Từ mấy tháng trước tập luyện
kiếm thuật, Hà Doanh tự cảm thấy không có sai lầm gì. Mỗi lần vung kiếm, đều tràn trề một loại thống khoái, cảm giác cực kì ấm áp.
Hiện tại dọn tới đây rồi, Hà Doanh vẫn cẩn thận, thời điểm ban ngày,
bình thường cũng không luyện kiếm. Tới buổi tối, cũng chỉ chạy tới chỗ ở trước kia trong viện, âm thầm luyện hơn một canh giờ.
Cái viện kia vốn kém hơn các nơi khác nên khi nàng dọn đi cũng không có ai ở. Nhưng lại là một nơi rất tốt để luyện công.
Đêm nay, giữa không trung một vầng trăng tròn treo trên bầu trời đêm,
chiếu trên mặt đất một dải ánh bạc. Hà Doanh đứng dưới ánh trăng, thổi
tiêu, tiếng tiêu sâu lắng khúc chiết, nức nở bi thương. Nàng hai kiếp
làm người, mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, tựa hồ cảm giác lớn nhất
chính là bản thân chung quy vẫn mang gánh nặng tâm tình. Như cánh bèo
trôi nổi, không có bạn, không biết ngọn nguồn. Không biết ngày mai rồi
sẽ trôi dạt về đâu.
Đời này, nàng có cha, mẹ, huynh trưởng, cho nàng khát vọng yêu thương. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, không còn lại cái gì.
Nghĩ đến đây, nàng càng bi thương, tiếng tiêu càng thêm nức nở hẳn lên.
Tiếng tiêu chậm rãi truyền đi, tâm sự trong lòng, tựa hồ cũng theo âm
thanh kia, từng chút một thổ lộ hết ra ngoài.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng buông tiêu, cúi đầu, đầu úp lên
đầu gối, nhẹ nhàng bật khóc. Cũng không biết khóc bao lâu, một người
phía sau, ôn nhu đem nàng ôm vào trong lồng ngực. Ngực kia ấm áp làm cho nàng thoáng ngơ ngẩn, tựa hồ giống khi xưa về trong lồng ngực phụ thân.
Nàng thu mình thật chặt trong lòng người nọ, tiếng khóc càng lớn. Bình
thường nàng là người phóng khoáng, gặp chuyện gì cũng luôn không thèm để tâm. Thực tế, mặc dù không để ý nhưng trong lòng lại vẫn bi thương.
Mà giờ phút này, tất cả bi thương dồn nén trong cô đơn tĩnh mịch, tựa hồ giờ khắc này, khát khao bộc phát hết ra.
Nàng khóc bằng tất cả sức lực, cũng vốn không chú ý. Chính mình hiện
tại, toàn bộ thân thể đều bị người này ôm trong lồng ngực. Mà nhẹ nhàng
an ủi, lại thỉnh thoảng vuốt ve tóc nàng. Chậm rãi, hai bờ môi chạm nhẹ
trên trán nàng.
Hà Doanh lúc này cũng trút hết tâm tình, thấy hơi thở nam nhân hôn trên
trán mình. Nàng tựa nghĩ đến: “Cái này không phải đang mơ, cũng không
phải đang trong giấc ngủ. Ta hiện tại đang bị một nam tử ôm vào ngực.”
Nghĩ đến đây nàng một trận ngượng ngùng, sau đó lại một trận bất an.
Ngay lúc này trong lòng đang rối bời, một âm thanh ôn nhu quen thuộc
vang lên:
- Khoảng thời gian này, thật sự rất xin lỗi nàng.
Âm thanh này, âm thanh này, là Lê Thanh!
Hà Doanh thân mình cứng đờ. Lúc này, Lê Thanh lại một lần nữa ôm nàng
vào lòng, một tay lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay. Cẩn thận giúp nàng lau sạch vết nước mắt trên mặt. Hà Doanh tim trong lồng ngực nhảy
lên không ngừng. Thân hình nàng vẫn cứng ngắc, trốn trong lòng Lê Thanh, không nhúc nhích.
Lê Thanh lại hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu:
- Khóc thương tâm như vậy, nàng xem, hai mắt đều sưng to lên.
Hà Doanh không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Mặc hắn lau đi nước mắt của mình, bàn tay to ấm áp khẽ di động qua lại trên mặt.
Giờ khắc này Hà Doanh cực kỳ mong muốn có một cơ thể để ôm ấp, để dựa
vào. Tuy rằng chủ nhân của sự ôm ấp này, chính là ngọn nguồn của mọi bất hạnh của nàng. Lại không biết vì cái gì, nàng không muốn cử động, chỉ
muốn nằm im trong lồng ngực hắn, muốn hắn làm dịu đi trái tim thổn thức
của nàng. Bất quá, hiển nhiên cái này là một việc không tưởng, nàng càng dựa sát vào, cảm giác bất an càng nghiêm trọng.
Lê Thanh ôm chặt thêm một chút, cằm đặt trên đầu nàng, nhẹ nhàng nói:
- Nàng hận ta sao?
Không đợi Hà Doanh mở miệng hắn lại nói thêm:
- Quả thật, ta cũng hận chính mình. Trước kia ta thật sự đối với nàng
rất quá đáng. Doanh nhi, chúng ta bắt đầu lại được không? Ta sẽ đối đãi
tốt với nàng.
Âm thanh hắn phi thường ôn nhu. Ôn nhu làm cho trong lòng Hà Doanh run
sợ! Nàng không thể quên lời nói trước kia của hắn, còn âm mưu giết người trên đường của hắn.
Bất quá, bây giờ nàng hai bàn tay trắng, không thể cùng hắn trực tiếp
đối kháng. Mặc kệ hắn có âm mưu gì, ý đồ gì, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là yên lặng xem biến hóa.
Hiên tại nàng bị Lê Thanh ôm vào lòng, mặt nàng dựa sát vào ngực hắn. Cứ như vậy sát vào, có thể nghe được tiếng tim đập mạnh. Tư thế thân mật
như vậy, làm thân thể Hà Doanh truyền đến từng trận sợ hãi.
Lê Thanh chạm nhẹ tay lên khuôn mặt nàng, mỗi lần va chạm đều như mang
theo một luồng điện. Lê Thanh tựa hồ không cảm thấy được sự bất an của
nàng, vẫn ôn nhu nói:
- Doanh Nhi, ta, ta cũng là trước đó không lâu, mới phát hiện chính mình có tâm ý với nàng. Nàng còn không tin ta sao?
Hà Doanh ở trong lồng ngực hắn lắc đầu nhè nhẹ, Lê Thanh cười nhẽ, trong tiếng cười tựa vô cùng vui vẻ. Hắn đem thân thể nàng quay về phía mình, lại ôm chặt thêm một chút, thấp giọng nói:
- Tiếng tiêu của nàng, làm cho ta nghĩ lại rất nhiều chuyện trước kia. Khi đó, ta cả ngày chỉ biết gây chuyện sinh sự. Ha ha.
Cười cười, thanh âm hắn bỗng ngừng lại.
Lát sau, Lê Thanh nói:
- Hai ...., người không phải cỏ cây a. Doanh nhi, chuyện quá khứ hãy để
nó qua đi, chúng ta về sau yêu thương nhau thật tốt là được. Chúng ta
còn trẻ, còn nhiều thời gian.
Hà Doanh nhẹ ' Ân' một tiếng, cũng thật mặc cho hắn ôm.
Lê Thanh vuốt ve mái tóc nàng, nhìn ánh trăng trên bầu trời:
- Hiện tại triều đình và dân chúng không yên, ta có rất nhiều việc không thể định liệu được, nàng ở nhà, thay ta quản lí nhiều một chút.
Những lời này càng giống trượng phu phân phó. Hà Doanh kinh ngạc: “Diễn xuất thật giống.”
Thấy nàng còn đang nhìn mình ngẩn người, Lê Thanh cười, chậm rãi cúi đầu, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Thần trí Hà Doanh, chính tại thời điểm miệng hắn chạm vào môi mình, '
ong ' một tiếng biến thành hồ nhão. Đây là nụ hôn đầu tiên của nàng sau
hai kiếp làm người a! Nàng theo bản năng giãy dụa, nhưng toàn bộ thân
thể lại bị hắn khóa chặt, không thể động đậy. Nàng cắn chặt hàm răng,
bàn tay Lê Thanh hướng quần áo bên dưới nàng trượt xuống. Đồng thời,
thấp giọng bên tai nàng:
- Nếu không mở miệng, ta bế nàng vào phòng.
Hà Doanh hoảng sợ, hàm răng cắn chặt không khỏi buông lỏng.
Lê Thanh dùng đầu lưỡi tách hàm răng của nàng ra, hơi thở nam nhân tràn đầy khoang mũi xông vào tận óc nàng.
Lê Thanh hai tay, chậm rãi du ngoạn trên thân thể nàng, mỗi lần như có
một luồng điện chạy qua. Theo động tác của hắn, Hà Doanh không khỏi run
rẩy từng cơn.
” Doanh nhi, Doanh nhi! “ theo giọng hắn thầm thì, Hà Doanh cảm thấy cả
người nhẹ bỗng, đúng là toàn thân bị hắn ôm lên. Hà Doanh mở to mắt chớp vài cái, cố gắng giúp đầu óc mình thanh tỉnh, liền nhận ra hắn ôm mình
hướng viện mà đi. Bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, vội vàng kháng cự.
Một bên giãy dụa, một bên thấp giọng nói:
- Không, không thể. Thả ta xuống, chúng ta bây giờ chưa thể được.
Nàng nói xong lời này tâm tình khẩn trương không thôi, hiện tại nàng
không thể cùng hắn đối kháng, vạn nhất hắn dùng vũ lực ép buộc, vậy mình phải làm sao bây giờ?