Hà Doanh vốn nghĩ rằng Lê Thanh
chẳng hề có cảm tình với mình. Y như lời hắn nói, cái mác “chính thê”
thực chỉ là một một bức bình phong. Cắn răng, mường tượng mình phải rơi
vào tình cảnh tương tự trong tương lai, tâm nàng chợt trở nên rối bời
không yên.
Thở một hơi thật dài, Hà Doanh trầm mình vào sự im lặng.
Tiểu Hoàn nhìn sang tiểu thư, sắc mặt chuyển trắng xanh. Ngay cả nàng cũng không dám hi vọng vào tương lai.
Sáng hôm sau, đoàn người thuận lợi tiến vào kinh thành. Cảnh phố xá phồn vinh, giao thương tấp nập, cùng với vô số cửa hàng san sát nhau khiến
Tiểu Hoàn gần như quên hết mọi chuyện, cặp mắt cứ mở tròn quan sát không ngừng. Trong khi Hà Doanh, vì phải nhìn phong cảnh qua lớp sa mạo nên
có chút mập mờ, thành ra sự hưng phấn cũng giảm đi phân nửa.
”Tiểu thư, kinh thành rộng lớn quá xá à! Nam Lăng của chúng ta thực
chẳng bằng một góc, đã thế còn sạch sẽ hơn cái thành Bạch Môn kia
nhiều.” Tiểu Hoàn bên cạnh thở dài cảm thán. Hà Doanh chỉ cười, ánh mắt
của nàng tựa như không để ý đến đường phố phồn hoa đô hội.
Trong chốc lát, phủ đại tướng quân đã xuất hiện trước mắt. Lúc này, tất
cả nhân sự trong phủ, từ nô bộc đến thị vệ, đều xếp thành hai hàng ngoài cổng phủ, kéo dài hơn một dặm đường. Xem ra số người mong đợi ngày trở
về của hắn cũng nhiều vô kể.
Hà Doanh đọc được sự phấn chấn lẫn mong đợi trong ánh mắt của đám người
đó. Nàng nhìn sang phía Lê Thanh, thấy tuy sắc diện hắn vẫn trầm tĩnh
như mọi ngày, nhưng nhãn quang lại ánh lên niềm hân hoan vui sướng.
Đoàn nhân mã dừng lại trước mặt hàng nô bộc, tức thì có một đám người
chạy lại đỡ Lê Thanh xuống ngựa, cung kính hô: “Hoan nghênh tướng quân
đại nhân hồi phủ.” Nghe xong, Lê Thanh vung tay lên, mọi người đồng lọat dừng lại, háo hức nhìn vị chủ nhân của mình. Lê Thanh khẽ gật đầu, Lê
Nhị hiểu ý, liền xuống ngựa, đi nhanh tới trước xe ngựa của Hà Doanh và
Tiểu Hoàn, rồi đỡ các nàng xuống.
Vốn dĩ, việc này Lê Thanh phải làm mới đúng.
Lê Thanh chờ cho hai người Hà Doanh bước xuống, rồi lãnh đạm tiến nhanh
về phủ. Mấy người bên cạnh hắn vừa đi vừa hỏi đông hỏi tây. Hà Doanh đi ở phía sau, tuy nhiên cũng không tránh được những ánh mắt soi mói, trong
số đó không thiếu những cái nhìn khinh thường và căm ghét.
Khi hai người Hà Doanh bước qua đại môn, mới phát hiện đám người của Lê
Thanh đã biến mất tăm. Lúc này, Lê Nhị đi bên cạnh nói: “Hà tiểu thư,
mời theo ta.”
Khi hắn nói chuyện cũng không thèm liếc nhìn Hà Doanh một cái, vừa dứt
lời đã cất bước đi nhanh, hai người bọn Hà Doanh đi theo phía sau. Tiểu
Hoàn chật vật vác các bao y phục cả hai. Hà Doanh nhìn cảnh này, trong
lòng thầm nghĩ: Vốn dĩ, chưa có một nữ tử xuất giá nào lại phải đem theo những vật dụng như thế này. Trông mình không phải giống như đang bỏ nhà trốn đi ư? Khó trách những người xung quanh coi rẻ mình như thế. Ài,
mình chỉ hy vọng sau này có thể sống được bình yên là tốt lắm rồi.
Đi một quãng tới một cái sân nhỏ xa xôi, Lê Nhị sắc mặt không chuyển,
nói: “Hà tiểu thư, đây là phòng của nàng, xin mời.” Hắn thật như một
bóng ma, Hà Doanh với Tiểu Hoàn mới đi vào chưa được bao lâu, lúc quay
người lại, đã không còn thấy hắn ở đó nữa.
Cái sân mặc dù lồi lõm không đều, nhưng khá sạch sẽ gọn gàng. Trong
phòng lại có đầy đủ các loại dụng cụ cần thiết. Cuối cùng, sau một phen
vất vả, chủ tớ Hà Doanh mới có thể biến cái phòng này thành một nơi dành cho hai người ở được.
Thấy vẫn còn dư thời gian, Hà Doanh đi một vòng xung quanh khuôn viên
nhà. Mừng thay cho nàng, phía sau khu nhà này có một con đường nhỏ, và
mặc dù có vẻ không an toàn, nhưng đối với người đã từng trèo tường chạy
chơi như nàng, thật cũng chẳng bất tiện gì cho lắm.
Buổi tối hôm đó, bên ngoài viện mặc dù đèn đóm sáng trưng, trông náo
nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đều chạy tới để dự tiệc tẩy trần cho Lê
Thanh, nhưng tuyệt không có ai mời hai nàng đến dự. Đến tận khuya, khi
hai người tưởng rằng mình đã bị bỏ đói, tự dưng lại có hai khay thức ăn
đuợc đem vào. Sau một hồi no nê, hai chủ tớ không khỏi cười thật to. Vừa dứt trận cười, hai người bỗng ôm nhau khóc nức nở.
Chốc sau, Hà Doanh bắt đầu luyện Ngoạ Nguyệt Công Pháp. Tuy đã luyện
được sáu năm rồi, nhưng ngoài việc khiến thân thể nhẹ nhàng hơn, thuận
tiện cho việc trèo tường trốn đi, nàng vẫn chưa tìm ra công dụng nào
khác của thứ võ công này.
”Quyển sách này nói quả không sai! Công pháp này vừa chậm vừa vô dụng!”
Hà Doanh cười khổ. Mặc dù vậy, nàng tuyệt không có chọn lựa nào khác,
ngày tháng lại rảnh rỗi, mỗi ngày luyện một chút cũng chẳng mất gì.
Ngày hôm sau, Hà Doanh dậy rất sớm, nhưng đến tận giữa trưa mới có một
trung niên nhân tên Lê Tài đến thăm hỏi nàng. Hà Doanh liền đem nhạc khí của chính mình thường sử dụng, một vài quyển sách muốn đọc, cũng như
vài loại vải vóc cần thiết nói cho y. Gã Lê Tài này cũng thật nhanh
nhẹn, chỉ đến tối, toàn bộ những thứ nàng cần đã được chuyển đến lạc
viên.
Số vải vóc này vốn để chuẩn bị cho Tiểu Hoàn. Đối với Hà Doanh, nàng
không có thời gian để lãng phí cho việc này. Nàng tuy trông xinh đẹp,
nhưng lại mắc tật làm biếng, nên khi không có chuyện gì nàng chỉ biết
ngủ.
Ngày thứ ba ở kinh thành của Hà Doanh đã sắp kết thúc. Đã về khuya,
nhưng các ngọn đèn trong Lê phủ vẫn còn cháy sáng rực. Mùi thơm của rượu thịt và mùi hương của nữ nhân thi thoảng truyền đến, chứng tỏ cảnh náo
nhiệt kia cách Hà Doanh không xa. Nàng lặng lẽ đứng một mình trong sân,
trông về nơi có những ngọn đèn sáng chói kia, rồi nhìn lên bầu trời đầy
sao, không khỏi lắc đầu cười cảm khái.
Nàng đang đứng trầm ngâm, bỗng đây có tiếng ca hát cách đó không xa văng vẳng truyền tới. Hà Doanh thì thầm: “Thật sa đọa! Hiện giờ lục quốc
tranh hùng, nguy cơ mất nước luôn gần kề, trong khi đám quan lại quý tộc lại có tinh thần ăn chơi phóng túng như vầy.”
Đem chiếc đàn cầm ra ngoài, Hà Doanh điều chỉnh thanh điệu, rồi từ tốn
đánh từng nhịp. Âm thanh ung dung vang lên, mang một nét đặc biệt vô
cùng, lặng lẽ lan đi trong đêm yên tĩnh. Hà Doanh thần tình thay đổi
theo từng nốt nhạc, tấu ra những khúc nhạc bất hủ. Hỉ nộ ái ố trập
trùng, nàng hai tay vẫn gẩy đàn, thả tâm hồn mình vào trong thế giới kỳ
ảo của âm nhạc.
Hiện giờ, Hà Doanh đang tấu khúc “Tiếu Hồng Trân“. Bản nhạc mang âm điệu hào hứng cởi mở, thật không xứng khi được chơi bằng một nhạc cụ nhỏ bé
như cây đàn cầm. Hà Doanh biết rõ điều đó, nên đã tự ý hòa chút tư vị
của mình vào nguyên tác. Với cách di chuyển ma mị của mười ngón tay,
nàng thêm vào vài điệu thâm trầm xa xôi, giảm bớt phần nào tính chất
phóng túng, tạo ra một cảm giác mới lạ, tuy vẫn giữ được bản chất nguyên thủy của khúc nhạc.
Một mỹ nhân, một cây đàn, một bản nhạc.
Cũng không biết từ lúc nào, bên ngoài bức tường, một thanh niên trong y
phục xa hoa đang chăm chú lắng nghe, độ thương tâm trên khuôn mặt chuyển biến theo khúc nhạc. Cho đến khi tiếng đàn bặt hẳn, hắn mới thở dài một hơi, cất tiếng hỏi:“ Lưu tiên sinh, xin người cho biết cảm nhận?”
Lưu tiên sinh khoảng bốn mươi tuổi, dáng người nho nhã. Ông lắng nghe ca khúc, thỉnh thoảng lắc đầu ảo não một hồi. Khúc nhạc đã kết thúc rồi,
nhưng dường như ông vẫn còn đắm chìm trong giai điệu mê hoặc ấy. Chỉ khi nghe thanh niên kia hỏi, ông mới mở mắt và đáp:“ Lưu mỗ không biết,
thực chưa từng nghe thấy khúc nhạc nào tương tự!”
Thanh niên nhân có vóc người cao lớn, khuôn mặt anh tuấn khác người.
Nghe câu trả lời của Lưu tiên sinh, hắn nhãn quang sáng ngời, hững hờ
thốt:“ Ồ, cả Lưu tiên sinh cũng không biết ca khúc này ư?”