Lưu Thù dạo trong viện một vòng cao hứng nói:
- A, bây giờ mới đúng dạng chính thê a.
Nàng ta hưng phấn chạy tới chạy lui, vòng vo một hồi, bỗng nhiên nói:
- Hà Doanh, muội biết không? Muội tại Chu thành bây giờ có tiếng là thần bí nhân -- Ngọc Lang Quân!
Lời này vừa nói ra, tiểu Hoàn đứng không vững, đang đi, liền té ngã trên mặt đất. Hà Doanh cũng được một trận choáng váng. Nàng mãi không tỉnh
táo lại được, lại thấy Lưu Thù kia đang che mặt cười trộm, lắc đầu giọng oán giận:
- Càng ngày càng nghịch ngợm a, việc như vậy cũng có thể đem ra giỡn.
Lưu Thù mở mắt thật to, thành thật nói:
- Cái này cũng không hẳn là nói cho vui! Muội ngày đó đạn khúc (gảy
đàn), cả sáu thành không ai không biết. Cũng là sau này muội không xuất
hiện nữa, những người đó vài lần tới hỏi phụ thân, muốn biết tin tức của muội. Phụ thân không thể nói rõ được, liền nói với bọn họ, người cùng
muội chỉ có duyên gặp mặt, vô tình gặp nhau. Cũng không rõ ràng lai
lịch. Những người ở đó liền suy đoán lung tung, truyền qua truyền lại,
muội cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh, lấy tiếng nhạc truyền lại nên
được gọi là thần bí mĩ thiếu niên Ngọc Lang Quân!
Nghe đến đó, tiểu Hoàn lại cười. Mà Hà Doanh thì mở to mắt, chăm chú nhìn Lưu Thù, một lát sau mới giật mình kì quái hỏi:
- Tỷ nói chính là sự thật, không gạt ta chứ?
Lưu Thù khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, rất nghiêm túc nói:
- Ta phải lừa muội sao? Muội biết không? Hiện tại thu thập tin đồn về Ngọc Lang Quân, đã trở thành sở thích của ta.
Nói xong nàng ta lại nở nụ cười:
- Bất quá, ta hiện tại cũng hiểu được. Tuy là đồn đại đem người khác
phóng đại lên. Nhưng ta thấy, cầm khúc, tiếng ca của muội cũng tốt, diện mạo mĩ thiếu niên cũng đúng, nhưng làm người ta chú ý nhất, cũng bởi vì muội thần bí. Những người này a, rất nhàm chán. Bọn họ nhiều người đem
trí tưởng tượng của họ để hình dung về muội. Muội bây giờ ra ngoài nói
một tiếng “ta chính là Lang Quân” chỉ sợ không ít người thất vọng.
Hà Doanh ở một bên liên tục gật đầu nói phải, Lưu Thù lại vui vẻ nói:
- Đúng rồi, khi đó đưa cho muội cái túi nặng, bên trong có gì vậy? Hình như là quyển sách. Cái đó là sách gì a?
Hà Doanh cười mà không nói, nàng lại nghĩ thầm: “Thật thú vị! Chỉ sợ ngươi cũng không ngờ.”
Hà Doanh hỏi:
- Người nói tặng cái túi đó nhưng sau đó sao lại không thấy đâu?
Lưu Thù lắc đầu. Một lát sau, nàng ta nghĩ tới một chuyện, lại vui vẻ nói:
- Qua vài ngày nữa chúng ta có một buổi gặp mặt, muội có tham gia hay không?
Hai mắt nàng ta lấp lánh nhìn Hà Doanh, vẻ mặt hưng phấn. Hà Doanh nói:
- Ta cũng không biết Lê Thanh lúc đó có cho đi hay không. Trước kia thế nào hắn cũng không đồng ý cho đi.
Nói đến Lê Thanh, Lưu Thù lập tức nổi giận. Nàng ngồi trên ghế, nói:
- Cái tên Lê Thanh kia thật vô vị. Ta nhìn thấy hắn liền không thoải mái.
Bỗng nhiên vọt đến trước mặt Hà Doanh, ánh mắt trông mong nhìn nàng, lộ vẻ rất đáng thương thành khẩn nói:
- Ta muốn ăn đồ ăn muội làm a.
Hà Doanh cười cười, không có nói gì, một bên tiểu Hoàn đã kêu:
- Tiểu thư cũng muốn tự mình nấu ăn. Bất quá, chúng ta mới đến đây,
không có phòng bếp. Mọi người ngay cả tình hình cũng không biết. Cho dù
muốn ăn cũng chỉ có thể nhịn.
Lưu Thù phất tay, ủ rũ ngồi trên ghế, bộ dạng không muốn nói năng gì.
Nhìn bộ dáng ủy khuất của nàng, hai người đều buồn cười. Hà Doanh âm
thầm nghĩ: “Đã tới nơi này rồi phải kiếm một chỗ thật tốt luyện tập.
Thật sự không biết Lê Thanh nghĩ ra cái chủ ý gì, có phải là một trò bịp bợm chăng.” Nàng buồn bực thở dài. Bỗng nhiên, nghĩ tới Lệnh Hồ kia mấy tháng không có xuất hiện.
Lúc này vừa nghĩ đến hắn, trong lòng nàng vui mừng. Vui sướng bây giờ
cũng phai nhạt đi nhiều. Dù sao, nỗi nhớ sâu đến đâu, cũng không chống
lại được khoảng cách. Huống chi hai người cũng vừa mới gặp mặt, hơn nữa, trong lòng suy nghĩ Lệnh Hồ là ai, Hà Doanh cũng không biết a. Loại vô
vọng tương tư này nàng không nghĩ mình gặp phải.
Lưu Thù đi rồi, Hà Doanh liền ở bên trong tiểu đình gảy đàn. Nàng hiện
tại cũng không dám gảy các loại khúc nhạc mới cải biên. Mà thành thật
gảy vài khúc ca đã lưu truyền từ xưa. Nhiều khi, tùy lúc nàng hứng chí,
cũng gảy đàn khác đi.
Gảy một hồi, phía sau vang lên tiếng bước chân. Hà Doanh không ngẩng đầu lên, liền phân phó:
- Tiểu Hoàn, đem trà cho ta.
Đằng sau có một chén trà to đưa đến trước mặt. Hà Doanh thuận tay tiếp
lấy. Khi ngẫu nhiên ngó qua bàn tay bưng trà thì hoảng hốt. Nàng ngây
ngốc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu sắc của Lê Thanh.
Hà Doanh đứng lên, chắp tay một bên thắt lưng, nhẹ giọng nói:
- Thiếp ra mắt tướng công.
- Không cần đa lễ.
Lê Thanh vừa nói, vừa dang tay định nâng đỡ nàng. Hà Doanh theo phản xạ
liền lui về sau. Lê Thanh trong mắt rất nhanh chuyển sang ảm đạm, liền
thu tay trở về. Không khí lập tức ngột ngạt hẳn lên. Lê Thanh chọn một
cái ghế ngồi xuống. Nói :
- Nàng đàn thật dễ nghe, đàn lại một khúc cho ta nghe đi.
Hà Doanh ừ một tiếng, hai tay đặt lên dây đàn. Mới đàn được một lát, một âm thanh nữ tử hờn dỗi truyền đến:
- Lê ca ca!
Vừa nghe âm thanh này, tiếng đàn của Hà Doanh cũng liền dừng lại.
Hà Doanh ngẩng đầu, đối diện Lê Thanh đang nhìn chăm chú đôi mắt của nàng. Nàng miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói:
- Tướng công, có người gọi.
Lê Thanh không có trả lời, vẫn chăm chú nhìn nàng chằm chằm, dần dần
khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Lúc này, âm thanh Nguyệt nhi lại
truyền đến:
- Lê ca ca, huynh đã nói sẽ dắt ta ra ngoài dạo phố!
Lê Thanh có điểm không kiên nhẫn nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng ta một
cái. Nguyệt Nhi kia lập tức sợ đến một câu cũng không nói ra được, hai
mắt rưng rưng, vô cùng ủy khuất. Cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
Lệ Thanh quay về hướng Hà Doanh, ôn nhu nói:
- Cùng đi dạo một chút đi?
Hà Doanh lắc đầu, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt hắn. Nhìn thấy nàng lắc đầu, Lê Thanh thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cũng được. Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Dứt lời, hắn đứng dậy rồi đi xuống. Nhìn hắn đi xuống, Nguyệt nhi lập
tức tiến đến, dựa thật sát vào người hắn. Đồng thời nàng quay đầu lại,
liếc mắt oán hận nhìn Hà Doanh một cái, trong ánh mắt kia, tràn đầy vẻ
oán độc.
Ánh mắt của nàng, Hà Doanh đương nhiên thấy được. Nàng không nói gì,
cười khổ một chút. Nàng thật sự không rõ ý đồ của Lê Thanh, nếu không có những chuyện trước kia, nàng còn có thể tưởng rằng chuyện kết hôn là do hắn có tình yêu với mình.
Hà Doanh ngồi xuống, hai tay đặt nhẹ trên dây đàn. Trong lòng thầm nghĩ: “Hà Doanh, đừng nghĩ nhiều như vậy. Nhớ rõ, phải lấy bất biến ứng vạn
biến!”
Nhìn hàng liễu rủ bên bờ hồ, Hà Doanh lắc lắc đầu, dần dần, tiếng đàn lại vang lên.