉ cần nhỏ máu là nhận được.
Đã từng nhìn thấy được sự thần bí của nó, càng lúc Hà Doanh càng cảm
thấy chắc đây là đồ vật do thần tiên để lại. Nhưng mà, mình phải dùng
cách gì mới có thể thấy bên trong nhỉ?
Suy nghĩ một lúc, nàng ngồi xếp bằng trên giường, bình tâm tĩnh khí
lại, dần dần dùng “Ngọa Nguyệt công pháp” để vận chuyển nội tức đi qua
gân mạch trong cơ thể. Nàng vừa vận khí, vừa để giới chỉ ở ngay trước
hai mắt của mình.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, tự nhiên ngay trước mắt Hà Doanh xuất hiện một không gian tràn ngập sương mù mênh mông.
Vừa nhìn thấy như vậy, tim nàng liền đập mạnh hơn, nhưng chưa kịp nhìn
kỹ thì không gian ở trước mắt đã biến mất. Cũng không biết không gian đó có thật, hay là ảo giác xuất hiện trong lúc nàng vận công.
Hà Doanh lại nghĩ rằng rất có thể không gian đó là thật! Vừa rồi nàng
đã nhìn thấy được không gian bên trong giới chỉ, đáng tiếc là thời gian
quá ngắn, nàng còn chưa thấy gì thì không gian đã biến mất.
Nhưng đã có một lần, ắt phải có lần thứ hai. Hà Doanh liền nghĩ:
”Hôm nay ta phải làm rõ vấn đề này mới được.”
Nàng dồn khí tại đan điền một lần nữa, vận chuyển nội tức theo “Ngọa
nguyệt công pháp” . Lần này cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng khi
nàng mở to mắt nhìn ra bên ngoài, nàng cảm thấy mặt trời đã gần xuống
núi rồi, nhưng cảm giác đó vẫn chưa xuất hiện lần nữa.
Vận chuyển nội tức là một chuyện rất thoải mái, nhưng cũng khiến cho
thời gian trôi qua rất nhanh. Vì Hà Doanh đã có quyết định phải làm rõ
chuyện này, nên nàng liền lên tiếng dặn dò các nha hoàn:
”Ta có chút chuyện, dù là ai thì cũng không được quấy rầy.”
Sau khi đóng hết cửa phòng lại, màn cũng được kéo xuống, Hà Doanh ngồi
trên giường, tiếp tục thực hiện theo cách vừa rồi: vận chuyển nội tức.
Nhưng, đã thử hai ba lần rồi mà cũng không có tác dụng gì, nàng nhìn qua đồng hồ cát, lại thấy trôi qua hai canh giờ.
Bây giờ Hà Doanh có cảm giác muốn liều mạng rồi, bởi vì nàng không tin những gì mình đã thấy khi nãy chỉ là ảo giác.
Suy nghĩ một lúc, nàng lại nhảy xuống giường, rồi lấy tất cả kim phiếu, một ít vàng, cùng với một số đồ vật và vài bộ quần áo của mình ra, rồi
để toàn bộ trên giường.
Nhảy lên gường, Hà Doanh cười hắc hắc, thầm nghĩ giới chỉ trong truyền
thuyết chắc cũng có thể cất đồ vật được. Mặc kệ cái không gian kia có
xuất hiện hay không, bây giờ ta phải lấy nó để thử một lần mới được.
Nàng vận chuyển nội tức, nhìn giới chỉ trên bàn tay trái rồi thầm nghĩ: “Thu, thu toàn bộ vào đi”
Nhưng đã nghĩ rất nhiều lần, mà không có chút phản ứng nào cả, thấy như vậy, Hà Doanh khẽ giật mình một chút. Nhưng thật không ngờ, nàng vừa
mới động được một chút thì cảnh vật trước mắt liền sáng lên. Gần như chỉ trong một tíc tắc, lúc nàng nhìn lại thì trước mặt đã không còn vật gì
nữa! Toàn bộ đồ vật nàng để ở trên giường đã biến mất sạch sẽ!
Cái này, cái này. . . Chẳng lẽ ta thành công rồi?
Hà Doanh rất vui mừng.
Thành công rồi, vậy bây giờ phải thử xem có thể mang thứ gì ra được hay không.
Hà Doanh tập trung suy nghĩ, thầm nói:
”Vàng, một khối vàng!”
Không được!
Ta muốn có vàng, ra đi !
Nhưng vẫn không được!
« Ta muốn có vàng, mau ra hết đi! »
Không được!
Đã thử tới mười mấy lần, Hà Doanh toát cả mồ hôi rồi, nhưng vẫn không
có điều gì xảy ra. Giống như những vật kia đã biến mất hoàn toàn, không
còn tung tích gì nữa.
Thử thêm một lát nữa thì sắc trời bên ngoài đã tối đen rồi, Hà Doanh
bất đắc dĩ ngồi xuống giường. Thử qua thử lại cả một buổi, nàng phát
hiện có chuyện không ổn: những vật kia có thể tiến vào nhưng lại không
lấy ra ngoài được, vậy còn nói cất đồ làm gì?
Nghĩ đến việc mình chỉ có một chút vàng bạc để dùng, Hà Doanh lại thở dài một hơi. Sau đó nàng lại tự an ủi mình:
”Nhưng mà, làm như vậy thì mình cũng không cần phải lo lắng đống vàng bạc đó sẽ bị trộm a.”
Vừa nghĩ như vậy, tâm tình của nàng quả nhiên tốt hơn nhiều. Nhưng tâm
tình vừa tốt một chút, bụng nàng lại reo đói rồi. Hà Doanh đi ra ngoài,
dặn dò người hầu:
”Làm cho ta chút đồ ăn.”
Nghe xong yêu cầu của nàng xong, một nha hoàn xinh đẹp lập tức cung kính hành lễ, nói:
”Công tử tới đây một ngày nhưng vẫn chưa ăn uống gì, bọn nô tỳ đã sớm
chuẩn bị đồ ăn. Nhưng mà, khi nãy Tứ hoàng tử đã phái người đến đây mời
công tử, nói là đang mở tiệc chiêu đãi nhiều khách nhân, Yếu công tử
cũng có tham gia. Vậy không biết công tử muốn ăn ở đây hay là đến chủ
viện?”
Hà Doanh nói:
” Ngươi dẫn đường đi, ta thấy mình nên đến yến tiệc ăn vậy.”
Vừa nhắc đến hai chữ yến tiệc, bụng của nàng lại sôi lên sùng sục. Nuốt nước miệng một chút, Hà Doanh theo sát sau lưng nha hoàn kia, đi tới
chủ viện Chu Diễn đang tiếp khách.