Nhìn thấy vẻ mặt nàng ta tràn đầy đắc ý, lộ rõ sự mong chờ khích lệ, Hà Doanh vội vàng nói:
_Phải! Tỷ đúng là tri kỷ của ta. Tỷ là Lưu đại tiểu thư một người dịu dàng nhất, biết cách quan tâm người khác nhất.
Lưu Thù được nàng khen đắc ý cười, một đôi mắt híp lại ngay cả khe cũng không thấy.
Hai người như vậy đi trên đường, thỉnh thoảng có một vài cặp mắt đầy dục vọng lướt từ trên xuống dưới đầy dò xét. Bất quá, bọn họ thấy bốn người đại hán đứng ở phía sau hai người, rốt cục chỉ đành nuốt nước bọt,
không dám tiến lên.
Lưu Thù nhẹ nhàng đi tới, nhìn lướt qua các cửa tiệm trên đường, đột nhiên nói:
_Có đôi khi, ta còn thật muốn len lén mở một cửa hàng như vậy, hẳn là làm ăn rất khá.
Hà Doanh chuyển hướng nhìn sang cửa hàng nọ, trong lòng thầm nghĩ: “Đây
là một chủ ý không sai, mà chỗ nào mới có thể tìm được người trông coi
cửa hàng ?” Bất chợt, trong đầu nàng nảy ra một ý, nàng lại nghĩ: “Nếu
có người chủ tiệm nào duy trì không nổi nữa đem bán cửa tiệm thì tốt
rồi, có thể thu mua luôn cửa tiệm cùng người trông coi.”
Chu thành mặc dù phồn hoa, nhưng cũng có không ít ăn xin, trong đó còn
có vài thiếu niên ăn xin khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn, khát vọng nhìn
hai người. Hà Doanh thấy bọn họ, càng nhạy cảm suy nghĩ: “Những người
này, chính là một khoản tài phú.”
Bất quá, hiện tại đối với nàng vấn đề là ở chỗ Lê Thanh! Nàng bây giờ
cũng chưa thăm dò được thái độ của Lê Thanh, cũng không biết bản thân sẽ gặp xui xẻo biến thành dạng gì nữa. Tựa hồ, việc cần làm nhất bây giờ
là luyện võ công thật tốt, để có thể tự bảo vệ mình. Còn vấn đề tiền
bạc, hiện tại cũng không phải là vấn đề khẩn cấp. Những ngân phiếu này,
nếu nói dùng cẩn thận một chút chính là cả đời cũng dùng không hết.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Lưu Thù đã xách không ít bao lớn bao nhỏ trong tay. Hà Doanh nhìn kỹ, không có món nào thực dụng cả. Chỉ sợ mấy món đồ mới của nàng ta, vừa về tới nhà nháy mắt đã thấy chán.
Thấy tay Lưu Thù duỗi ra hướng một bình hoa phong cách cổ xưa, Hà Doanh cười nói:
_Đừng mua, tỷ mang vật này về, cha tỷ vừa nhìn, nói không chừng liền lập tức đập bể.
Lưu Thù liền nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói:
_Cũng đúng, phụ thân ta rất thích những thứ đồ tốt, ta cầm cái bình hoa này về, người khẳng định sẽ mắng ta.
Nàng ta là tiểu thư nhà phú quý, mỗi một đồ vật đều cân nhắc phẩm chất
và sự tinh tế của nó. Mà đồ ngoài chợ, nhìn sơ qua thì đặc biệt, nhìn
kỹ, vừa thô lậu vừa tục khí. Vật như vậy, quả thực không thể mang về
nhà.
Một câu nói của Hà Doanh, rốt cục đem nàng ta từ trong điên cuồng mua
sắm tỉnh táo lại. Không chỉ Hà Doanh, ngay cả bốn người thị vệ đảm đương khuân vác phía sau, cũng là thở phào nhẹ nhỏm.
Hai người lại đi một hồi, Lưu Thù thấy được một cửa tiệm bán mỹ phẩm,
liền kích động chạy vào. Hà Doanh cũng theo nhìn một hồi, hoàn toàn
không hứng thú, nhàm chán bước ra. Bốn người thị vệ vẫn đứng bên cạnh
Lưu Thù, cho nên Hà Doanh cũng không dám rời xa. Chỉ là đứng gần cửa
hàng bên, nhìn đến xuất thần những cảnh vật buôn bán trên vỉa hè.
Nàng nhìn một hồi, ánh mắt liếc qua, thấy được một dáng người quen
thuộc. Nhìn kỹ lại, bóng người nọ thật là quá quen thuộc: chính là Lê
Thanh! Chỉ thấy hắn cùng một người con gái y phục son phấn tay nắm chặt
tay, hắn cúi đầu nhìn về phía nàng kia, vẻ mặt ôn nhu. Còn nữ tử kia
ngẩng đầu nhìn hắn, cũng là vẻ mặt rất ngọt ngào. Mà cô gái kia, đúng là người lần trước cùng hắn vào tửu lâu Nguyệt nhi.
Hà Doanh đảo mắt thấy sau sạp có một cái cột. Liền tiến tới, đưa lưng về phía hai người. Lúc này, Lê Thanh cũng mang theo nàng kia đi tới cái
sạp bên cạnh Hà Doanh.
_Nguyệt nhi, muội muốn cái gì?
Lê Thanh thanh âm êm dịu vang lên. Hà Doanh cho tới bây giờ còn không biết, nguyên lai hắn cũng có lúc ôn nhu như vậy.
Lúc này, Nguyệt nhi nhẹ nhàng nói:
_Lê ca ca, chỉ cần là đồ vật huynh tặng, tất cả Nguyệt nhi đều thích.
Nói tới đây, hai người đều một hồi trầm mặc. Một lát sau, Lê Thanh thở dài một hơi, nói:
_Nguyệt nhi, thật xin lỗi. Ta, ta đã có hôn ước, ta, ta là...
Nói tới đây, cũng không biết tại sao, hắn lại ngừng lại.
Hà Doanh một hồi cười lạnh: “Nói đi, nói là ngươi cố tình làm như vậy,
để trừng phạt cừu nhân của ngươi, nói ngươi không có yêu vị hôn thê hèn
mọn này.”
Không biết tại sao, giờ phút này, trong lòng nàng lại dâng lên một hồi
chua xót. Giống như trước kia, thấy Lê Thanh đối những nữ nhân này không quan tâm, trong lòng nàng cảm thấy một dạng hoan hỉ. Giờ phút này,
trong tâm nàng, lại là một hồi mãnh liệt cay đắng chua xót.
Cô gái kia vừa thút thít vừa nói:
_Đừng nói nữa, muội, muội biết. Muội cái gì cũng biết. Lê ca ca, huynh
là người làm việc lớn, Nguyệt nhi không nghĩ làm liên lụy đến huynh.
Lê Thanh thanh âm hơi trầm xuống:
_Không có việc gì, Nguyệt nhi. Nếu như muội nguyện ý, ta nghĩ trước lấy
ngươi cho có danh nghĩa đã. Qua hai năm sau, sẽ đưa muội làm chính thất
(vợ chính). Người đàn bà kia không uy hiếp được muội.
Không biết tại sao, nghe được câu nói kia, Hà Doanh trong lòng thấy cay
đắng, từng đợt, từng đợt dâng lên lên đến hoa mắt chóng mặt. Nàng trong
lòng âm thầm quở trách bản thân: “Hà Doanh, ngươi làm sao mà mới ở chỗ
này sinh sống mười mấy năm, ý nghĩ của ngươi, cũng thành cổ hủ rồi? Lẽ
nào theo hắn, ngươi cả đời này, liền thế nào cũng phải dính với hắn như
rễ cây bám đất sao? Ngươi không được quên, ngươi là Hà Doanh tự do tự
tại! Trừ bản thân ngươi ra, không ai có thể làm cho ngươi thống khổ!”
Suy nghĩ như vậy, tâm tình nàng cũng tốt lên không ít. Nàng từ từ đứng thẳng người. Lắng nghe những lời đối thoại phía sau lưng.
Thanh âm Lê Thanh lại truyền đến:
_Nguyệt nhi, với thân phận của muội, gả cho ta làm thiếp, thật sự là ủy
khuất muội. Nhưng mà, muội phải tin tưởng ta, ta cương quyết không để
muội bị bất cứ thương tổn gì, gặp phải bất cứ chuyện gì không vui. Muội
phải tin tưởng ta!
Nguyệt nhi thanh âm ung dung truyền đến:
_Lê ca ca, huynh đừng nói như vậy. Nguyệt nhi mặc dù là biểu muội của
huynh, cũng chỉ là một nữ thương nhân. Thật ra cũng không xứng là chánh
thê của huynh.
Nói tới đây, có lẽ vẻ mặt Lê Thanh chuyển biến gì đó. Chỉ nghe giọng nói của nàng thay đổi, ôn nhu nói:
_Bất quá, chỉ cần Lê ca ca huynh có lòng, Nguyệt nhi cũng không sợ cái gì.
Nghe tới đây, thêm một hồi bình tĩnh. Hà Doanh cũng không cần quay đầu
lại, đã nghĩ khẳng định hai người cực kỳ thân mật âu yếm nhau. Nàng cười khổ một phen.
Đang lúc ấy, một tiếng tiếng la truyền đến:
_Hà Doanh, ngươi ở nơi nào? Ủa? Ngươi đứng đó một mình làm gì a?
Nghe được tiếng la Lưu Thù, Hà Doanh âm thầm kêu khổ. Nàng trong lòng
hoảng hốt, đảo mắt nghĩ: “Ta bối rối cái gì? Sau lưng người nói chuyện
thị phi cũng không phải là ta!” Nghĩ tới đây, lưng nàng thẳng lên, lúc
này, Lưu Thù cũng chạy tới bên cạnh, kéo nàng ra khỏi đó.
Hà Doanh từ từ xoay người lại, quay đầu nhìn về khuôn mặt ngạc nhiên của Lê Thanh, vẫn còn dựa sát ở bên cạnh hắn là thiếu nữ thanh lệ nọ với
ánh mắt sửng sốt.
Lúc này ba người lập tức như cứng người, ai cũng không nói gì. mặt Lê
Thanh, nhất thời lúc xanh lúc trắng, trong ánh mắt cũng không biết là
hối hận hay ảo não hay là mất mát ưu tư.