Tiểu Hoàn siết chặt tay Hà Doanh, run rẩy nói: “Muội sợ quá tiểu thư...”
Hà Doanh cũng phải đồng tình: “Đúng, thật đáng sợ. Mới việc nhỏ nhặt như thế đã động thủ giết người!” Càng đáng sợ hơn, chính là thái độ dửng
dưng của những người xung quanh, xem sinh mạng như cỏ rác.
Cũng không trách được.
Chiến tranh khiến chúng ta nhẫn tâm hơn, chai sạn hơn nhiều.
Buổi tối, hai chủ tớ Hà Doanh cải nam trang, theo sau bọn Lê Thanh đến
một kỹ viện trong khu lân cận. Hà Doanh vận quần áo nhà nông, trên mặt
lại hóa trang cho đen bớt đi, nên rất giống một nam tử thực thụ. Lúc
nàng bước ra, Lê Thanh và Lộ Minh đều sững người nhìn nàng, rồi lặng
thinh bước đi.
Bên kia đường có một kỹ viện lớn, vô cùng nổi tiếng ở thành Bắc Môn tên
Xuân Mộng Hồi Hương. Bọn họ còn chưa tới cổng, đã có mấy kỹ nữ son phấn
lòe loẹt chạy ra lôi kéo mời chào vô cùng niềm nở. Chứng kiến những cử
chỉ nhiệt tình của các ả, Hà Doanh tự dưng thấy thích thú vô cùng.
Một kỹ nữ lôi kéo cánh tay Lê Thanh, một ả khác quấn lấy Lộ Minh, Hà
Doanh cũng không thoát, bị một ả lên tiếng mời mọc: “Công tử à, cùng
thiếp vào bên trong ngồi nha!”
Lúc ả nói chuyện, một hương thơm nồng sộc vào mũi Hà Doanh, không khỏi
làm nàng ngây ngất. Nàng đi phía sau bọn Lê Thanh, nhìn nàng kỹ nữ,
cười nói: “Ta e ngươi chọn sai người rồi! Gã kia mới là người cần được
phục vụ, chứ một gã sai vặt như ta không đủ tiền đâu!.”
Kỹ nữ đi cùng Hà Doanh niên kỷ chỉ chừng hai mươi. Ả mỉm cười, càng ép
sát vào Hà Doanh hơn, liên tục cạ cặp ngực đầy mê hoặc lên người nàng,
dâm đãng nói: “Gia gia, ngài cứ đùa thiếp hoài! Có gã sai vặt nào lại
trông quý phái như ngài không?”
Hà Doanh chỉ biết trố mắt nhìn ả, tấu xảo bắt gặp được ánh mắt của Lê
Thanh. Việc bất đắc dĩ xảy ra thế này, nàng đành nháy mắt với hắn, ý
như: “Ta đã cố gắng hết sức, chuyện này không phải lỗi tại ta à nghen!”
Mọi người đã tới trước kỹ viện. Tầm nhìn của Hà Doanh bị những nét trang trí màu mè và cầu kỳ làm choáng ngợp. Lúc này, một nữ tử xinh đẹp,
tuổi trạc ba mươi, xưng là lão bản của lầu, ngúng nguẩy cặp mông bước
lên tiếp đón. Ả nở nụ cười tươi như hoa, nhẹ nhàng nói: “Ái chà! Thật
hân hạnh! Nào các vị, mời, mời! Các cô nương nơi này không đâu sánh
bằng, có thể thỏa mãn mọi sở thích của ngài, mập có, ốm có, trắng có,
đen có, loại gì cũng có, chỉ chờ ngài tuyển chọn ra thôi.”
Người mà ả chèo kéo đầu tiên là Lộ Minh. Hắn hiển nhiên đã kinh qua không ít kỹ viện, kinh nghiệm phong phú cực kỳ.
Lộ Minh và ả trao đổi vài câu. Lão bản nghe xong liền lớn giọng: “Các cô nương ơi, mau xuống đi! Khách quý đến rồi!” Tiếng gọi vừa dứt, hơn mười nữ tử trang phục hoa lệ đã xuất hiện dưới chùm ánh sáng linh đình. Tất
cả đều chỉ khoác áo mỏng màu bạc, cổ áo lại trễ xuống rất sâu, để lộ ra
các cặp tuyết lê nõn nà. Tiểu Hoàn chưa hề trong thấy cảnh tượng này bao giờ, nhất thời chỉ biết trố mắt lên nhìn. Hà Doanh cũng hết hồn, theo
bản tính vội vàng nhắm mắt lại, bỏ lỡ mất những ánh mắt thèm muốn của
đám kỹ nữ kia.
Những cô nương này làm mặt nũng nịu, liên tục phơi bày những phần nhạy
cảm, làn thu ba sóng sánh đưa tình, mị hương lan tỏa khắp không gian.
Khách đến đây vui vẻ đa phần đều là công tử bột, trông thấy cảnh tượng
này tất thảy đều thèm nhỏ dãi. Ngay cả mấy gã kỵ sĩ đứng phía sau Lộ
Minh cũng giương mắt thật to, nhịp tim đập loạn xạ.
Lê Thanh là người từng trải nên vẫn giữ được nét bình tĩnh. Hắn vỗ tay,
nói: “Được rồi, các ngươi cứ thoải mái lựa chọn. Lão bản, cho chúng ta
một gian phòng rộng nhé, tiện thể gọi hai ca kỹ tốt nhất đến, còn nữa,
cho dọn lên một bàn tiệc thật thịnh soạn.”
Lão bản kia lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Tốt quá! Mời các vị vào, mọi
thứ sẽ được chuẩn bị ngay.” Dứt lời, ả đã biến vào trong. Lúc này, thuộc hạ của Lê Thanh tự chọn cho mình một hay hai nàng, rồi vội vàng dẫn vào phòng.
Bây giờ, chỉ còn lại Lộ Minh, Lê Thanh, Hà Doanh và tiểu Hoàn, cùng với hai ca kỹ trong một nhã phòng.
Hà Doanh không thể tin rằng Lê Thanh dám cho thủ hạ vui vẻ với mỹ nữ
trong thời điểm này, trong khi địch nhân có thể tập kích bất cứ lúc nào.
Kỹ viện này làm ăn rất khấm khá, khách hàng cứ liên tục ra vào như cơm
bữa. Lê Thanh mỗi tay một cô, dáng vẻ uể oải ngồi tựa vào ghế, dường như đã lạc vào một thế giới khác. Lộ Minh cũng đang bận rộn vân vê một cô
nương. Trong khi đó, Hà Doanh tuy đã cải nam trang, nhưng vẫn mang tính
cách của một nữ tử, nên khi thấy cảnh này, không khỏi có chút ngượng
ngùng.
Nàng đành quay sang ngắm khung cảnh Bắc Môn thành về đêm. Tiểu Hoàn đang chìm đắm trong suy tư. Nhất thời chỉ có hai kỹ nữ kia trổ tài đàn hát,
nhưng chẳng ai trong phòng có tâm tình để thưởng thức.
Được một lát sau, Lộ Minh kéo cô nương đi sang một phòng khác. Khi hai
kỹ nữ còn lại đã lui ra, Hà Doanh chợt cảm thấy bồn chồn không yên. Nàng biết Lê Thanh chán ghét nàng, nhưng nàng là một nữ nhân xinh đẹp, liệu
hắn có cầm lòng cho đặng hay không?
Vào lúc này, Lê Thanh bỗng bước về phía nàng. Hà Doanh sợ đến mức mặt
mày trắng bệch.. Nàng thầm nghĩ: “Bên ngoài có nhiều người đẹp lắm, đại
gia ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chứ đừng lại gần ta như vầy.”
Bỗng Lê Thanh đứng sững lại, khiến tim Hà Doanh như muốn nhào ra khỏi
lòng ngực. Hắn lặng thinh ngắm nàng thật lâu. Ngay khi Hà Doanh tỏ thái
độ sợ hãi, hắn mới từ tốn nói: “Đêm nay các ngươi ngủ ở phòng này.” Dứt
lời, hắn xoay người, bước thẳng ra ngoài.
Lê Thanh vừa khuất bóng, Tiểu Hoàn lập tức chạy đến Hà Doanh, hí hửng
nói: “Tiểu thư, tốt quá rồi! Hồi nãy làm ta sợ muốn chết.” Đúng lúc này, một tiếng “cách” thô kệch vang lên, Lê Thanh xuất hiện, lạnh lùng nhìn
xoáy vào tiểu Hoàn, khiến nàng ta sợ đến phát run, rồi mới quay sang Hà
Doanh sắc mặt đang tái xanh, giễu cợt nói: “Có gì bất trắc, gọi một
tiếng thật lớn.” Vừa dứt lời, người cũng không còn đó.
Lần này hắn đi thật.
Nằm trên giường, Hà Doanh lòng rối như tơ vò. Bên ngoài, tiếng cười đùa
pha lẫn với tiếng nhạc cứ vang vọng trong phòng , khiến Hà Doanh không
khỏi mắc cỡ, vì ngay ở kiếp trước, nàng vẫn chưa trải qua tình huống này bao giờ, thật chẳng trách nàng không thể thích nghi.
Hà Doanh không hiểu tại sao Lê Thanh lại muốn bọn họ qua đêm tại kỹ
viện, nhưng nàng phải công nhận đó là đêm nàng ngủ ngon nhất. Cả đoàn
ngủ đến khi trời mặt đã qua ba sào, vẫn không hề có ai buồn tập kích. Hà Doanh nghĩ: “Thì ra là Không kế không thành, thực khiến cho đối phương không biết đâu mà lần.”
Sau bữa sáng, đoàn người lại lên đường. Lần xuất hành này, tất thảy đều
tinh thần phấn chấn, không khí trong đoàn tự nhiên vui vẻ hơn. Duy chỉ
có Hà Doanh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.
Ra khỏi thành, mọi người đi ngã đường lớn đến kinh đô Chu quốc. Hiện giờ đã gần giữa trưa, người dân đi lại trên đường cái rất nhiều. Hà Doanh
từ lúc ra khỏi thành đến giờ, tâm trạng đã linh tính có điều không lành. Nàng liếc qua Tiểu Hoàn, thấy cô nàng vẫn ung dung nhởn nhơ, liền siết
tay thật chặt. Tiểu Hoàn nhìn nàng khó hiểu, kêu lên: “Tiểu thư có sao
không?”
Hà Doanh không đáp, trong lòng vẫn canh cánh một nỗi lo lắng vô định.
Nàng sợ địch nhân sẽ chớp lấy thời cơ mọi người đang lơ đễnh, phát động
một thế công nhất kích tất sát.
Tuy có linh cảm, nhưng Hà Doanh không biết thổ lộ cùng ai. Thứ nhất,
nàng không có chứng cớ xác thực, cũng chẳng phải tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm, cỏ thể biết được hiểm nguy đang đến. Thứ hai, Tiểu Hoàn vốn xử
sự không biết nặng nhẹ, những chuyện hệ trọng thế này không thể bàn với
nàng ta được.
Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng moi ra hai khối kim bài nặng chịch từ trong
bọc quần áo. Nàng trao cho Tiểu Hoàn một cái, khẽ nói: “Đeo ở trước ngực đi.” Dứt lời, nàng liền làm y như thế.
Tiểu Hoàn ngạc nhiên, hỏi: “Sao tự nhiên lại phải đeo cái này vậy tiểu thư?”
Hà Doanh trả lời: “Chúng ta từng bị ám toán hụt hai lần rồi, đeo cái này có thể giúp ta thoát chết thêm một lần nữa.” Tiểu Hoàn nghe có lý, liền cầm lấy đeo ngay trước ngực.
Nàng ta cười hì hì, vui vẻ nói: “Tiểu thư, có mấy điểm cấn nên đeo vào đau quá!”
Hà Doanh đang định trả lời, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng gầm của
Lê Thanh! Âm thanh vừa dứt, Lê Thanh đã quát lớn: “Mau bảo vệ Hà tiểu
thư!” Ngay lúc đó, một mũi kim tiễn đã nhắm vào ngực Hà Doanh, như tia
sét bắn tới.