Ngữ điệu tuy mang vẻ thờ ơ,
nhưng khi phối hợp với thứ khí thế cao quý toát ra từ người hắn, lại trở thành lời trách móc. Lưu tiên sinh vội lui về phía sau, quỳ xuống hành
lễ, cung kính nói: “Vi thần không dám lừa dối điện hạ!”
Thanh niên mỉm cười: “Tiên sinh không cần đa lễ như thế, hãy đứng lên
đi! Cô gia chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.” Hắn quay sang một thị
vệ đứng bên cạnh, hỏi: “Có biết người nào ở đây không?”
Gã thị vệ kia cung kính hành lễ và trả lời: “Bẩm điện hạ, là một vị Hà
tiểu thư do Lê tướng quân dẫn vễ từ thành Nam Lăng.” Nói tới đây, gã do
dự một hồi, rồi nói tiếp: “Dân chúng đồn đại rằng nàng là vị hôn thê*
của tướng quân, nhưng, người ở Lê phủ dường như không tin điều đó. Ngay
cả bản thân Lê tướng quân cũng như thế.”
Thanh niên gật đầu, nhìn về phía cái sân nơi Hà Doanh đang đứng. Lúc
này, tiếng tiêu thê lương vọng lên từ trong sân. Tiếng tiêu đó như đến
từ một nơi xa xăm, mang theo nỗi nghẹn ngào xen lẫn với sự tịch mịch vô
bì. Trong chớp mắt, vị Lưu tiên sinh kia chợt quên đi chủ nhân đang đứng bên cạnh, thần tình hoàn toàn bị tiếng tiêu khống chế, trở nên si si
dại dại.
Thanh niên cũng lắng nghe đến ngây cả người. Khúc tiêu này, hắn đã từng
nghe qua, nhưng qua sự nhào nặng của Hà Doanh, mọi thứ dường như đều trở nên mới mẻ, y như tiếng đàn lúc nãy vậy.
Tang thương hòa với khí thế trấn thiên, trong sự uyển chuyển ẩn hiện ý
muốn tự do, đưa tâm hồn của người nghe thoát khỏi cõi phàm tục.
Tiêu khúc nhưng khiến vạn vật ngưng đọng, tạo ra một khung cảnh hư ảo.
Khi tiếng tiêu đã dứt, trong không gian chầm chậm truyền đến một thứ cảm giác khó tả khôn cùng.
Một hồi lâu, khi không còn tiếng nhạc cụ vang lên nữa, thanh niên mới vung tay lên, thất vọng nói: “Đi thôi, hôm khác trở lại.”
Hà Doanh cứ đinh ninh rằng Lê Thanh đã quên bẳng đi sự tồn tại của nàng. Nàng vốn đã đến Lê phủ được bốn năm ngày, nhưng trừ Tiểu Hoàn ra, nàng
không nhìn thấy bất kỳ ai trong phủ, ngay cả nha đầu hầu hạ cũng không
có lấy một mống.
Nhưng đìều này cũng không khiến Hà Doanh khó chịu. Nàng kiếp trước xuất
thân là một cô nhi, có nỗi khổ gì chưa từng nếm qua chứ? Bởi vậy, thú
vui hằng ngày của nàng là cùng Tiểu Hoàn chăm sóc cây cảnh, làm việc
nhà, lại chuẩn bị một ít mầm rau xanh tốt để trồng. Bây giờ đang cuối
xuân, khá trễ cho việc bắt đầu gieo trồng, nhưng chả sao cả.
Trải qua bốn ngày sửa sang, Hà Doanh đã tạm ưng ý với tiểu viện này.
Thậm chí nàng còn để trong đám bụi rậm phía sau viện một chiếc xích đu.
Trong phủ của Lê Thanh tướng quân có hằng hà sa số các loại thảo mộc,
ngay cả nơi vắng vẻ như hậu viện cũng có không ít các loại cây ăn quả
lẫn cây ra hoa.
Ngồi trên xích đu, đung đưa dưới bóng râm giữa mưa hoa thực không có gì
đẹp bằng. Chính vì thế, Hà Doanh không đòi hỏi gì nhiều, chỉ như hiện
tại là quá tốt rồi.
Hai bên của tiểu viện, nàng cũng sửa sang lại thành một vườn rau. Nàng
vốn không cần quan tâm đến khu mặt tiền, bởi đó là một mảnh rừng trúc.
Hà Doanh chỉ thêm một số chi tiết đơn giản, đại loại như đặt một chiếc
ghế trúc vừa dài vừa đặc biệt vào giữa khu rừng.
Gió thổi hàng trúc xào xạc, như nghệ sĩ đang gẩy đàn, thực là một cảnh đẹp rất ư thanh nhã.
Hà Doanh mới tới kinh thành không lâu, vẫn còn khá lạ nước lạ cái. Tuy
trong đầu nàng có rất nhiều ý tưởng, thí dụ như chiếc ghế trúc này, ghế
dựa, hay là một chiếc võng... nhưng các thứ đó không cần phải gấp gáp
chi.
Hà Doanh vừa đi dạo trong rừng trúc, vừa nhổ hai cây măng tre về làm
thức ăn. Về mặt này Tiểu Hoàn thật không đồng ý chút nào. Hà Doanh trên
danh nghĩa là vị hôn thê của Lê Thanh, nhưng ngay cả thức ăn lẫn nước
uống đều phải tự mình chuẩn bị, thử hỏi làm sao Tiểu Hoàn không phát cáu cho được.
Dù cho tức lắm, nhưng Tiểu Hoàn chỉ biết im lặng, vì nàng vẫn chưa hết
kinh hãi sau các sự kiện trên đường đi. Trong khi đó, Hà Doanh chỉ mong
mình không bị xem như một thứ kiện vật, những thứ khác nàng vẫn chịu
đựng được.
Hà Doanh đặt tên cho tiểu viện là “Trúc Thanh Uyển”. Tiểu Hoàn từng đọc
không ít sách, cảm thấy cách gọi của tiểu thư không được hợp lý, nên cằn nhằn cả nửa ngày. Nhưng Hà Doanh cứ mặc kệ, vì nàng vốn truy cầu sự đơn giản. Chình vậy, ba chữ “Trúc Thanh Uyển” này rất hợp tâm ý của nàng.
Bên trong tiểu viện có một gian bếp nhỏ. Lê tổng quản từng nói rằng Tiểu Hoàn có thể đến khu bếp chính để lấy vài nguyên liệu đem về rồi tự chế
biến. Bởi thế, Hà Doanh đang xắn tay áo, chuẩn bị lăn vào bếp.
Tiểu Hoàn nấu nướng rất ngon, nhưng vẫn kém tài của Hà Doanh tí đỉnh,
tuy vậy mỗi người có một bản sắc của riêng mình. Nội ở mặt này thôi,
cũng phải nói là tuyệt mĩ vô song.
Hà Doanh do khá rỗi rãi, nên lắm lúc cứ muốn nấu ăn cho thỏa thích. Tiểu Hoàn gặp phải tình cảnh này, trong lòng cứ bứt rứt không yên. Một phần
nàng không muốn tiểu thư phải chịu nặng nhọc, nhưng cái dạ dày đã lỡ bị
tài năng của vị chủ nhân đa tài quyến rũ rồi. Thành ra, hễ lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan này, nàng ta cứ đi tới đi lui bên cạnh Hà
Doanh, miệng cứ ấp a ấp úng, trông cực kỳ đáng yêu.
”Tiểu thư, người có nghe gì không? Hàng đêm đều có đến mấy bận thay ca.
Làm lính nước Chu xem ra cũng thoải mái thật.” Tiểu Hoàn ngồi xổm trên
đất, vừa dùng nước giếng để rửa măng tre, vừa nói chuyện phiếm.
Hà Doanh đứng bên cạnh, đang phụ giúp Tiểu Hoàn, liền ôn nhu nói: “Quý
tộc nơi này đa phần đều như thế. Tiểu Hoàn, việc này không liên quan đến chúng ta, không cần để ý làm chi. Chúng ta chỉ cần được sống yên vui là mãn nguyện rồi.”
Tiểu Hoàn gật đầu, Hà Doanh nhớ ra một chuyện, liền nói:“ Hãy còn sớm,
ngươi đi lấy thêm vài thứ cá thịt hay rau quả gì đó nữa đi. Hôm nay tụi
mình phải ăn một bữa thịnh soạn mới được.” Nói xong, nàng quay trở về
phòng.
Trở lại phòng riêng, Hà Doanh lập tức cởi giày, ngồi xếp bằng trên
giường. Đêm hôm qua, chỉ trong tích tắc, nàng cảm thấy có một luồng khí
như dòng điện chạy khắp thân thể. Qua một thời gian, toàn thân nàng toát đầy mồ hôi, nhưng lại cảm thấy thư thái vô cùng.
Buổi sáng hôm nay, khi đang ngồi soi gương, nàng phát hiện da dẻ trắng
trẻo hơn, sáng như ngọc. Cặp mắt trở thành long lanh như nước, tựa như
một mặt hồ tĩnh lặng, sâu thăm thẳm. Mọi sự thay đổi làm nàng ngạc nhiên vô cùng.
Ngồi trên giường, như mọi ngày, nàng dựa theo Ngọa nguyệt công pháp, đem chân khí từ đan điền, theo mười hai đại kinh mạch, lưu chuyển khắp
người. Vừa mới bắt đầu, nàng lập tức phát hiện tốc độ vận khí đã nhanh
lên đáng kể, ít nhất cũng gấp năm lần lúc trước!
Sau môt vòng luân chuyển, Hà Doanh cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn rất
nhiều. Tuy vậy, nàng cũng có những thắc mắc riêng, vì trường hợp này
nàng chưa gặp phải bao giờ, hơn nữa lại không ai quanh đây có đủ kinh
nghiệm để trả lời cho nàng.
Lúc Hà Doanh còn ở Nam Lăng, nàng thường hỏi han mấy người luyện võ bình thường. Kiến thức võ học của bọn họ dĩ nhiên rộng hơn Hà Doanh nhiều,
nên hiện tượng của Hà Doanh hiện giờ chỉ đơn giản là khí tụ đan điền.
Nhưng tất cả chỉ dựa vào cảm giác để suy đoán, vì căn bản không ai có
khả năng nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong đan điền của mình!