Xe ngựa rất nhanh ra đến đường
cái. Bởi vì trên xe ngựa có dấu hiệu của phủ Tam hoàng tử nên những
người gặp phải lập tức nhường đường. Hà Doanh nhìn Lưu Thù đang cười với vẻ mặt đắc ý, nói:
- Tam hoàng tử đối xử với em gái thật ra rất tốt.
Nàng vừa nói ra, mặt Lưu Thù liền đỏ lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ vừa vui sướng vừa ngượng ngùng.
Thấy thế, Hà Doanh kinh hãi thốt lên:
- Tỷ đang yêu? Là Tam hoàng tử?
Lưu Thù bối rối nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
- Không, không phải đâu.
Thanh âm vô lực, rõ ràng chính là có. Hà Doanh giật mình nhìn nàng, Lưu
Thù xấu hổ một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Doanh, thấy
nàng nhíu mày, không khỏi hỏi:
- Muội làm sao thế?
Hà Doanh cười cười:
- Không có việc gì.
Nàng vốn muốn nói, nếu cùng Tam hoàng tử yêu nhau cũng tốt, hoặc là thầm mến cũng tốt, nhưng ở thân phận của nàng ta mà nói thì tình yêu đó thật không có tiền đồ. Bởi vì phụ thân của nàng ta dù nói thế nào thì cũng
chỉ là một khách khanh* trong phủ Tam hoàng tử mà thôi.
Thế nhưng, nàng cũng biết rằng trong lúc này thì nói gì cũng không hữu
dụng. Nam nhân ở đây đều như nhau, ít nhất nếu theo Tam Hoàng tử thì sẽ
có thế được ăn ngon mặc đẹp. Những tư tưởng một vợ hay là vợ cả, trong
thời đại này chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi.
Nghĩ đến đây, nàng lại liên tưởng đến hoàn cảnh của mình, khẽ thở dài,
nàng quay đầu nhìn vẻ mặt ngọt ngào đang cười của Lưu Thù, trong lòng
thầm nghĩ: “Mặc kệ như thế nào, ít nhất thì hiện tại nàng ta đang hạnh
phúc. Trên đời này, có đến bảy mươi phần trăm dân chúng còn đang phải lo lắng cho bữa ăn của mình.”
Lần này Lưu Thù chỉ dẫn theo một hộ vệ, chính là người đang làm phu xe,
mà Hà Doanh cũng chỉ mang theo một tiểu Hoàn. Mấy người vừa lên phố, nơi đầu tiên đến rõ ràng chính là tửu lâu.
Vừa bước vào tửu lâu, tam nữ liền tỏ ra rất hưng phấn. Nguyên nhân các
nàng hưng phấn không chỉ là đồ ngon để ăn mà còn vì nơi này có đủ loại
người ra vào do đó có thể nghe được rất nhiều chuyện thú vị, được chứng
kiến rất nhiều hạng người khác nhau.
Mấy người như thường lệ tới ngồi tại mái hiên lầu hai. Đang chọn đồ ăn,
chợt nghe tại cổng tửu lâu truyền đến một trận náo động. Mấy nàng chìa
đầu nhìn thì thấy tại cửa tửu lâu có mấy xe ngựa cực kỳ hoa lệ dừng lại. Bên cạnh xe ngựa kia còn có hai ba mươi vị thân thể cường tráng, khí
thế kinh người, trên người mang võ trang của kỵ sĩ.
Thấy những người đó đã ngừng lại ở tửu lâu này. Lưu Thù không khỏi khẽ“Hừ” một tiếng, trong giọng nói tỏ ra giận dữ. Hà Doanh nhẹ giọng hỏi:
- Ai vậy?
Lưu Thù bĩu môi, tỏ ra cực kỳ khinh miệt nói:
- Là tiểu công chúa của Trần Quốc, phu nhân của Tĩnh công tử. Nữ nhân
này trời sinh tính tình phóng đãng lẳng lơ, nhưng lại tự cho mình là
giỏi, làm người khác chán ghét.
Hà Doanh tò mò nhìn xuống phía dưới mặt, thầm nghĩ: “Đúng rồi, tiểu công chúa Trần Quốc này, phải chăng chính là nữ tử lấy chồng mà mình gặp gỡ
khi đi qua Bắc Thành Môn? Nếu đúng như thế, nàng cũng là cùng mình đồng
thời tới kinh thành. Thật không ngờ, hôm nay lại gặp gỡ chỗ này.”
Lúc này, phía dưới màn xe ngựa mở ra, một bàn tay trắng noãn chìa ra.
Những ánh mắt hết sức chăm chú, nhìn thấy cánh tay này, không ít người
liền cảm thấy xao xuyến. Ngay sau đó, một cung trang mỹ nhân từ trong xe ngựa bước ra.
Chỉ thấy làn da nàng trắng noãn mịn màng, mặt tựa hoa đào. Đôi mắt trong veo như nước kết hợp với đôi môi dày nhẹ mở ra làm cho người nhìn có
thể cảm thấy tính cách phóng đãng, lẳng lơ. Nàng vừa đi ra, ánh mắt
trong trẻo liền hướng mọi người nhìn lướt qua. Cái liếc mắt này lập tức
đã làm không ít nam tử ngay cả xương cốt cũng đều mềm lại.
Thấy thế, Lưu Thù thấp giọng mắng:
- Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ!
Nghe được của tiếng mắng của nàng, Hà Doanh ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Tỷ như thế nào biết nàng?
Lưu Thù bỗng nhiên mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Ai bảo nàng ta luôn trêu chọc Tam hoàng tử.
Hà Doanh vừa nghe, tỉnh ngộ, nguyên lai vẫn là tình địch tới, thảo nào Lưu Thù có biểu tình này.
Tiếp theo, Hà Doanh hướng Lưu Thù nghiêm sắc mặt nói:
- Nữ tử này cũng không phải là người bình thường, tỷ về sau không được
tỏ vẻ như thế. Nhìn thấy nàng tốt nhất người nên tránh xa một chút.
Thấy Lưu Thù không tin. Nàng thấp giọng đem tình hình thực tế ở Bắc Thành Môn khi gặp được nữ tử này nói một chút. Sau đó nói:
- Người nọ chẳng qua là muốn vén khăn che mặt của nàng lên xem một chút, thủ hạ của hắn không nói năng gì mà đã đem người ta đánh cho trọng
thương thành bộ dạng này, cũng không biết là đã chết hay còn sống. Hơn
nữa tỷ xem, bên người nàng kia có hơn ba mươi tên thủ hạ, mỗi người đều
là cao thủ sử dụng kiếm, còn có thể là tử sĩ đấy. Người như vậy, không
phải là người mà tỷ có thể trêu chọc.
Lưu Thù sắc mặt trắng nhợt, hiển nhiên bị lời của nàng dọa cho hoảng sợ. Hà Doanh còn đang chuẩn bị nói cái gì đó thì tiểu công chúa Trần Quốc
kia đã mang theo mọi người hướng trên lầu đi lên, liền vội dừng lại.
Nàng vừa lên đến, liền đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt đẹp quay tròn, liếc mắt đánh giá mọi người trên lầu một cái, mới bước tiếp đến. Nàng nhìn
đến Hà Doanh cùng Lưu Thù thì nét mặt tỏ ra sửng sốt, khóe miệng lộ ra
nụ cười châm biếm.
Lưu Thù sau khi nghe Hà Doanh cảnh cáo, cũng không có nhìn nàng. Cứ thế
cúi đầu dùng cơm. Tiểu công chúa cũng bước tới giữa lầu hai ngồi xuống.
Sau khi nàng này ngồi xuống được một lúc, dưới lầu lại truyền đến một trận xôn xao, Hà Doanh ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ lại có người tới nữa sao?
Cùng Lưu Thù, tiểu Hoàn ghé mắt nhìn xuống, lại thấy hai xe ngựa hoa lệ
đứng ở trước cửa tửu lâu. Từ trên xe ngựa nhảy xuống là ba thanh niên
khôi ngô anh tuấn.
Ba thanh niên này, đều có thân hình cao lớn. Đi đầu tiên là một thanh
niên mặt hình chữ nhật, làn da ngăm đen, mũi thẳng, cao, ánh mắt như
điện. Mà đi ở ngay sau đó là thanh niên ít tuổi hơn, độ mười tám, mười
chín tuổi, khuôn mặt trắng như búp bê, cuối cùng là thanh niên có diện
mạo có điểm tương tự người thứ nhất, tuy nhiên sắc mặt lại có chút trắng bệch, xem ra là người có cuộc sống sung sướng, được nuông chiều.
Lưu Thù vừa nhìn thấy bọn hắn, không khỏi nói thật nhỏ:
- Bọn họ như thế nào cũng đến đến nơi này? Hôm nay thật đúng là may mắn a.
Hà Doanh thấy nàng ta sắc mặt thay đổi liên tục, hiển nhiên là vô cùng băn khoăn. Không khỏi hỏi:
- Ba người này là ai?
Lưu Thù chỉ vào thanh niên tuấn vĩ đi đầu tiên nói:
- Hắn chính là Giang Đô công tử Chu Viễn, một trong Tứ đại công tử nổi
tiếng nhất triều đại đương thời. Đi ở cuối cùng là đại ca của hắn, tên
gọi Chu Kỳ. Mà người thiếu niên đi ở thứ hai kia, cũng không nên coi
khinh hắn. Hắn chính là Tứ hoàng tử.
Lưu Thù còn nói thêm:
- Mấy vị công tử này, trong thành đều là người có thể hô mưa gọi gió. Sau này nếu gặp bọn hắn, tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Nói tới đây, nàng ta bỗng nhiên cười, nói:
- Chúng ta là nữ tử, chắc sẽ ít giao tiếp với bọn họ, không cần lo lắng điều này.
Nàng nhìn Hà Doanh liếc mắt một cái, bỗng nhiên hé miệng cười, đến gần nhẹ giọng bên tai nàng nói:
- Tướng quân của nhà muội, cũng là một trong Tứ đại công tử. Hắn là một
võ nhân, có thể chiếm được vị trí đứng đầu trong Tứ đại công tử, là mọi
người cực kỳ khen ngợi bề ngoài của hắn.
Nàng cười khanh khách, cười đến híp cả mắt. Hà Doanh không khỏi đưa tay
cấu vào tay nàng ta một cái. Lưu Thù bị đau, thấp giọng kêu lên một
tiếng. Lúc này, ba người kia đã vào tửu lâu, cũng hướng lầu hai đi lên.