Lê Thanh mặt đằng đằng sát khí
đi đến. Hắn vốn là một tướng quân huyết chiến vô số. Cơn giận lần này
lập tức như biến thành một ngọn lửa cháy hừng hực quanh người, làm cho
người bên cạnh trong lòng run sợ không tự chủ được mà lùi ra sau vài
bước. Ngay cả đám Hà Doanh vẻ mặt cũng kinh nghi bất định.
Hắn từ từ đi đến cầu thang, hai tay cầm lấy trường kiếm. “Soạt” một
tiếng, rút kiếm ra. Ánh sáng màu bạc kia lập tức hòa lẫn với ánh mặt
trời, sáng chói đến nỗi người ta phải lóa mắt. Hắn đứng đó, sự chú ý của mọi người đều bị hắn hấp dẫn hết. Giờ phút này, hắn đứng sững giống như hung thần ác sát. Lúc thanh kiếm được rút ra, tất cả mọi người đều hít
vào một hơi.
Trong nhất thời, không ai dám lên tiếng. Ánh mắt lạnh lùng của Lê Thanh
từ từ quét qua từng người một. Phàm ai bị hắn nhìn trúng đều rùng mình
một cái, thân thể không tự chủ lui lại phía sau.
Ánh mắt Lê Thanh chậm rãi nhìn qua, khi thấy một thanh niên mặc cẩm y cao gầy thì hắn mới lạnh lùng nói:
- Vừa rồi, người vừa nói chính là ngươi ư?
Phía sau cẩm y thanh niên còn có năm, sáu tên kiếm sĩ đứng. Gã vẫn nhất
mực cúi đầu ăn, khi nghe Lê Thanh lên tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn hắn
một cái. Không thèm để ý mà nói:
- Là ta thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng nhìn trúng cô nương kia? Nào, huynh đệ cùng ta uống một chén, chúng ta lại thảo luận phân chia như thế nào
đi.
Nói tới đây, gã đắc ý nở nụ cười. Tiếng cười khô khốc, giống như những
hạt cát ma sát trên tờ giấy, thật là khó nghe. Nhìn bộ dáng của gã tựa
hồ như là không đem sự uy sát của Lê Thanh để vào mắt. Cười một hồi, tay hắn vỗ một cái, năm sáu tên hán tử đồng thời đi lên một bước, rút
trường kiếm sau lưng ra. Chỉ nghe “ soạt” một tiếng, tiếng rút kiếm
chỉnh tề truyền đến.
Tên thanh niên đắc ý cười nói:
- Thế nào? Ta thấy hay là chúng ta hảo hảo cùng thương lượng một chút chứ. Một nữ nhân mà thôi, cũng không quá nghiêm túc.
Khóe miệng Lê Thanh xuất hiện một nụ cười. Nụ cười này rất lãnh đạm, hắn chậm rãi nói:
- Xem ra những người này thật sự là chán sống rồi.
Hắn vừa nói ra điều này, mọi người lại cả kinh. Vừa rồi người thanh niên kia vừa đấm vừa xoa, hiển nhiên là có thực lực hùng hậu. Hắn lại nói
vậy mà không hề biểu lộ cảm xúc, chẳng lẽ nam nhân này thật sự chắc
thắng sao?
Thanh niên sắc mặt trắng nhợt, trên mặt hiện ra một tia bối rối. Lúc
này, mấy người đứng ở sau hắn lại tiến thêm nửa bước, đem hắn vây quanh
bên trong.
Mọi người không tự chủ lui lại sau vài bước, đem tên thanh niên lưu lại ở giữa. Lúc này, Lê Thanh từng bước từng bước hướng phía dưới đi tới,
trên người hắn mang theo luồng sát khí nồng đậm, mỗi một bước đi tới đều làm người ta cảm thấy một cỗ uy sát lạnh lẽo thấm xương cốt.
Mà thanh kiếm trong tay Lê Thanh, khi nhìn kĩ thì có thể rõ ràng thấy
được trên mặt mang theo dấu vết ám hồng sắc. Có lẽ là đã giết người
nhiều lắm, dù có lau chùi cũng không hết vết máu. Người chú ý thấy, càng khiến trong lòng run sợ mà vội vã ly khai.
Ánh mắt tên thanh niên nhanh chóng hiện lên một tia sợ hãi, vừa chuyển
lại hiện lên một tia sắc bén hiểm ác. Tiếng cười liền vang lên:
- Vị bằng hữu này, ta thấy ngươi hay là suy nghĩ lại một cách minh bạch đi, để tránh ôm nỗi bất bình!
Lúc này, ngay cả Lê Thanh vì sự trấn định của gã sinh ra một loại hảo
cảm. Nhưng mà, loại hảo cảm này cũng không thể khiến mình buông tha gã!
Đột nhiên, trong tửu lầu một thanh âm vang lên:
- Ngươi là Lê Thanh Lê đại tướng quân?
Thanh âm kia có chút kinh dị mà cũng mang theo điểm run run. Lê Thanh
vừa nhìn, người vừa nói là một hán tử tuổi ngoài ba mươi, nhưng chính
mình lại không nhân ra người này.
Lê Thanh? trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều cả kinh. Vốn
dạng người như Lê Thanh hàng năm đều ở ngoại thành, rất ít khi lộ diện
trước mặt mọi người. Người này chắc là đã từng nhìn thấy được bộ dáng
oai hùng của Lê Thanh khi khải hoàn trở về, cho nên mới nhớ hắn.
Y một tiếng gọi ra tên của Lê Thanh làm cho toàn trường lập tức an tĩnh
đến mức quỷ dị. Tất cả mọi người dùng ánh mắt ngạc nhiên mà hưng phấn
nhìn từ trên xuông dưới. Lúc này, lại có mấy tiếng khẳng định:
- Không sai, đúng là Lê Thanh Lê đại tướng quân rồi. Ta nhân ra hắn.
Tên thanh niên lúc này đã luống cuống. Sắc mặt gã trắng bệch như không
còn chút máu nào. Nguyên lai gã phụ thuộc vào bất quá là các hộ vệ bên
cạnh, thứ hai chính là gia thế cuả mình. Nhưng cũng chưa từng nghĩ đến,
tên đối với mình đằng đằng sát khí chính là Lê Thanh! Lấy thân phận cùng địa vị của hắn, dù lấy đi tính mạng của mình thì cũng không ai dám nói
nửa lời.
Gã hai chân mềm nhũn ngồi trên ghế, run rẩy không ngừng, như thể bị tê
liệt tại đó. Nhưng Lê Thanh lại đang từng bước từng bước đi về phía gã.
Lúc này, hai vị quan vệ thành đi tới trước mặt Lê Thanh cung kính nói:
- Tướng quân, nếu như có ân oán, xin mời lên vũ đấu quán mà giải quyết! Mời tướng quân!
Bọn họ thủ lễ chấp tay ngang ngực cúi chào, sau đó nhìn Lê Thanh.
Mà Lê Thanh cũng gật đầu, hướng về phía vũ đấu quán mà đi. Thanh niên
kia nào dám đi? Hai chân run rẩy liên tục, ngay cả đứng lên cũng vô lực. Hai quan vệ thành nhìn nhau rồi nói: ”Đắc tội!” Dứt lời hai người kèm
hai bên dẫn gã đi ra ngoài cửa.
Đi được vài bước, Nguyệt nhi chua chát chạy xuống kêu lên:
- Lê ca ca!
Thấy Lê Thanh không để ý tới, nàng chạy nhanh đến trước mặt hắn cay đắng dậm chân kêu lên:
- Lê ca ca, vì sao huynh lại thay nữ nhân kia ra mặt?
Lê Thanh nhìn nàng một cái, lại quét về hướng Hà Doanh mới chậm rãi mà nói:
- Nàng ấy chính là nữ nhân của ta. Đương nhiên là không thể để cho người khác vũ nhục.
Nói tới đây hắn không nhịn được, nói:
- Được rồi, muội hãy về trước đi. Chuyện của ta, ta tự quản.
Trong tiếng oán hận của Nguyệt Nhi, hắn xoay người bước đi. Lê Thanh vừa đi vừa âm thầm kêu khổ: “Nếu biết như thế này thì sao? Ở tình huống thế này, tại sao lại gặp phải nàng ấy, tại sao lại thất lễ như vậy? Lê
Thanh ơi Lê Thanh, ngươi cũng không nên quên đại kế của ngươi!”
Nghĩ tới đây, hắn tựa hồ đã ra quyết định, sự kích động khi nhìn thấy
một bóng người lả lướt kia, thoáng chốc phai nhạt không ít. Chỉ là vừa
nghĩ đến thân ảnh kia, hắn sẽ tâm hoảng ý loạn. Nghĩ đến nàng nghe được
mình cùng Nguyệt nhi nói chuyện, lại khiến trong lòng một trận khó chịu.
Trợn mắt há mồm nhìn bọn họ xuất môn, Hà Doanh cùng Lưu Thù nhìn nhau một hồi. Lưu Thù hỏi:
- Doanh muội muội, phu quân của muội tựa hồ rất quan tâm muội, xem ra là muội hiểu lầm hắn rồi.
Hà Doanh lắc đầu mà nói:
- Muội là hôn thê trên danh nghĩa của hắn, đương nhiên không thể để
người khác tùy ý nhục mạ. Bằng không hắn cũng không có mặt mũi nào làm
người a.
Lưu Thù ngẫm lại cũng cảm thấy có chút đạo lý. Gật đầu nói:
- Ta luôn có cảm giác rằng hắn đối với muội cảm tình không phải bình thường.
Hà Doanh cười khổ một cái vẫn không trả lời vấn đề này. Trong lòng thầm
nghĩ: “Tỷ nếu nghe hắn cùng Nguyệt nhi nói chuyện, hẳn sẽ không nói như
vậy.” Nàng xuất thần nhìn hướng Nguyệt nhi bỏ đi, thầm nghĩ: “Thật sự là không nghĩ đến một nam nhân ngoan tâm như vậy, cũng yêu một nữ nhân. Hà Doanh, ngươi thật là đáng thương cảm, cư nhiên chen vào đó làm người
thứ ba.”