Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 42: Chương 42: Giải Vây




Vì thời đại này trọng võ nhân, Hà Doanh nhận thấy Lê Thanh cùng với Giang Đô công tử này đều là hình ảnh tiêu biểu cho nam nhân trong giai đoạn này.

Chỉ một lúc sau, ba vị công tử cũng đã lên lầu. Bọn họ liếc mắt một cái liền thấy được tiểu công chúa Trần Quốc. Ngay lập tức, Tứ hoàng tử nhếch mép cười, nói:

- Khuynh quốc phu nhân cũng ở nơi này, thật sự là không thể tưởng tượng được a.

Hắn vừa hô lên tên danh hiệu này, tiểu công chúa Trần Quốc cùng thủ hạ đồng thời sắc mặt đại biến.

Tiểu công chúa Trần Quốc mới đến Chu Quốc được mấy tháng nhưng đã nổi danh phóng đãng. Danh hiệu khuynh quốc phu nhân này, cũng là do thái tử nói ra. Hắn sau khi uống rượu với trượng phu của tiểu công chúa Trần Quốc - Tĩnh công tử đã nói:

- Quý phu nhân mọi thứ đều đẹp, đặc biệt là làn da, phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành a.

Lời này sau khi nói ra, lập tức được lan truyền khắp nơi. Trong xã hội thượng lưu, mọi người bàn tán mãi không thôi.

Hiện tại Tứ hoàng tử nói thế, cũng rõ ràng là châm biếm tính phóng đãng của nàng. Trần công chúa cũng cười, nhẹ nhàng đứng lên, bưng một chén rượu hướng Tứ hoàng tử đi tới. Cùng với dáng đi uyển chuyển của nàng, váy áo cũng nhẹ nhàng bay lên. Hà Doanh nhận thấy mỗi tiếng nói, mỗi cử động của nàng, thực sự là dâm đãng thấu xương.

Nàng đi đến trước mặt mấy người Tứ hoàng tử, nở nụ cười quyến rũ, nói:

- Tứ hoàng tử, tiện thiếp kính ngài một chun. Hôm nay rất khó mới gặp được công tử ở tửu lâu này, công tử cũng nên lấy làm hãnh diện mới phải.

Nàng vừa nói vừa áp sát vào Tứ hoàng tử. Bộ ngực đầy đặn lại thuận tiện áp sát vào cánh tay Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử dù sao tuổi cũng không lớn, ngoài ra mẫu hậu của hắn cũng dạy dỗ nghiêm khắc, do đó đối với nữ sắc không hề có kinh nghiệm. Bị Tiểu công chúa vừa áp sát vừa đụng chạm, mặt không khỏi trở thành đỏ bừng, ngay cả ly rượu cũng không cầm nổi.

Trần công chúa hai mắt đều long lanh, ướt nhẹ mi mềm. Đôi môi đỏ mọng của nàng kề gần lỗ tai Tứ hoàng tử, hơi thở lan ra, nói:

- Tứ hoàng tử có cái nhìn như thế nào đối với tiện thiếp?

Thanh âm nỉ non, giống như những sợi tơ chui vào trong lỗ tai Tứ hoàng tử.

Trong lúc này, Tứ hoàng tử đang hồn lìa khỏi xác, lập tức liên tục nói:

- Không, không có.

Trần công chúa lại hỏi:

- Vậy, tiện thiếp có đẹp không?

Tứ hoàng tử liên tục gật đầu:

- Đẹp, đương nhiên đẹp.

Trần công chúa cười yêu một hồi, sau đó bưng chén rượu xoay người đi trở về vị trí của mình. Mà Tứ hoàng tử lúc này mặt hãy còn đỏ bừng, tay bưng chén rượu vẫn còn khẽ run rẩy.

Chứng kiến biểu hiện này của hắn, tiếng cười của Trần công chúa lại càng toát ra vẻ kiều mị. Lúc này, Lưu Thù thấp giọng oán hận mắng:

- Thật không biết xấu hổ!

Ngược lại Hà Doanh thì đang trợn mắt há mồm. Nhìn về phía Trần công chúa, ánh mắt cũng tăng thêm vài phần kính sợ: “Nữ nhân này thật sự là không đơn giản. Dám ở trước mặt mọi người, ngang nhiên khiêu khích một hoàng tử vừa mới nhục mạ mình. Phong thái hành sự đều không phải của những người tầm thường.”

Nàng đang nhìn rất chăm chú, đúng lúc đụng phải ánh mắt của Trần công chúa. Lúc này, Trần công chúa hướng nàng cười, ánh mắt như sóng nước dào dạt. Mặt Hà Doanh liền chuyển biến, ánh mắt vội vàng chuyển sang hướng khác. Vừa tránh cái này, lại đụng ánh mắt của Giang Đô công tử.

Lúc này, Hà Doanh cùng Lưu Thù đều đang mặc y phục nam trang. Khi nàng y phục mặc nam trang, mười phần là một mỹ thiếu niên. Mà tiểu Hoàn cùng Lưu Thù, người tinh ý chỉ nhìn một chút sẽ biết là nữ tử. Nhưng Hà Doanh tuổi vẫn còn nhỏ, hoá trang thành nam tử cũng chỉ có bộ dáng khoảng mười ba, mười bốn tuổi. Nhìn vào sẽ thấy không phải hộ hoa sứ giả của hai nàng, mà sẽ là một tiểu đệ đệ.

Mấy người Giang Đô công tử, liếc mắt một cái liền nhận ra Lưu Thù. Bọn hắn hướng về nàng gật đầu, lại nhìn sang Hà Doanh với ánh mắt không ngừng dò xét.

Lúc này, Trần công chúa tay ngọc vung lên, một kiếm sĩ đứng ở sau lưng nàng bỗng nhiên hô:

- Chủ quán...

Thanh âm của tên này vừa vang lại vừa lớn, chỉ chốc lát sau, một tên mập mạp leo lên lầu hai, cúi đầu khom lưng cười theo nói:

- Xin hỏi phu nhân cần gì ạ?

Trần công chúa thản nhiên nói:

- Uống rượu như thế này, thật là không thú vị, ngươi hãy kêu ca kỹ đến ca một khúc đi.

Chủ quán kia liên tục gật đầu, lật đật lui xuống.

Lúc này, ánh mắt Trần công chúa bỗng chuyển tới trên người Lưu Thù, nàng bỗng nhiên cười, che miệng nũng nịu nói:

- Vị tiểu công tử này rất quen a. Hình như cùng Lưu tiên sinh có vài phần giống nhau. Không biết có thể ca một khúc không?

Lời này rõ ràng là khiêu khích. Lưu Thù tức giận đến mặt đỏ bừng, tay vỗ mạnh lên mặt bàn, cả giận nói:

- Muốn ca thì chính ngươi ca đi! Ta xem bộ dáng của ngươi, cùng với ca kỹ cũng không có gì khác nhau, đều như là cười cười nói nói đón đưa khách. Nếu đã giống nhau như thế, xem ra việc ca một khúc cũng là việc đơn giản mà thôi.

Lời này vừa ra, phía sau Trần công chúa, ba tên kiếm sĩ liền mạnh mẽ đồng loạt rút kiếm. Nghe tiếng rút kiếm nghiêm chỉnh này, trên lầu lập tức không có một chút tiếng động. Lúc này Lưu Thù cũng cảm thấy có chút hối hận. Nàng vốn cùng vị Trần công chúa có hiềm khích, hiện tại lại chịu nàng khiêu khích, nói ra những lời xúc phạm nặng nề như vậy. Xem ra, trận đối đầu ngày hôm nay không thể cứu vãn được nữa rồi.

Dựa vào thân phận mà nói, thân phận Lưu Thù so với Trần công chúa thực là kém quá xa. Nghĩ đến đây, thân mình Lưu Thù liền có chút run rẩy.

Hà Doanh đưa tay vỗ nhẹ lên trên tay của Lưu Thù một cái. Nàng biết, ở tình huống hiện tại, các hộ vệ mà Tam hoàng tử phái tới đương nhiên không ra tay. Bởi vì Tĩnh công tử chính là người của Thái tử, mà hiện tại thì Tam hoàng tử cùng Thái tử đang minh tranh ám đấu, bất cứ một hành động nho nhỏ nào đều sẽ liên lụy tới rất nhiều người.

Đang trong lúc cung giương kiếm rút, bỗng nhiên, Hà Doanh đứng lên, nhẹ ngàng cười hướng chén rượu về phía Trần công chúa, nói:

- Công chúa nếu không chê, tiểu đệ sẽ thay nghĩa tỷ ta biểu diễn một chút có được không?

Khi nàng đứng ra, Trần công chúa ánh mắt liền sáng lên. Hiện tại, thân hình Hà Doanh chỉ có một thước bảy, tuy rằng tuổi nhỏ nhưng toàn thân lại toát lên vẻ phong lưu, lịch sự tao nhã, như ngọc thụ lâm phong (tả tướng mạo và phong thái của nam nhân). Diện mạo này, cho dù là ở nước Chu hay là ở Lục quốc, đều là hiếm thấy.

Trông thấy Trần công chúa ánh mắt sáng rực lên, Hà Doanh biết có cơ hội thuận lợi để diễn trò. Nữ nhân giống như Trần công chúa, khi bị người khác nhục mạ sẽ kìm nén lại trong lòng, không thể hiện ra ngoài. Bằng không vừa rồi nàng cũng sẽ không có thái độ đối Tứ hoàng tử như thế. Hiện tại chỉ cần thu hút được sự chú ý của nàng, mọi chuyện sẽ ổn định trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.