Lãnh phủ
Cầm trên tay bức thư mà Lãnh Khuynh Thiên cười nhẹ, phượng mâu tràn đầy ý cười…xem ra lại có tin vui rồi….
“ Tiểu thư, lão gia có chuyện gì sao…..” Hân nhi nghi vấn, lão gia lâu lắm mới gởi thư về, lần nay ko biết có chuyện gì ko
“ Ân….Hân nhi, ta sắp có đệ đệ rồi nha…..” Khuynh Thiên cười lớn, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu xinh đẹp xuất trần
“ A ….Đông phu nhân có thai…” Hân nhi tròn mắt kinh ngạc…..
“ Đúng vậy, hơn bốn tháng rồi…..” Khuynh Thiên gật đầu xác định
“ Ta cũng phải nhanh chóng sắp xếp công việc đi đón ta sắp ra đời đáng yêu tiểu đệ đệ nha!”
Hân nhi trợn mắt ko nói!!! Tiểu thư lại ham hố tiểu hài tử nữa rồi….thật là!!
****************************************************
Khuynh các trúc
Mùa xuân sắp đến nhưng không khí vẫn còn se lạnh còn xót lại của tiết đông
Mảnh rừng trúc trải qua một phen gột rửa càng thêm xanh tươi óng ả….
Và hương vị đặc trưng của trúc vẫn như vậy thoang thoảng thấm đượm lòng người
Trong Khuynh các trúc có ba tiểu hài tử, đáng yêu khả ái………
“ Ca!....ngươi gõ điệu nhạc này sai rồi, phải mềm nhẹ hơn mới đúng…..”
Thần Hi nhíu mày nói. Hắn ca ca cái gì cũng giỏi, luyện võ được xem là
thiên tài hiếm thấy nhưng sao học cầm lại ngốc như vậy chứ, một bản nhạc mà học thật lâu cũng ko được….
“ Để ta đánh lại xem….” .Duệ
Hi ngượng ngùng nói. Thật mất mặt a, tại sao học đánh đàn lại như vậy
khó khăn a, đệ đệ học chẳng phải rất tốt sao, sao hắn lại học lâu như
vậy kia chứ
“ Thần Hi, ngươi đừng hối, Duệ Hi hắn có thể từ
từ học mà….” Minh Hạo cười nói, thật là hai huynh đệ cũng lắm thú vị. Ca ca thì kì tài luyện võ trong khi đó đệ đệ một chiêu ko biết. Đệ đệ thì
tinh thông cầm kì thư họa cùng y thuật trong khi đó ca ca lại ngốc
nghếch này lĩnh vực….là hai người bổ khuyết cho nhau sao chứ
“ Hạo, ngươi làm xong bài tập rồi…..” Duệ Hi nghiêng đầu hỏi, ko như vậy nhanh đi….
“ Ân….bài lần này ko nhiều….” Vệ Minh Hạo chớp mắt to nói, chỉ có khi ở
Lãnh phủ hắn mới có thể thoải mái để lộ bản tính tiểu hài tử của mình…
“ Ta xem…” .Thần Hi vừa nói vừa lấy tập tranh của Vệ Minh Hạo, nhãn thần
sáng lên…. “ ngươi thật giỏi nha! Nhanh như vậy kĩ thuật họa lại như vậy tiến triển đích…..”
“ Ân,…là Khuynh di dạy cả thôi…” .Minh
Hạo nhỏ bé tự hào, nó tuy thông minh lớn trước tuổi nhưng cũng thập phần vui vẻ khi có người khen đích
“ Đúng rồi! Hạo..!...ta có chỗ này ko hiểu, ngươi giúp ta giải đáp…..” Duệ Hi cau mày nói…….
Ân………..
Không khí ấm áp lưu chuyển quanh ba tiểu hài tử…., Khuynh các trúc…
“ Ba đứa học gì mà vui vẻ vậy nha…..”ôn nhu thanh âm vang lên, Lãnh
Khuynh Thiên từ ngoài bước vào thấy đáng yêu đích ba tiểu tử kia sủng
nịnh vấn……
“ Nương…..” Thần Hi nhanh lẹ chạy xà vào lòng nó mẫu thân, tham luyến nhàn nhạt hương thơm, ấm áp hoài ôm của mẫu thân
“ A ..aa..a..Thần Nhi lại làm nũng…” Khuynh Thiên ôn nhu vuốt đầu nó, ôm nó tiến về chỗ hai hài tử còn lại…..
“ Nương thân, người xem lần này con họa cũng ko tệ đi…..” Duệ Hi đắc ý đưa ra bức họa nó vừa tâm đắc!...
“ Ôh!....Duệ nhi lần này lại tiến bộ rồi, ko hổ là bảo bối của mẫu thân
nha!.” Khuynh Thiên khích lệ hài tử, hôn nhẹ nó má cười nói…….
“ Khuynh di, còn ta nữa nha…..” cũng ko thua gì hai huynh đệ song sinh,
Minh Hạo đồng học của chúng ta cũng nhanh chóng đưa lên thành quả của
mình, chờ được khen ngợi
Khuynh Thiên sủng nịnh nhìn nó, khóe miệng nồng đậm ý cười!...nhẹ giọng khen ngơi : “ Hạo nhi thật thông
minh đích, mới học lại như vậy tiến bộ..”…..quả nhiên đáng yêu Tiểu Hạo
nhanh chóng cười híp mắt….
Ba hài tử cứ như vậy tranh giành
sủng ái của Lãnh Khuynh Thiên, khả ái cùng những hành động lấy lòng trẻ
con làm cho nàng vui vẻ không thôi!!
Có những thứ hạnh phúc thật đơn giản và ấm áp!!....
Chỉ cần thỏa mãn những gì mình đang có….như vậy lòng sẽ an bình nhiều lắm
Cần chi quyền khuynh thiên hạ, cần chi lắm của cải……..
Chỉ cần mỗi khi thức giậy, một lời chào tốt lành…
Một nụ cười khả ái cùng ánh mắt chăm sóc……
Đối với nàng Lãnh Khuynh Thiên như vậy khả đủ…..
Nếu chỉ còn tiếc nuối…vậy kia chính là……….
Nếu như có thể gặp lại lần nữa…..thật tốt……!!!!!
*********************************************************
“ Thiên!.....ngươi nhất định phải đến Thiên Vũ nha, đến lúc đó ta sẽ đưa
ngươi đi khắp nơi ta quốc gia lần xem mỹ cảnh, chén sạch mỹ thực đích….” Thiên Nhan cười nói, mâu quang lộ rõ ảm đạm cùng tiếc nuối
Thật hi vọng có thể nhiều bên cạnh nàng một chú, nhưng mà thời gian chung
quy thúc giục nhân đích…..hơn 2 tháng làm tri kỉ bên nàng, xem ra nàng
thiên nhan cũng thật vui vẻ đi. Lần này từ biệt ko biết bao giờ gặp lại
đích!
“ Ân….nhất định, ngươi giữ gìn sức khỏe, ta nhất định
sang thăm ngươi đích….” Lãnh Khuynh Thiên trịnh trọng hứa. Thiên Nhan
xem như là tri kỉ cũng là bạn tốt mà nàng thích nhất, tạm biệt nàng có
chút tiếc nuối nha
“ Như vậy…ta đi….” Thiên Nhan ôn nhu cười, một thân hoàng y cao quý tựa như bạch mai, bất nhiễm bụi trần, ko hổ
Thiên Vũ đệ nhất mỹ nhân nga
“ Uh!..bảo trọng….” Khuynh Thiên gật đầu………
Hai người hai ngã đường khác nhau, xoay người về với cuộc sống của mình…….
“ Thiên…..” Thiên Nhan quay lại , thanh âm tiếc nuối lan tràn….
“ Ân….” Khuynh Thiên nghi vấn nhìn Thiên Nhan, chuyện gì nha….
“ Không có gì…ngươi bảo trọng!....” Thiên Nhan cười khẻ….mâu quang ảm đạm……..
“ Ân….” Khuynh Thiên ôn nhu cười, quay về nàng đích gia, nơi đó có những người mà nàng yêu thương hòa quý trọng……….
Lẳng lặng nhìn y nhân khuất dần, Thiên Nhan cười khổ, phượng mâu nồng đậm ai thương…!!!....
Thiên nha!...ngươi có biết….ta……..
Nếu như…!...như vậy….liệu ngươi có hay ko chán ghét ta…..
Lãnh Khuynh Thiên…..!!...thật lòng…ta…..
Phù sinh nhược mộng
Có lẽ nhiều năm về sau
Dưới ánh trăng có thể gặp lại
Cùng ẩm ly rượu
Tất cả rồi trở về như xưa