Có Xuân Cung đồ, hứng thú đối với mỹ thực của Tô Khuynh Quốc cũng rõ ràng giảm đi, ngồi cả canh giờ trong xe ngựa, cư nhiên không đòi ăn gì, chỉ cầm quyển tranh lật qua lật lại tỉ mỉ nghiên cứu, thi thoảng còn không khách khí luận bình vài câu.
“Tư thế này nếu như không tập đứng tấn hai năm, nhất định sẽ không chịu nổi qua nửa nén nhang. Ân, còn cái chân này cong thành như vậy, bỏ xuống nhất định sẽ ê ẩm…”
Tiểu tổ tông, người xem thì xem đi, còn phải nói ra sao? Tô Tuyền cứ như ngồi trên bàn chông, lúc này không thể chịu nổi nữa, than thở một tiếng, chui ra khỏi xa sương đoạt lấy roi ngựa trong tay Tô Ki.
Nhiệm vụ đánh xe tốt đẹp lại cướp đi, Tô Ki không tình không nguyện nhường vị trí đó cho Tô Tuyền, còn mình vừa vào xa sương, liền bị một đống Đông Cung đồ rộng mở bên trong làm cho đỏ mặt, không biết nên phóng tầm mắt về phía nào.
“Ngươi sao vậy?” Tô Khuynh Quốc hứng thú nhìn thị tòng bình thường luôn chất phác ít nói này.
“Không có gì.” Sao cứ cảm thấy nhãn thần Phủ Tông có chút kỳ quái a? Tô Ki đột nhiên rùng mình, khắp người nổi tầng tầng da gà da vịt. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nép vào một góc xa Tô Khuynh Quốc nhất, làm lão tăng nhập định.
Về cơ bản, khi phát hiện võ học mới hay món ăn mới nào, Phủ Tông sẽ lộ ra loại nhãn thần đó. Hắn thực không muốn chính mình đưa dê vào miệng cọp.
Ra khỏi Phượng Diệp Thành, dân cư cũng dần thưa thớt. Chỉ toàn những rặng núi hùng vĩ ngút ngàn, nhấp nhô bất tận giữa thiên địa. Núi phủ đầy tuyết, ánh lên bàng bạc chói ngời. Sông lớn chảy xiết như lụa trắng, uốn lượn quanh núi, tiếng nước ầm ầm, sóng vỗ cuồn cuộn.
Xe ngựa đi được vài mươi dặm, tới một nơi địa thế bằng phẳng ven sông, Hứa Triêu Tịch ghìm cương, để mọi người dừng chân nghỉ tạm.
Một tấm thảm màu vàng sáng được dệt tinh tế công phu trải bên bờ, Mộ Dung Cửu Châu gọi Hạ Lan Thính Tuyết cùng ngồi lên thảm. Những người còn lại vội cung phụng thịt, điểm tâm và hoa quả mang theo trên đường.
Cho dù đang ở nơi sơn cùng thủy tận, sự khoa trương của Đế vương vẫn thập phần trọn vẹn như trước.
Đợi nô bộc chuyên kiểm tra ngự thiện đem các món ăn thử qua không có gì dị thường, Mộ Dung Cửu Châu lúc này mới cầm đũa, ăn được hai đũa đột nhiên hỏi: “Hài tử kia đâu? Sao không thấy ra?”
Hạ Lan Thính Tuyết cũng đang buồn bực, lẽ ra đến giờ cơm, Tiểu Tô đã sớm vọt ra khỏi xe rồi.
Hắn gọi Trần Lục Hợp: “Đi xem Tô công tử có gì không khoẻ không? Hay là nhiễm phong hàn rồi.”
Nhiễm phong hàn? Mộ Dung Cửu Châu trong lòng chế giễu. Tiểu gia hoả kia rõ ràng thân thủ không tồi, sao có thể dễ dàng nhiễm bệnh như vậy. Bất quá xem ra, Hạ Lan Thính Tuyết tựa hồ vẫn chưa biết tiểu gia hỏa kia có võ công.
Lười biếng buông đũa bạc, cầm chung trà thơm Hứa Triêu Tịch đưa đến, khẽ nhấp môi, nói: “Hạ Lan, ngươi có biết tại sao trẫm lại rời kinh đến Kiếm Môn Quan không?”
“Hoàng thượng thương cảm tướng sĩ trấn giữ biên cương lao khổ, đích thân lâm trận an ủi lòng quân, tận hưởng hoàng ân.” Hạ Lan Thính Tuyết nhất thời không rõ tâm tư Mộ Dung Cửu Châu, vừa vuốt mông ngựa vừa cuống cuồng suy đoán ý đồ gợi chuyện của đối phương.
“Hạ Lan, ngươi càng ngày càng biết ăn nói đấy.” Mộ Dung Cửu Châu tự tiếu phi tiếu, lập tức thần sắc lạnh lùng: “Thật ra ta nghe nói Võ Dương tướng quân mấy năm nay hành sự tuỳ tiện, dường như có ý làm phản. Hạ Lan, ngươi thấy thế nào?”
Hạ Lan Thính Tuyết tức khắc thất kinh, một thân mồ hôi lạnh, trong các biên cương quan ải của Kim Thịnh hoàng triều, Kiếm Môn Quan gần kinh kỳ nhất. Hắn trù tính đoạt được binh phù, định ngay tại đây hiệu lệnh tướng sĩ Kiếm Môn Quan dẫn quân nam hạ thẳng tiến đánh kinh kỳ.
Nhưng nếu Mộ Dung Cửu Châu đã nghi ngờ Võ Dương tướng quân, bất luận là Võ Dương công cao chấn chủ, hay là Mộ Dung Cửu Châu đã nghe được tin tức gì, phen này đi Kiếm Môn Quan nhất định không thuận lợi như hắn nghĩ.
Kế hoạch, có biến.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, hắn cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thần cùng Võ Dương tướng quân chưa từng gặp mặt, nhưng nghe nói Võ tướng quân dũng mãnh thiện chiến, đánh đuổi địch Di man tộc mấy lần xâm lăng, hẳn là đối với triều ta rất trung thành.”
Mộ Dung Cửu Châu hừ nhẹ: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, Hạ Lan, ngươi quá dễ tin người rồi.”
Hạ Lan Thính Tuyết giả vờ khúm núm bày ra bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, nhìn Mộ Dung Cửu Châu tự nhấc bình rượu, rót mỹ tửu ra hai chung bạc.
“Kim Thịnh hoàng triều ta từ khai quốc đến nay, cũng chỉ có Hạ Lan thị ngươi cùng Mộ Dung gia sẻ chia vui buồn. Lại đây, cạn chung.”
Mộ Dung Cửu Châu ngửa đầu, liền uống cạn chung rượu.
Hoàng đế ban rượu, không thể chậm trễ. Hạ Lan Thính Tuyết hai tay nâng chung, vừa đưa đến môi, bị Mộ Dung Cửu Châu ngăn lại.
“Trẫm thấy ngươi dạo này khí sắc không tốt, có lẽ thân thể bất hảo. Vừa vặn trẫm có mang theo đan dược bổ khí hoạt huyết.” Nam nhân từ trong ngực lấy ra một viên đan hoàn đỏ thẳm, một mùi hương nồng đậm lập tức theo gió tản đi.
Mộ Dung Cửu Châu mỉm cười, Hạ Lan Thính Tuyết nhìn đan hoàn, lưng áo đã đẫm mồ hôi lạnh.
Ăn vào, đan hoàn này tuyệt đối có vấn đề, nhưng không ăn, e rằng Mộ Dung Cửu Châu chỉ chờ hắn cự tuyệt, có thể trở mặt xử tội hắn ngay tại chỗ.
Đang tiến thoái lưỡng nan, một thanh âm trong trẻo bỗng dưng xen vào: “Có thứ gì ngon mà thơm như vậy a?”
Tô Khuynh Quốc xem Xuân Cung đồ đang rất cao hứng, bị Trần Lục Hợp gọi đi ăn, hắn rất không tình nguyện, thoái thác không được, đành uể oải xuống xe.
Chân còn chưa chạm đất, đoạn đối thoại giữa hai người này đều lọt vào tai không sót gì. Tô Khuynh Quốc ba bước thành hai bước, chạy tới đoạt lấy đan hoàn đỏ rực trên tay Mộ Dung Cửu Châu, cười hì hì, bỏ vào trong miệng.
“Tiểu Tô!” Hạ Lan Thính Tuyết lúc này quả thật sợ đến sắc mặt cũng trắng bệch như tuyết.