Trở lại phủ, chuyện đầu tiên Hà
Doanh phải làm là luyện công, và luyện công! Kiếm thuật kia vô cùng ảo
diệu, nhưng cũng rất phù hợp với thể chất Hà Doanh. Tốc độ tu luyện của
nàng, phải nói đúng là siêu nhanh. Không mất bao lâu thời gian, xem dáng vẻ sử dụng kiếm pháp cũng hình thành được vài phần.
Bất quá, cũng không ai nói với nàng, tốc độ tiến bộ của nàng cực kì
nhanh. Nàng đối với điều này không biết gì cả, lại không có ai để hỏi.
Hiện tại đã có việc để làm, lại không còn tiền, Hà Doanh một tháng liên
tục đều không ra ngoài phố. Lưu Thù ngẫu nhiên đến một chút, dường như
bị người của Lê Thanh chặn lại. Bây giờ, chủ tớ các nàng ra vào, đều có
người quản lý, hai người không khác gì bị giam lỏng.
Hai ngày này, trong phủ bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Nơi nơi tiếng nói
tiếng cười tiếng hoan hô, không nói giăng đèn kết hoa, có khi còn có thể nhìn thấy ít nhất năm ba đôi đứng ở bên ngoài cửa viện dùng ánh mắt
thông cảm hướng về trong này mà chỉ trỏ. Tiểu Hoàn ra ngoài lấy cái gì,
cũng đều phải chịu đựng loại tra tấn này.
- Tiểu thư, thật không thể chịu được! Những kẻ bên ngoài cũng thật là... Bất quá là tướng công nạp thiếp mà thôi, bọn họ cười nhạo chúng ta cái
gì?
Tiểu Hoàn bên cạnh khó chịu nói thầm, một bên mạnh mẽ vò quần áo, trên mặt lộ thần sắc giận dữ.
Nàng nói một tràng, tiểu thư vẫn còn mải luyện kiếm thuật của mình, không khỏi lại lớn tiếng hỏi:
- Tiểu thư, người có nghe thấy không?
Hà Doanh dừng chuyển động, không quay đầu lại, lẳng lặng nói:
- Các nàng ấy nói cái gì thì kệ các nàng ấy thôi. Đừng nghĩ quá nhiều.
Một lát sau, bỗng nói thêm một câu:
- Vốn dĩ, chúng ta không người mai mối cứ vậy qua cửa, hơn nữa lâu như
vậy, Lê Thanh cũng không có ghé qua. Như vậy chuyện hôn nhân này cũng
không được coi trọng, ngay cả thiếp cũng không như thế. Ngươi tức giận
cũng phí sức.
Tiểu Hoàn tức giận nói:
- Muội nghe người ta nói, nữ nhân kia chính là biểu muội Lê Thanh. Hừ!
Rõ ràng là thiếp, Lê Thanh người này lại lấy nghi thức chính thê rước
vào nhà, cũng thật khinh người quá đáng.
Hà Doanh dừng tay, giật mình thầm nghĩ: “Thật là không ngờ, Lê Thanh
nhanh như vậy đã đem Nguyệt Nhi kia lấy về“. Nàng lắc lắc đầu, thầm
nghĩ: ''Đâu liên quan gì đến ta? Ta sống như bây giờ cũng rất tốt rồi
còn gì.”
Buổi tối hôm nay sao trăng thưa thớt, bầu trời thông thoáng. Hà Doanh
ngẩng đầu lên nhìn không trung, dần dần đắm chìm trong đó. Ngay khi nàng chuẩn bị ngồi xuống luyện khí một chút (Ngọa Nguyệt Công pháp), một cỗ
khí nóng dị thường làm cho nàng giật mình tỉnh lại. Hà Doanh lặng lẽ
quay đầu, chỉ thấy một người áo lam đứng dưới tán cây nhìn mình, vừa
nhìn, thấy người này có vài nét giống Lê Thanh.
Người nọ chậm rãi đến gần, thì ra là Lê Thanh. Đây là lần đầu tiên hắn
đến nơi này, Hà Doanh nhìn hắn đi về phía mình, không tự chủ lùi lại hai bước. Ngược lại, nàng muốn nói: “'Hôm nay không phải là ngày vui nạp
thiếp sao? Hắn tới đây làm cái gì?”
Nàng liên tục lùi về phía sau, Lê Thanh không hề đi tới. Hắn lẳng lặng nhìn Hà Doanh một hồi, bỗng nhiên nói:
- Nàng ở nơi này, đã quen chưa?
Hà Doanh 'A?' một tiếng, không rõ vì sao hắn hỏi vậy. Nàng cũng không
muốn nghĩ, bởi vì Lê Thanh hắn quan tâm nên mới hỏi vậy. Đối mặt với ánh mắt Lê Thanh, Hà Doanh chậm rãi nói:
- Ừm, đã quen.
Nàng nói như vậy, ánh mắt lại cảnh giác nhìn hắn. Dưới chân, cước bộ không tự chủ được dần dần lui về phía sau.
Động tác nhỏ của nàng đương nhiên rơi vào trong mắt Lê Thanh. Không biết vì cái gì, ánh mắt hắn ảm đạm đi một chút. Lát sau, hắn mới nhẹ nhàng
nói:
- Cần cái gì, nàng có thể nói với Lê Tài. (người quản lí tiền nhà họ Lê).
Hà Doanh ' Ừm ' một tiếng, ánh mắt vẫn đề phòng nhìn hắn. Lê Thanh xoay
người sang chỗ khác, đi lòng vòng vài bước, cả nửa ngày không nói gì.
Lại một lát sau, hắn không thấy Hà Doanh nói gì thở dài một hơi:
- Ta đi đây.
Dứt lời, hắn xoay người đi ra bên ngoài. Hà Doanh nhìn hắn trèo tường đi ra, không khỏi có điểm buồn cười: “Vì mình chán ghét ngoại nhân tiến
vào cho nên đóng cửa, làm hại hắn là chủ nhân lại phải trèo tường mới có thể đi qua.”
Ngược lại, lại nghĩ đến vấn đề kia: “Lê Thanh vì cái gì mà lúc nãy đột
nhiên lại nói với mình những lời này? Chẳng lẽ hắn có chủ ý gì đó với
mình?”
Ngày hôm sau, trong viện bỗng náo nhiệt hẳn lên. Lê Tài mang theo mệnh
lệnh của Lê Thanh, nói là đổi cho tiểu thư ở viện khác tốt hơn. Hà Doanh cùng Tiểu Hoàn đều kinh nghi, chỗ ở mới của hai người ở phía đông viện
gọi là “Nhã Nguyệt các“.
Nơi này diện tích so với nơi cũ xem ra lớn hơn không chỉ ba lần. Đồng
thời còn thêm bốn, năm nha đầu sai vặt. Bên ngoài còn có hai gã thủ vệ
viện.
Về phần bố trí, cái viện này trang trí hết sức tinh xảo, có cỏ có hoa,
có thể nhìn ra người bố trí rất sáng tạo. Tiếng nươc chảy róc rách, bên
trong hoa viên còn một cái tiểu hồ. Mấy hòn non bộ, bên trên đều có thể
thấy các loài hoa lan quý hiếm.
Mà khuê phòng của Hà Doanh, cũng trải thảm đỏ tường xanh, đẹp đẽ quý giá vô cùng. Chủ tớ hai người tự nhiên vào bên trong phòng, nhìn qua màn
cửa sổ bằng lụa mỏng thấy bên ngoài có một đám người, không khỏi cảm
thấy bất an hẳn lên. Hà Doanh phẩy tay bảo bọn nha hoàn lui, chỉ để lại
mình và tiểu Hoàn trong phòng.
Vừa thấy các nàng lui ra, tiểu Hoàn lập tức hỏi:
- Tiểu thư, người nói Lê Thanh làm cái này có ý gì? Chẳng lẽ cô gia hắn thay đổi chủ ý?
Nàng ta lại gọi Lệ Thanh là cô gia, nghe được sự vui sướng trong lòng tiểu Hoàn. Hà Doanh lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đừng nghĩ nhiều , hắn an bài thế nào chúng ta làm thế ấy. Chính là, tiểu Hoàn chúng ta nên cẩn thận một chút mới tốt.
Tiểu Hoàn gật gật đầu, nàng nhìn ngó xung quanh, sờ sờ khắp nơi, lát sau lại vui vẻ nói:
- Tiểu thư, nơi này điều kiện so với khi còn ở nhà còn tốt hơn.
Nàng nhớ tới cái gì đó, chạy tới trước mặt Hà Doanh nói:
- Có lẽ, cô gia hắn đã động tâm với tiểu thư? Người xem, người xinh đẹp như vậy, không có lý gì hắn không động tâm.
Hà Doanh điểm điểm trán tiểu a đầu, khẽ sẵng giọng:
- Ngươi nha, nghĩ quá đơn giản. Nam nhân đối với nữ nhân xinh đẹp động tâm, cùng với thật sự yêu thương là hai việc khác nhau.
Nàng xoay người ra chỗ khác, vừa sửa sang lại chính mình, vừa thì thào:
- Lê Thanh này, lại bày ra quỷ kế gì đây? Ài!
Giờ ngọ, Lưu Thù lại có thể tới đây. Hà Doanh hưng phấn chạy lại, cầm tay nàng hỏi:
- Tỷ sao lại đến được đây?
Lưu Thù vẻ mặt tươi cười nói:
- Đúng vậy. Ta cũng không hiểu. Cái tên Lê Thanh của muội, trước kia còn không truyền tin cho muội hộ ta, bảo ta đừng đến gặp muội nữa. Ngày hôm qua hắn tự nhiên lại cho người đến báo với ta, hắn không xen vào việc
ta với muội gặp nhau nữa.
Nói tói đây nàng tinh nghịch cười trộm, nghịch ngợm hỏi:
- Có phải hay không muội đem con đại lang kia ra dạy dỗ hắn?
Nàng nói lại nháy nháy mắt. Hà Doanh khanh khách cười, oán trách:
- Thật sự nhảm nhí! Để phụ thân tỷ nghe được, không mắng tỷ tử tế không xong.
Lưu Thục nguyên lai không có mẫu thân, đều là phụ thân chăm sóc.