Vẻ mặt của Lưu Thù không hề che
giấu sự hưng phấn và mong đợi khiến Hà Doanh không khỏi mỉm cười. Nàng
cười kéo theo Tiểu Hoàn và Tiểu Thanh cũng cười. Sau khi Lưu Thù cười
hùa theo, mọi người lại không nhịn được mà cười lớn hơn.
Sau khi dùng cơm xong, mấy nữ nhân hồn nhiên trở thành hảo bằng hữu. Các nàng ngồi dưới bóng cây thụ, gió mùa xuân thổi nhè nhẹ rất thoải mái.
Tại đây, Lưu Thù và Hà Doanh, hai người một xướng một họa thêm vài khúc
nhạc nữa, cho đến khi màn đêm phủ xuống, các nàng mới luyến tiếc tạm
biệt nhau.
Chờ hai người bọn họ rời đi, Hà Doanh trở lại phòng của mình, lấy bao y
phục ra. Bao y phục này được bọc khá kỹ làm mấy lớp. Nàng mở từng lớp
từng lớp, cho đến lớp cuối cùng có một nút thắt khá chắc và đặc biệt.
Cái nút thắt này mẫu thân của Hà Doanh rất hay dùng. Bà từng rất tự hào
nói rằng, vào thời điểm hiện tại, trừ bà và mấy nữ nhi của bà ra, không
có một người nào khác có thể tháo được cái nút thắt đó. Bởi vậy, khi Hà
Doanh thấy được cái nút thắt này, tim đập nhanh hơn. Nàng cơ hồ cảm giác được:
- “Vật này, thật sự là do thân nhân nàng đưa tới. Chỉ là, tại sao lại
cứ đi mấy vòng, nhờ một thiếu nữ ngây thơ như thế đưa tới đây”.
Vừa suy nghĩ, Hà Doanh vừa thuần thục mở bao y phục ra. Chỉ chốc lát,
một quyển sách xuất hiện trước mặt nàng. Nàng liền cầm bức thư, bên
trong còn có hơn mười tấm ngân phiếu. Hà Doanh run rẩy nhìn sơ qua, mỗi
tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc. Kiểm tra lại thêm một lần,
thì có thêm mười tấm khác. Số này, mỗi tấm trị tới giá một ngàn lượng
lận.
Tâm lý Hà Doanh cực kỳ kích động:
- Không biết là đại ca hay nhị ca tặng ngân phiếu để tiêu dùng, thật là chu toàn. Ngay cả ngân phiếu giá trị nhỏ cũng đưa luôn.
Gom số ngân phiếu này lại, chia làm hai, rồi cất một nửa ở một nơi bí
mật, nửa còn lại thì để trong mình, Hà Doanh lúc này mới tĩnh tâm mà đọc quyển sách kia. Trên bìa bên ngoài, sách giống như một quyển y thư bình thường. Lật thêm bốn năm trang nữa, rồi kế thêm hai trang, bốn chữ 'Vô
Cực kiếm pháp' xuất hiện trong mắt của Hà Doanh.
Tâm lý Hà Doanh lại một lần nữa kích động. Nàng đọc sơ qua hai trang,
lập tức phát hiện rằng, đây là kiếm pháp, là thứ thích hợp nhất với
nàng. Cho dù không biết nội công, lấy tính tình và thể chất của nàng,
luyện tập sẽ đạt được nửa phần, huống chi nàng còn biết nội công!
Hà Doanh xúc động đi tới đi lui trong phòng. Nàng không rõ người tặng lễ vật này làm sao biết được nàng đang cần thứ gì? Còn nữa, hắn làm sao
kết luận chính nàng là một nữ tử yếu ớt, làm sao có thể tu luyện được
kiếm pháp này hay không? Chẳng lẽ hắn biết bí mật của mình, luyện “Ngọa
Nguyệt công pháp” rồi ư?
Nghĩ tới đây, nàng lắc đầu, trong mắt của rất nhiều người, Ngọa Nguyệt
công pháp nhất định không được coi là công pháp tốt. Trong một trăm
người, ít nhất sẽ có chín mươi chín người đọc xong lời mở đầu của nó sẽ
bỏ qua quyển sách như vậy. Bởi thế, người tặng lễ vật này, có thể hiểu
được chính mình có được thân thủ nhẹ nhàng, phản ứng nhanh nhẹn, thích
hợp luyện tập với bộ kiếm pháp này mà thôi.
Hà Doanh không hề biết rằng, sự suy đoán này của nàng có thể nói đúng được tám chín phần rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người tặng lễ vật này nhất định không phải là đại ca hay nhị ca của mình. Nghĩ đến hai vị ca ca, đặc biệt là đại ca,
Hà Doanh đã rất nhiều năm rồi chưa gặp mặt qua đại ca, ấn tượng với đại
ca cũng rất là mơ mơ hồ hồ.
Từ cái ngày nhìn thấy Lê Thanh, tâm của Hà Doanh liền có một sự suy sụp. Cho tới bây giờ, nàng mới thở ra một hơi. Ít nhất, tình huống của mình
còn có thân nhân nhớ tới. Ít nhất chính mình sau này sẽ có được thực lực tự bảo vệ mình.
Thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, Hà Doanh liền đem toàn bộ tâm tư nhập vào bộ kiếm pháp này.
Trong bất tri bất giác, mười ngày trôi qua. Trong mười ngày ngày, Lê
Thanh đã trở về rồi đi tiếp. Hắn vẫn chưa tới hỏi thăm Hà Doanh. Hà
Doanh cũng không có bước ra khỏi phòng, mà chỉ tập trung đọc kiếm phổ
kia. Trí nhớ của nàng không tệ, trải qua mười ngày này, nàng đã luyện bộ kiếm pháp thuần thục. Sau đó, nàng dựa theo lời ghi chú phía sau của
kiếm phổ, liền đem đốt nó đi.
Nhìn ngọn lửa kia từ từ tắt, con tim của Hà Doanh càng đập mạnh thêm.
Hôm nay, Lưu Thù lại xuất hiện lần nữa trước mặt nàng. Lần này, phía sau của nàng ta còn mang theo bốn hộ vệ. Còn nàng ta thì giả dạng một thân
nam tử, ngay cả Tiểu Thanh cũng không dẫn theo.
Khi vừa đến đây, nàng ta liền lớn tiếng kêu:
- Doanh muội muội, mau mở cửa đi, ta dẫn muội ra ngoài đi dạo.
Hà Doanh cười khổ, bảo nàng ta đợi bên ngoài một chút, sau đó chính mình giả thành một vị thiếu niên, xoay người lại nói với Tiểu Hoàn:
- Tiểu Hoàn, nếu muội sợ thì có thể không đi. Muội muốn đi không?
Tiểu Hoàn nhìn nàng một chút, rồi lắc đầu. Xem ra, nỗi sợ hãi lần trước, đã trở thành áp lực đối với nàng ở nơi này. Tiểu Hoàn thấy tiểu thư còn trong tầm mắt của mình, lại khẽ nói:
- Tiểu thư, người bên ngoài đều rất đáng sợ. Tiểu Hoàn muốn ở lại đây, sẽ an toàn hơn.
Hà Doanh ôn nhu bảo:
- Được rồi, ta đi đây.
Nàng biết rằng Tiểu Hoàn sau khi như chết đi sống lại, trong lòng đối
với loại cuộc sống không bước ra cửa lớn, không dám tiến vào cửa trong,
sẽ càng ỷ lại thêm nữa.
Ra khỏi cửa viện, quả nhiên thấy được Lê Tài đang đứng bên cạnh Lưu Thù, phía sau là đám hộ vệ của nàng ta. Ở cái thời đại này, nhân mạng rẻ
rúng, nữ nhân như món hàng. Tuy nhiên, đối với sự tự do ra ngoài của nữ
nhân thì không có quy định nào cả. Tuy nhiên trên đường sở dĩ hiếm thấy
nữ nhân cũng bởi vì lý do không an toàn.
Nhìn thấy Hà Doanh, Lưu Thù mừng rỡ vọt tới trước mặt nàng, cười nói:
- Thật tốt. Muội không biết rằng mấy ngày nay, ta rất chán không. Một lòng muốn tới chơi đùa với muội.
Nói tới đây, hai con mắt nàng ta láo liên, nhỏ giọng nói bên tai Hà Doanh:
- Ta có một ý kiến này, lát nữa sẽ nói cho muội biết.
Hà Doanh thấy bộ dáng thần thần bí bí đáng yêu của nàng ta, liền mỉm
cười. Nàng lập tức gật đầu, cũng kề bên tai nàng ta thì thầm:
- Tốt đó, chúng ta đi ra bên ngoài đi.
Lưu Thù thấy bộ dáng này của nàng, càng vui mừng, hai mắt chớp chớp vui vẻ không ngừng.
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài. Bởi vì bị giáo huấn một lần, bộ dáng
nam trang lần này của Hà Doanh trên thực tế đã được chỉnh sửa lại, đôi
lông mi nhỏ lại, khuôn mặt cũng hóa trang một ít khiến cho người khác
nhìn vào, sẽ phát hiện ra rằng, nàng và Lưu Thù thực tế là hai tiểu cô
nương.
Tướng mạo bây giờ của Hà Doanh so với hình dáng của mỹ thiếu niên lần trước kia kém xa hơn rất nhiều.
Hai người bước nhanh ra. Nhìn người đi trên đường, Hà Doanh thở dài một
hơi, cảm giác được không khí bên ngoài càng trong lành hơn. Còn Lưu Thù
thì hưng phấn, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, thoáng chốc đã không
thấy bóng dáng đâu. Hà Doanh sợ nàng ta chạy lạc, vội vàng đi theo. Về
phần mấy tên hộ vệ kia, cũng là những người có thân thủ khá, so với hai
tiểu nữ tử này, tự nhiên là đủ khả năng ứng phó.
Lưu Thù vừa nhìn vừa nói với Hà Doanh:
- Doanh muội muội, vốn là mấy hôm trước, vào dịp tụ hội của thất công
chúa, ta muốn rủ muội đi theo. Nhưng mà nơi đó rất nhàm chán, những
người kia thì nhiều chuyện, ta sợ đến lúc đó hỏi muội về Lê tướng quân,
sẽ làm khó muội. Vì thế đã không rủ muội đi. Hôm nay, phụ thân cho phép
ta đi dạo, ta lập tức nghĩ đến muội. Thế nào, có phải ta rất tốt bụng
không?