Nơi đây thuộc một trong những
địa phương cực kỳ trọng yếu của chư hầu lục quốc. Nó là một thành trì
mang tính chiến lược cao, đồng thời cũng được xem là một điểm then chốt
trong tuyến giao thông đường thủy vì có hai dòng sông Nam Bắc chảy qua.
Hơn nữa, vùng đất này đã sản sinh ra vô số các tài tử ưu tú xuất sắc
nhất, cũng từng là nơi chôn rau cắt rốn của vị tể phụ vang danh sáu
nước. Cơ hồ cả thiên hạ đều biết tại nước Chu, có tồn tại một tòa thành
nổi tiếng như thế.
Bọn Lê Thanh vừa vào thành Bắc Môn, đã lập tức bị dòng người như thác lũ cản trở việc đi lại. Hà Doanh khẽ vén màn xe nhìn ra, liền thấy chừng
ba bốn đội quan binh, một đội vài mươi người, vũ trang đến tận răng, sắc mặt lạnh như tiền.
Thành Bắc Môn là nơi Hà Doanh luôn ao ước được đặt chân đến, vì tòa
thành này luôn được đề cập đến trong truyền thuyết hoặc các truyện cổ
tích nàng từng đọc.
Nàng quan sát thấy trên đường có rất ít nữ nhân, hơn nữa bất kể già trẻ, ai ai cũng mang võ khí bên mình.
Xe ngựa chậm chạp tiến về phía trước, Hà Doanh cảm nhận được sự căng
thẳng cùng với vẻ thẫn thờ của những người trong đoàn, trong lòng không
khỏi cảm thấy may mắn. Tiểu Hoàn vừa trải qua một phen kinh hoàng, đến
giờ vẫn chưa kịp định thần lại. Trái ngược, Hà Doanh không những tâm
trạng vui sướng, mà trong lòng còn tồn tại một cảm giác hưng phấn chen
lẫn với mội nỗi mong đợi mơ hồ.
Lúc này, nàng thấy một gã béo phị vô tình giẫm trúng một tên thư sinh,
lập tức hai người to tiếng cãi nhau. Đến lúc cao điểm, cả hai, chẳng
đặng đừng, đều động thủ bạt kiếm. Bỗng đâu một tên phòng binh chen vào;
dưới sự điều giải của y, hai người kia đi đến võ trường, nhằm giải quyết thứ oán vặt kia bằng võ công.
“Ở cái chốn này, đây chỉ là chuyện nhỏ!” Hà Doanh thầm nhủ. Nàng nhìn
sang Lê Thanh, thấy sắc mặt hắn hờ hững, tựa hồ như chẳng thấy mớ lộn
xộn đó, liền nghĩ: “Nguyên lai cái xã hội nơi này nó vậy, chẳng trách
hắn coi thường tính mạng bọn ta đến thế.”
Đi được một canh giờ, nhóm người đã đến một tửu lâu lớn. Lộ Minh tiến
lên chuyện trò một hồi, sau đó cả đoàn đều dừng chân tạm nghỉ. Hà Doanh
vừa chuẩn bị bước xuống, Lê Thanh liền chạy tới, từ trong xe lôi ra một
chiếc mũ ô sa, rồi đưa cho nàng.
”Mang vào!” Hắn quát lên.
Hà Doanh liền nhanh tay đội lên. Nàng, cũng như Lê Thanh, đều hiểu rằng
với sắc đẹp khuynh thành của mình, dù đi bất kỳ đâu, cũng có thể trở
thành mầm mống của mọi tai họa.
Dẫu sao, bớt đi một ít rắc rối cũng tốt hơn…
Sau khi xuống xe, tiểu Hoàn đi sát bên cạnh Hà Doanh, khẽ nói: “Dân tình nơi này có vẻ hung hăng quá”
Hà Doanh mỉm cười, không đáp. Trong thời đại này, việc giao tiếp thường
được thực hiện bằng đao kiếm, và kết quả luôn là cảnh máu chảy đầu rơi!
Với thân phận nữ nhân của họ, tốt nhất là cứ giữ im lặng.
Đoàn người được tiểu nhị dẫn lên lầu hai. Nơi này tuy không có phòng
riêng, nhưng vì vẻ sang trọng nên vẫn phải tốn một khoản ngân lượng kha
khá.
Lúc bọn họ dùng cơm, Lộ Minh đã an bài xong chỗ nghỉ ngơi, ai nấy đều vui vẻ chờ đợi màn đêm buông xuống.
”Ngốc, các ngươi làm ơn cải trang thành hai gã sai vặt dùm ta cái,“
thanh âm của Lê Thanh vang bên tai của Hà Doanh. Nàng ngẩng lên, nhận ra ánh mắt của hắn đang nhìn về phía khác. Hà Doanh chợt phát hiện ra, từ
lâu Lê Thanh đã cố ý tránh không tiếp xúc với mình. Thật không biết hắn
đang cố kỵ điều gì, hay không hề có chút hứng thú nào với nàng cả.
Hà Doanh dõi theo dòng người qua lại. Vì đây là trọng điểm trong việc
giao thương, nên thần dân của cả chư hầu lục quốc kéo đến đây làm ăn rất đông. Bởi vậy, văn hóa vùng này vô cùng đa dạng, từ ngôn ngữ, y phục,
phong tục tập quán, cho tới khí chất cũng rất phong phú. Mọi thứ nơi đây khiến Hà Doanh cảm thấy vô cùng thú vị.
Vào lúc này, một hồi trống kèn bỗng vọng đến. Nhịp theo điệu trống,
tiếng bước chân chỉnh tề của hơn ngàn người truyền đến, làm sống dậy màn đêm yên tĩnh. Người đi đường không tự chủ được, phải quay lại hướng mắt về nơi náo nhiệt. Từ từ, thứ âm thanh đó, như hai cánh tay vô hình, rẽ
đám đông qua hai bên, tạo thành một khúc đường khá rộng rãi.
”Quả nhiên có hỷ sự!” Hà Doanh đinh ninh.
Tiếp đó, một vài con cự mã xuất hiện. Trên lưng chúng là mấy nam tử ăn
vận theo lối người nước Trần mà Lô Minh từng kể qua. Bọn họ tuy mặc hỷ
phục, nhưng sắc diện lại không hào hứng chút nào. Theo sau bọn họ có một chiếc kiệu hoa, trên đó có một thiếu nữ đội sa mạo đang ngồi.
Thiếu nữ kia dáng đẹp như một pho tượng, tuy ngọc dung lúc ẩn lúc hiện,
nhưng cũng đủ thuyết phục mọi người rằng nàng là một tuyệt thế mỹ nhân.
Lúc này, Lộ Minh chợt lên tiếng: “Là đám cưới của tiểu công chúa của
nước Trần với Tĩnh công tử. Thật không hiểu được, sao đoàn người rước
dâu lại đi chậm như vậy?”
Thanh âm trầm đục, lạnh lẽo của Lê Thanh truyền đến: “Vị tiểu công chúa
này sở hữu cả ba nét đẹp cần thiết, thật không biết dung mạo sẽ xinh đẹp đến mức nào.” Chẳng biết tại sao, khi nói đến đây hắn đột nhiên quay
đầu nhìn Hà Doanh.
”Dĩ nhiên một mỹ nữ vô song, da dẻ như tuyết, làn thu ba mềm mại, đôi
bàn tay ngọc ngà” Lộ Minh đáp. Nghe được câu này, Hà Doanh xém chút nữa
phá lên cười. Những từ này chẳng phải quá sáo rỗng sao, không hề mang
một nét cụ thể nào cả. Nghĩ tới đây, nàng lại thầm than: “Trong mắt của
nam nhân, mỹ nữ là quan trọng nhất, nhưng dù có xấu đẹp thế nào, họ chỉ
đơn giản là con người mà thôi.”
Chiếc kiệu của Trần công chúa di chuyển rất chậm. Nhìn cái đoàn người
dài rồng rắn kia, Hà Doanh chợt thắc mắc: “Đến mấy ngàn người như vậy,
liệu có tửu lâu nào chứa nổi không?”
Người đứng ven đường cứ liên tục chỉ trỏ bàn tán, và hầu hết đề tài đều
dồn về điều bí ẩn phía sau lớp lụa mỏng kia. Không ngờ, có kẻ dám nói
dám làm, đã có một viên đá nhỏ bay ra, với tốc độ như chớp giật bay về
phía sa mạo của Trần công chúa!
Trong chớp nhoáng, viên đá ấy đã tới trước mặt vị tiểu công chúa. Thấy
được tình thế, đám đông đã reo hò vang dội, ai ai cũng ngập tràn niềm
mong đợi.
Lời nói tuy chậm, nhưng sự việc diễn biến cực nhanh! Mắt thấy sa mạo sắp bị bắn rơi, bỗng một bàn tay trắng mịn phất lên, nhẹ nhàng tiếp lấy
viên đá kia. Thấy thế công vừa rồi bị hóa giải dễ dàng, tất cả không
khỏi ngạc nhiên hô lên.
Người vừa động thủ chính là một cao thủ đang đội lốt thị nữ bên cạnh
công chúa. Chợt thấy hữu thủ ả khẽ nhích, phóng ra viên đá lúc nãy, như
tia chớp công tới một thanh niên trong đám đông.
Một chiêu này tuy không dụng lực nhiều, nhưng lại thần tốc vô bì! Thanh
niên thấy nguy, vội vàng lách mình sang một bên, nhưng kẹt nỗi lại bị
dính cứng giữa biển người, nên đành chôn chân tại chỗ.
“Pốc,” viên đá đã đánh trúng ngực hắn. Thanh niên không kịp kêu lên một tiếng, song thủ bụm chặt vết thương, miệng ứa máu tươi, toàn thân ngã
xuống rồi bất động.
Một phen giao thủ vừa rồi tựa như chưa từng diễn ra, đoàn người Trần
công chúa vẫn tiếp tục tiến lên. Lần này, người xung quanh đều lui xa
hơn nữa về phía sau, nhường đường cho họ. Chỗ gã thanh niên ngã xuống,
trong chốc lát đã ngập thành một vũng tinh huyết.
Thoạt đầu, Hà Doanh cứ tưởng đó chỉ là một vết thương nhẹ. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh huyết dịch bầy nhầy, nàng mới kinh hãi kêu lên. Nghe
được tiếng rên rĩ của nàng, Lê Thanh liền quay lại ra hiệu cho nàng im
lặng.
Lúc này, có hai tên trong nha môn hiện ra, lặng lẽ khiêng thi thể của
thanh niên đi. Mắt dõi theo, Hà Doanh thầm nhủ: “Không biết hắn còn sống hay đã chết nữa?”