Tô Khuynh Quốc liên tiếp mất mặt trước Đồ Cẩm Sơn và Mộ Dung Cửu Châu, hôm đó sống chết cũng không chịu ra đại sảnh dùng bữa nữa, may thay, Mộ Dung Cửu Châu cũng không triệu kiến hắn.
Hạ Lan Thính Tuyết đi tuần tra Phượng Diệp thành suốt cả ngày, đến hoàng hôn mới hồi phủ bẩm cáo với Mộ Dung Cửu Châu.
“Thích khách” đang ở trong phủ nghỉ ngơi, chuyến này hắn đi đương nhiên không có thu hoạch, chỉ tùy tiện bắt vài tên hán tử lưu manh cho đủ số, giao cho Đồ Cẩm Sơn thẩm vấn, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Mộ Dung Cửu Châu bất động thanh sắc cầm chén trà, khẽ gạt đi những lá trà cống phẩm đang chìm nổi trong chén, cũng không vạch trần, chỉ nhàn nhạt khen ngợi vài câu, liền chuyển đề tài, đột nhiên nói: “Còn năm ngày nữa là đến trừ tịch, trẫm định ngày mai sẽ đi Kiếm Môn quan, cùng tướng sĩ đồn trú biên cương đón mừng năm mới. Hạ Lan, ngươi đi với trẫm.”
Hạ Lan Thính Tuyết ngẩn ra, lập tức vui mừng, từ khi Mộ Dung Cửu Châu vào trong Thủ Bị phủ, hắn luôn suy tính làm thế nào để mượn cơ hội ngàn năm có một này hạ sát Mộ Dung Cửu Châu.
Với cao thủ bên cạnh hắn, muốn tiêu diệt đám người Mộ Dung tuy không khó, nhưng chuyện quan trọng sau đó là không thể để ai dị nghị, đành phải cẩn thận trù tính thêm.
Hắn ngày hôm nay đã dự định, dụ Dung Cửu Châu đến Kiếm Môn Quan mới hạ thủ, không ngờ Mộ Dung Cửu Châu cư nhiên mở miệng trước, vừa vặn đúng ý hắn.
Hạ Lan Thính Tuyết kiềm nén vẻ vui mừng, cung kính đáp: “Hoàng thượng cảm thông cho tướng sĩ, là đại phúc của tướng sĩ triều ta. Thần sẽ phái ngươi đi trước thông cáo Võ tướng quân, an bài nghênh giá.”
Mộ Dung Cửu Châu khẽ gật đầu, tinh tế thưởng trà, chờ Hạ Lan Thính Tuyết cúi đầu sắp lui khỏi đại sảnh, hắn mới khinh miêu đạm tả gọi trở lại: “Phải rồi, hài tử họ Tô kia thật không tồi, ngày mai dẫn hắn theo luôn thể.”
“Hoàng thượng?!” Hạ Lan Thính Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, tương giao với tầm mắt của Mộ Dung Cửu Châu.
Mục quang lạnh lùng của nam nhân, lại mang chút mỉa mai, khiến Hạ Lan Thính Tuyết biết mình tuyệt đối vô pháp đưa ra nửa lời dị nghị, chỉ đành đáp ứng: “Vâng”, tự mình đi giúp Tô Khuynh Quốc thu thập hành lý.
Đáy lòng kêu khổ không thôi, lại nhịn không được hiện lên một tia hận ý ── Nghe đồn Mộ Dung Cửu Châu nhiều năm qua đã sát hại không ít thiếu niên thiếu nữ, xem ra nam nhân này đã có hứng thú với Tiểu Tô.
Tiểu Tô là của hắn, tuyệt không để cho bất kỳ ai chạm vào.
Khóe miệng Mộ Dung Cửu Châu thủy chung vẫn mang chút tư lự, nhìn theo thân ảnh của Hạ Lan Thính Tuyết biến mất sau ngả rẽ của hành lang, tầm mắt mới chuyển đến phía sau bức bình phong Hổ khiếu sơn hàbằng gỗ mun đặt bên mạn phòng.
“Ngươi nói binh phù đã rơi vào tay Hạ Lan tiểu hầu gia, có thật không?”
“Thiên chân vạn xác.” Sau bình phong, thanh âm nam nhân thốt ra bốn chữ, lập tức không nói gì thêm lời.
Mộ Dung Cửu Châu cũng không truy vấn tiếp, dựa vào đệm gấm sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Thuộc hạ Hạ Lan Thính Tuyết làm việc rất mau mắn, cùng với thị tòng của Mộ Dung Cửu Châu trong một đêm đã chuẩn bị đâu vào đó. Hôm sau, trời chưa sáng hẳn, mấy cỗ xe ngựa đã được bố trí sẵn sàng, đứng ở đại môn Thủ Bị phủ chờ xuất phát.
Đồ Cẩm Sơn hầu nhóm người Mộ Dung dùng điểm tâm sớm, dẫn theo hạ nhân cung tiễn Mộ Dung Cửu Châu lên xe, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi.
“Tiểu Tô?” Hạ Lan Thính Tuyết một chân đã đặt lên xe, thấy Tô Khuynh Quốc vẫn còn lôi kéo lão làm vườn Triệu bá thần thần bí bí thầm thì, cũng không biết Tô Khuynh Quốc nói gì, Triệu bá kia cười đến hàm răng vàng lởm chởm đều lộ cả ra, cặp mắt già nua cũng híp lại thành hai đường chỉ, ghé vào tai Tô Khuynh Quốc khe khẽ đáp lại.
Tô Tuyền cùng Tô Ki đều nhíu mày, hối thúc vài tiếng, Tô Khuynh Quốc mới cười hì hì đi ra, nói: “Ta thỉnh giáo Triệu bá vài điều thôi!”
“Công tử muốn học trồng hoa?” Tô Tuyền nheo mắt nhìn, đẩy hắn lên cỗ xe dành cho ba người họ. Nhớ lại Tô Khuynh Quốc khi còn bé từng vì bắt chuồn chuồn, mà ngay cả hoa viên lão Phủ Tông yêu thích nhất cũng giẫm đạp thành một mảnh hỗn độn, đánh chết cũng không tin Tô Khuynh Quốc sẽ thấy hứng thú với hoa cỏ.
“Đi thôi!” Thấy người đã đông đủ, Hứa Triêu Tịch vung roi, đoàn ngựa tung vó bắc tiến.
Xe ngựa của ba người Tô Khuynh Quốc bị bỏ lại sau cùng, không nhanh không chậm đi theo đại đội nhân mã phía trước.
Dọc đường đi, Tô Khuynh Quốc luôn vén màn xe nhìn ra bên ngoài. Lúc đi qua con đường san sát các cửa hiệu, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng lên, vội hô một tiếng bảo Tô Ki dừng xe lại.
Hắn xuống xe chạy đến cửa hiệu “Hoa Nguyệt hiên” chuyên bán thư họa cổ ở ven đường, rất nhanh liền trở lên xe, trong ngực còn ôm mấy cuộn tranh.
“Công tử mua gì vậy?” Tô Tuyền hiếu kỳ mở một cuộn tranh ra xem, mới vừa nhìn, liền “a” một tiếng, mặt vừa nóng vừa đỏ.
Trong tranh là cảnh hai nam tử xích lõa học theo uyên ương giao hoan.
Nàng ném trả cuộn tranh như vứt đi củ khoai lang nóng bỏng tay, cả giận nói: “Công tử, sao người lại mua những thứ hạ… hạ lưu như vậy?”
“Này gọi là Đông Cung đồ, tốt lắm a! Triệu bá nói nhìn vào sẽ hiểu.” Tô Khuynh Quốc vẻ mặt vô tội lại thêm lý lẽ hùng hồn: “Ai bảo các ngươi không chịu nói cho ta biết nam nhân cùng nam nhân nên làm thế nào, tối qua ta định hỏi Hạ Lan đại ca, các ngươi lại đứng cạnh đó ho dữ dội. Hứ!”
Tô Tuyền mồ hôi lạnh đầy mặt chỉ trực chảy xuống. Tô Ki ở bên ngoài “khụ” hai tiếng, hiển nhiên cũng bị dọa, hung hăng quất ngựa, cuống cuồng như chạy giặc rời khỏi đại môn Hoa Nguyệt hiên.