Ta theo Chu Du thuận gió đáp thuyền
về hướng tây, hắn về Sài Tang còn ta đi Tân Dã. Từ trận chiến Tôn Lưu,
đến lúc này ước chừng đã qua gần năm tháng. Tuy rằng trong thời gian này cũng gửi thư báo bình an cho ca ca, nhưng huynh ấy không gặp được ta
trong lòng chắc chắn không yên. Với lại, ta có ý định đưa Tào Xung đến
Kinh châu du lãm một phen, tiện thể để nó và ca ca quen nhau, dù sao lúc này cũng tính là người một nhà.
Trong giai đoạn này, Tào Tháo áp dụng chính sách tàn khốc, dùng thời gian ba tháng xuất binh khắp
nơi, chủ yếu quét sạch thế lực còn sót lại của Viên gia tại hai châu Ký, U. Hiện tại bọn họ sắp trở về Nghiệp thành chỉnh đốn binh mã, chuẩn bị
bắc thượng Liêu Tây.
Lúc tới Tân Dã, thời tiết đã
sang thu, hết thảy những khác biệt địa hình Giang Nam Giang Bắc, thay
đổi phong thổ, những chuyện đời đồn đãi thú vị, đều làm cho Tào Xung
càng trở nên tò mò muốn tìm hiểu. Những kiến thức buồn tẻ trong sách,
được tự mình trải nghiệm trong thực tế, mới có thể nhận thức bằng trực
quan, ấn tượng sẽ khắc sâu hơn. Kinh nghiệm vào nam ra bắc lúc này, cũng sẽ đem lại nhiều điều tốt cho việc thống trị đất nước mai sau.
Mới vừa bước tới trước cửa
hàng ở Tân Dã, đã thấy Vân ca ca, thật trùng hợp. Tiểu nhị bên cạnh cười nói: “Vừa đúng lúc đại gia tới hỏi tin tức công tử.”
Trong lòng ta chợt thấy ấm
áp, vội bước lên trước: “Ca, đệ về rồi đây. Không sao rồi.” Ca ca cũng
không trách ta về chậm, chỉ nhẹ nhàng bước tới ôm lấy ta, mọi sự quan
tâm, mọi thân tình đều thể hiện hết trong cái ôm này.
Dẫn Tào Xung tới trước mặt ca ca giới thiệu: “Ca, đây là nghĩa tử của đệ, Tàng Thù.”
Ca ca nghi hoặc liếc mắt nhìn ta, rồi cúi đầu khẽ vuốt tóc Tào Xung: “Hài tử ngoan.”
Tào Xung sớm đã được ta dặn
dò, cung kính gọi một câu bá phụ. Ca ca cười nói: “Vẫn còn là trẻ con,
sao lại dạy nó như vậy? Sau này đều là người một nhà, đừng xa lạ thế.”
Ta cười, bao dung của ca ca
đối với ta vẫn rộng lớn như vậy: “Nói là nói thế, hài tử lần đầu gặp
huynh, nên lễ phép một chút.”
Ca ca gật đầu tỏ ra đã hiểu: “Đệ dẫn theo nó sao? Thế hài tử Thẩm gia không tiện mang theo à?”
Ta ngạc nhiên rồi hiểu ra, ca ca chắc coi Tào Xung cũng là cô nhi giống bọn Thẩm Ninh. Để ca ca hiểu
lầm cũng được, ta không giải thích: “Vâng, thân phận Ninh nhi dù sao
cũng hơi đặc biệt, làm một người bình thường tốt hơn. Bọn nó đi theo đại ca, sẽ sống hạnh phúc hơn một chút. Thù nhi rất thông minh lại hiếu
học, đệ muốn đem nó theo dạy dỗ thêm.”
Vân ca ca liên tục gật đầu:
“Không sai, nên như vậy, đứa nhỏ này nhìn đã thấy thông minh rồi. Đi, về nhà đã. Cầm nhi nhất định rất vui khi có thêm một ca ca.”
Về tới nhà, Triệu Cầm đang ở
trong sân chạy qua chạy lại chơi đùa, thấy phụ thân trở về, nghiêng ngả
chạy tới bổ nhào vào ngực Vân ca ca. Ta cười cười, cướp lấy bé ôm vào
trong ngực: “Cầm nhi, còn nhớ thúc thúc không?”
Tiểu Cầm nhi chớp chớp mắt,
cười khanh khách gọi thúc thúc, ta vui vẻ hôn bé vài cái, Tào Xung nhìn
mà hâm mộ muốn chết. Thấy ánh mắt khao khát của Tào Xung, ta ngồi xổm
xuống đưa Triệu Cầm cho nó ôm: “Đây là Cầm muội muội của con, còn chưa
đây ba tuổi nhưng rất bướng bỉnh. Muốn ôm không?”
Tào Xung gật gật đầu. Ta cười đùa với Cầm nhi: “Đây là Thù ca ca của con, so với con lớn hơn sáu
tuổi. Nào, thơm ca ca một cái, sau này ca ca sẽ đem con đi chơi.”
Tiểu Cầm nhi nhìn Tào Xung,
lại nhìn phụ thân mình, thấy phụ thân không phản đối, liền đưa đầu qua
hôn nhẹ lên mặt Tào Xung một cái. Tào Xung cười khanh khách, dùng sức ôm lấy Triệu Cầm, cũng hung hăng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một
cái. Cầm nhi nghiêng đầu, nghĩ một hồi rồi không yếu thế ôm lấy cổ Tào
Xung, hôn nó một ngụm, Tào Xung bật cười lớn.
Hành động của hai đứa nhỏ
khiến ta cùng Vân ca ca đều bật cười. Ta ôm Tiểu Cầm nhi về nói: “Tiểu
gia hỏa này, lớn thế này rồi, chịu thiệt một chút không được à? Ca ca
thích con, con lại bôi nước bọt lên mặt ca ca thế.”
Vân ca ca cũng cười nói: “Tiểu tử này cũng rất tốt, giống hài tử của đệ, động tác đều học theo đệ, còn nhỏ mà như quỷ.”
Ta cười lớn: “Ca, huynh biết
tâm tư đệ là tốt rồi. Lần này trở về, đệ sẽ thường xuyên qua Tương
Dương. Thù nhi còn nhỏ, lúc đệ không mang nó theo, phiền đại tẩu chăm
sóc giúp. Thù nhi rất thông minh, cũng rất biết điều, biết cách làm
người ta vui vẻ, sẽ không gây phiền phức cho hai người.” Chuyện Giang
Đông đã xong một phần, phần còn lại phải xuống tay ở Kinh châu.
Vân ca ca gật đầu đồng ý:
“Tuy nói đệ muốn bồi dưỡng đứa trẻ này, nhưng dù sao nó còn nhỏ. Ta thấy nó cũng yếu ớt, sợ là không chịu nổi bôn ba, để ở nhà cũng được.”
“Đúng vậy, đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ có sức khỏe hơi kém. Cũng may nửa năm qua dùng phương
pháp luyện tập của đệ, thân thể rắn chắc lên không ít, bằng không đệ sao dám dẫn nó ra ngoài. Cứ như vậy khiến tỉ tỉ không vui vẻ chút nào!”
Đại tẩu nhìn thấy Tào Xung
cũng rất thích. Tào Xung mồm miệng ngọt ngào, nói chuyện khiến đại tẩu
vui vẻ đến hận không thể đem nó làm con mình. Ta cũng yên tâm hơn, chỉ
cần ta không nói ra, Tào Xung không nói ra, ai cũng không biết được thân phận của nó.
Ở nhà vài ngày, ta mới đi
thành Tương Dương. Chuyện ở Giang Đông đã xong, phần còn lại phải thực
hiện ở Kinh châu. Lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, thông qua sắp xếp của
Chu Lạc cùng quan hệ với Bàng Đức Công, rất nhanh chóng gặp được đương
gia của tứ đại gia tộc. Cũng gặp được đám người Khoái Việt, Thái Mạo.
Trong lòng ta biết rõ, bọn họ trong thời gian ngắn đồng ý tiếp kiến ta,
ngoại trừ do việc kinh doanh bên ngoài, còn vì tên tuổi của ta rất nổi
tiếng, được Viên Thiệu hậu đãi, là tâm phúc và đại phu bên cạnh Tào
Tháo, là công tử Tôn phủ ở Giang Đông, một thương nhân đặc biệt như vậy
khiến bọn họ cảm thấy có giá trị để gặp gỡ.
Trải qua tìm hiểu, ta cuối
cùng cũng biết rõ mối quan hệ giữa tứ đại gia tộc ở Kinh châu. Tương
Dương là nơi tập trung rất nhiều gia tộc lớn và danh sĩ. Từ Tương Dương
đến Nghi thành “khanh sĩ, thứ sử hưởng lộc hai nghìn thạch có hơn mười
nhà, thấp thoáng dưới chân miếu Thái Sơn, mui xe liên miên, lọng đỏ rực
rỡ”, ngoại trừ bốn gia tộc có quan hệ mật thiết với Lưu Biểu, còn có Mã
gia ở Tương Dương, Hoàn gia ở Trường Sa, Hướng gia, Tập gia, Dương gia
cùng sĩ tộc danh vọng ở Kinh châu, được người đương thời mệnh danh là
“Phường quan lại”. Đại biểu của những gia tộc đó có: Bàng gia Bàng Đức
công, Bàng Thống, Bàng Lâm, Bàng Sơn Dân; Hoàng gia có Hoàng Thừa Ngạn;
Thái gia có Thái Phùng, Thái Mạo; Khoái gia có Khoái Việt, Khoái Lương,
Khoái Kỳ; Mã gia có Mã Lương; Tập gia có Tập Trinh; Dương gia có Dương
Lự, Dương Nghi; Hoàn gia có Hoàn Giới. Những gia tộc này có mối liên hệ
vô cùng phức tạp.
Trong các đại gia tộc đó,
Khoái, Thái vây lấy Lưu Biểu; Bàng, Hoàng là danh sĩ, cùng Khoái, Sái,
Lưu có quan hệ thông gia. Còn Hoàn gia công khai chống lại Lưu Biểu,
những gia tộc khác không tham dự vào chính quyền của Lưu Biểu, nhàn nhã
không dự chính, theo ta thấy, chính là không coi trọng Lưu Biểu.
Thái gia rất lợi hại, nữ nhi
rất nhiều, làm phu nhân Hoàng gia, Lưu gia chưa nói, đến cô cô của Thái
Mạo cũng là phu nhân của Thái Úy Trương Ôn, cho nên, Thái Mạo có thể hô
phong hoán vũ ở Kinh châu không phải không có đạo lý. Huống hồ, bản thân Thái Mạo cũng có chút tài năng, đến Tào Tháo cũng từng khen ngợi hắn
với ta.
Khoái Việt cùng Thái Mạo là
người ủng hộ Lưu Biểu vào Kinh châu, nếu không nhờ bọn họ, Lưu Biểu muốn lập nghiệp ở Kinh châu, quả thực không khác gì muốn lên trời. Nhưng mà, theo trí nhớ của Vũ ca ca, kiếp trước trong lịch sử, chính hai người
bọn họ sau đó lại chủ trương để Lưu Tông hàng Tào, hung ác đẩy Lưu Bị
tới đường cùng. Bọn họ tại sao phải hành động như vậy? Ta nghĩ mãi vẫn
không ra. Hai người này luôn kiên quyết ủng hộ Lưu Biểu thực hiện chính
sách co cụm, phải nói Lưu Biểu sở dĩ bảo thủ như vậy, cũng do hai người
này.
Thái gia và Khoái gia phối
hợp cũng rất ăn ý, Thái Mạo mượn sức Trương Doãn, Phó Tốn vây lấy Lưu
Biểu, cơ hồ là lũng đoạn Kinh châu cả trong lẫn ngoài; còn Khoái Việt,
Khoái Lương cầm đầu nội chính ở Kinh châu và lựa chọn nhân tài các nơi.
Lưu Biểu làm chủ công cũng thật an nhàn. An nhàn thì an nhàn, chỉ là
hình như lời nói cũng không có giá trị. Nhưng đây chẳng qua là ý nghĩ
của ta thôi. Kỳ thực bản thân Lưu Biểu rất thỏa mãn trước tình hình
trước mắt, nắm chắc tri thức giáo dục của Kinh châu, sửa sang kinh sử
điển tịch là niềm vui lớn nhất của Lưu Biểu, về những việc chính trị
rườm rà, ta thấy ông ta cũng không muốn quản. Đáng tiếc cho Lưu Biểu,
nếu trong thời bình, nhất định là một học giả được truyền lưu thiên cổ,
so với hiện giờ làm một bá chủ còn tốt hơn nhiều.
Khiến ta hài lòng nhất chính
là, Thái Mạo cùng Khoái Việt đều tỏ rõ sự chán ghét với Lưu Bị, Lưu Bị ở Kinh châu đã nhiều năm, không tiến triển được chút nào, chắc chắn có
quan hệ với việc hai người này luôn đả kích phòng bị hắn. Về mặt này,
bọn họ đúng là giúp ta đỡ bận bịu. Cho nên, trước mặt bọn họ ta đã “thể
hiện” đầy đủ lòng biết ơn của mình.
Có quan hệ tốt đẹp làm cơ sở, việc kinh doanh triển khai vô cùng thuận lợi, thanh danh Cửu châu
thương nhân cũng khiến ta trở thành nhân vật hấp dẫn ở thành Tương
Dương. Tuổi ta còn trẻ, ta có thủ đoạn, ta có quan hệ tốt với hầu hết
các chư hầu chính là đề tài bàn tán trên bàn tiệc của tất cả các thương
hộ trong thành. Ta đương nhiên lợi dụng cơ hội tốt này làm việc không
kiêng dè, trong thời gian chỉ mười ngày, đã vào được phủ đệ của Lưu
Biểu.
Lưu Biểu cho ta ấn tượng vô
cùng tốt, đúng vậy, ông ta trước mặt ta không ra vẻ bá chủ, rất hiền
hòa, có điểm giống với Trương Dương, đây là cảm giác đầu tiên của ta.
Trò chuyện một hồi, ta mới nhận ra Lưu Biểu thật không đơn giản. Ngẫm
lại cũng đúng, dám đơn thương độc mã tới Kinh châu tuyên bố mình là chủ
nhân nơi này, tuyệt đối không thể là kẻ ngốc. Ông ta không hề đề cập tới quan hệ của ta với Tôn Sách, nói mấy câu ngắn gọn đã nói tới sở trường
và vấn đề ông ta quan tâm, khiến ta có cảm giác ông ta suy nghĩ vô cùng
sinh động, kiến thức bất phàm. Có điều, tên tuổi của ta khiến ông ta có
ấn tượng ta chỉ là một thương nhân có chút phương pháp, cho nên, ông ta
không kiểm tra kinh sử học vấn của ta, cũng không quan tâm ta có hiểu
biết chính trị hay không, chỉ hỏi nhiều nhất về cuộc chiến giữa hai bờ
Hoàng Hà. Ta đương nhiên có sao nói vậy, tinh tế miêu tả lại đại chiến
Viên Tào, đem khoảnh khắc sáng chói cuối cùng của Viên gia kể lại, cũng
nói mấy câu chuyện nhỏ riêng tư của Tào Tháo, phô bày đầy đủ chuyện ta ở cả Viên lẫn Tào đều được coi trọng.
Lưu Biểu vẫn lãnh đạm nghe ta nói, tới lúc ta kể lại tình hình Viên Thiệu trước khi chết, thần thái
mới bắt đầu thay đổi. Đợi ta nói xong chuyện mất Nghiệp thành và Viên
Đàm chết, Lưu Biểu trầm mặc rất lâu mới hỏi ta: “Quan hệ giữa Đại công
tử và Tam công tử thật sự như nước với lửa sao?”
Ta gật đầu khẳng định: “Đại
nhân, quan hệ của bọn họ đâu chỉ là nước với lửa, mà là cừu nhân. Tào
quân sở dĩ vây khốn được Nghiệp thành, chẳng phải vì Tam công tử đuổi
giết Đại công tử sao? Càng đáng cười là, tôi nghe cựu binh trở về Nghiệp thành nói, lúc Tào đại nhân dẫn quân vây Nghiệp thành, Viên đại công tử không bắt tay làm hòa với Tam công tử, cùng nhau chống địch, mà lại
viết thư hàng gửi cho Tào đại nhân, yêu cầu Tào đại nhân giúp hắn trừ bỏ Tam công tử. Ngài nói hai huynh đệ này có phải rất quá đáng không?”
Lưu Biểu thở dài: “Sau khi biết tin Bản Sơ qua đời, ta cũng từng gửi thư cho hai công tử để hòa giải bọn họ, vậy mà…”
Ta cũng thở dài: “Triệu Như
cũng đã cố hết sức, đáng tiếc… Tình nghĩa của đại nhân với Viên đại
nhân, tôi nghĩ Viên đại nhân dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm kích. Ngay cả
hai vị công tử khi nhắc đến ngài cũng vô cùng tôn trọng…” Ta nghĩ thầm,
hai đứa con của ông mặc dù không giống Viên Đàm và Viên Thượng ra tay
tàn nhẫn, cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Nếu ông biết lúc mình chết, con
lớn của mình không thể nhìn mặt mình lần cuối, ông sẽ nghĩ gì?
Lưu Biểu khoát tay, ngăn ta
vỗ mông ngựa: “Bỏ đi, người chết không thể sống lại. Triệu Như, ngươi
muốn thông minh thì cứ thông minh, ta không can thiệp chuyện của ngươi,
ngươi cũng không cần nịnh nọt ta. Ta thấy mệt rồi.”
Tuy Lưu Biểu đã hạ lệnh trục
khách, ta vẫn mặt dày nói ra mục đích chuyến đi này: “Tôi biết đại nhân
muốn phát huy nho học, lập ra học đường. Nghĩa tử của tôi năm nay mới
chín tuổi, cũng thông minh hiếu học, Như muốn xin đại nhân cho phép nó
tới học đường học một ít đạo lý đối nhân xử thế, không biết…”
Lưu Biểu không nghĩ nhiều lập tức gật đầu đồng ý. Mục đích đã đạt được, ta cũng đứng dậy cáo từ. Với
lần gặp gỡ này, Lưu Biểu sẽ không đối đãi với ta như Viên Thiệu, cũng
không định để ta khám bệnh cho ông ta. Con người ông ta tuy hiền hòa,
nhưng ánh mắt nhìn ta rất lãnh đạm, ta muốn kiếm lời từ chỗ ông ta, e là rất khó. Nếu vậy, tốt nhất là ra tay với Thái, Khoái hai người.
Để Tào Xung vào được học
đường ở Tương Dương học tập, cũng là mục đích ta dẫn nó đến Kinh châu.
Khác với cách dạy học ở Hứa Đô, có thể giúp nó thu thập thêm càng nhiều
kiến thức phong phú. Đương nhiên, ta đã dặn nó phải nhìn nhiều, nghe
nhiều, học nhiều, hỏi nhiều, ít thảo luận. Thời gian từ từ trôi qua, Tào Xung luôn cố gắng làm quen với cuộc sống ở học đường, ta rất cao hứng
với sự thông minh và tinh thần cầu tiến của nó, còn nó cũng rất vui vẻ
với những thể nghiệm mới ta tạo ra. Hai chúng ta bắt đầu bận rộn, thời
gian nhanh chóng trôi qua hai tháng.
Hôm nay, ta vừa từ Bàng phủ
trở về dược điếm, tiểu nhị liền báo có Doãn Tịch tìm ta đi khám bệnh,
nghĩ tới một khả năng, ta vội vàng đến nhà Doãn Tịch. Hắn nhìn thấy ta
liền cao thấp đánh giá một phen rồi mới lên tiếng: “Có người nói y thuật của ngươi không tồi, cho nên mới ngươi đến khám bệnh cho một người. Nhớ kỹ, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì bịt chặt mồm lại.” Không
hề khách khí.
Con người Doãn Tịch ta hiểu
rõ, đó là một lão hủ nho, cũng là loại người tự nhận mình thanh cao,
không thèm nhìn tới loại thương nhân như ta. Có hai vấn đề Doãn Tịch và
Thái Khoái nhìn nhận khác nhau, là chuyện người kế thừa Lưu Biểu và sử
dụng Lưu Bị. Đám hủ nho là lực tượng trung kiên chủ trương để đại công
tử Lưu Kỳ kế vị, cũng chủ trương trọng dụng Lưu Bị. Bởi vậy hắn nhìn
không lọt Thái Mạo là ngoại tộc, hơn nữa không có bao nhiêu cảm tình với Khoái Việt. Còn ta lại thường xuyên ra vào cửa nhà Thái Mạo, Khoái Việt và tứ đại gia tộc, vị hủ nho này đương nhiên không xem trọng ta. Cho
nên, hắn dùng khẩu khí cao cao tại thượng này nói chuyện, cũng tính là
tôn trọng ta rồi.
Ta không để ý thái độ của hắn, không
chỉ vì hắn tới tìm là chuyện ta cầu cũng không được, nói về nguyên tắc
kính lão, ta cũng không để tâm thái độ của hắn, mỉm cười khom mình trả
lời: “Đa tạ đại nhân để ý tới bản lĩnh nhỏ bé này của Triệu Như.”
Doãn Tịch không nói gì thêm,
dẫn ta đi qua hai con đường tới một ngôi nhà khác, quả nhiên như ta
nghĩ, Doãn Tịch tìm ta đi khám bệnh cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ gặp ta cũng khách sáo vào câu rồi để ta bắt mạch. Lưu Kỳ mới hai mươi tuổi, nhưng sắc mặt không chỉ khó coi, thân thể rõ ràng là tửu sắc quá độ.
Để tỏ ra thận trọng, ta định
thần cẩn thận kiểm tra hết nửa chung trà, mới đổi sang tay trái, lại
khám hồi lâu mới buông cổ tay Lưu Kỳ. Lại ra vẻ suy nghĩ tiếp nửa ngày
mới nói: “Công tử vốn không sao cả, nếu cẩn thận điều dưỡng, chú ý ăn
uống, bệnh này sẽ bớt vài phần. Nhưng mà…” Ta dừng lại không nói, ánh
mắt nhìn Doãn Tịch, ý là có lời không biết nên nói hay không.
Lưu Kỳ không hiểu ý ta, nghe ta nói vậy liền thở dài, lắc đầu: “Nếu vậy, tiên sinh cứ kê đơn đi.”
Doãn Tịch hiểu ý ta, lạnh
lùng nói: “Người tiến cử ngươi nói có thể tin tưởng vào y thuật của
ngươi, còn nói ngươi không lừa gạt khi hành y. Cho nên ngươi muốn nói gì thì cứ nói, đại công tử sẽ không trách tội.”
Lưu Kỳ a một tiếng, nhìn ta hỏi: “Tiên sinh có lời khó nói với ta sao? Chẳng lẽ bệnh của ta…”
Ta vội vàng giải thích:
“Không phải, bệnh công tử trước mắt không có gì gấp gáp. Nhưng mà tôi có mấy lời, không biết có nên nói ra hay không? Còn nữa, những lời này
cũng khó nói.”
Lưu Kỳ nhìn Doãn Tịch, Doãn Tịch gật đầu, Lưu Kỳ liền nói: “Tiên sinh có lời cứ nói, ở đây không ngại.”
Ta cố ý cắn răng một chút rồi mới nói: “Những lời này tiểu nhân vốn không nên lắm miệng, nhưng thân
là đại phu, ta nhất định phải nói. Công tử và đại nhân cứ coi như ta kê
đơn thuốc thôi, nếu không đúng các ngài cứ tạm thời nghe rồi bỏ qua.”
Thấy ánh mắt chuyên chú của
hai người, ta nói tiếp: “Sức khỏe của công tử vốn rất tốt, hiện giờ suy
yếu như vậy hẳn có nguyên nhân. Theo mạch tượng công tử cho thấy, ngài
nhất định trong lòng có bức xúc, khí huyết không thông, ít ăn uống, ăn
vào không ngon miệng. Ban ngày nghĩ nhiều, ban đêm bất an, giấc ngủ
không ngon, cảm thấy tinh thần không tốt. Không biết ta nói có đúng
không?”
Lưu Kỳ liên tục gật đầu: “Không sai, quả thật như vậy, tiên sinh nói không sai.”
Ta thở dài: “Vốn tuổi của
công tử lúc này, không nên xuất hiện loại bệnh đó. Có thể thấy trong
lòng công tử có chuyện lớn không thể buông, hơn nữa thường xuyên còn…”
Ta thoáng nhìn Doãn Tịch rồi mới nói tiếp: “Lại thường xuyên tức giận.
Công tử có xuất thân, tâm khí cao ngạo, tâm tư nhạy bén, nếu gặp chuyện
không như ý, thậm chí là chịu đè nén, tất nhiên suy nghĩ nặng nề. Thường xuyên lo lắng, sẽ khiến gan thận không nhuận, tính khí không tốt. Mà
công tử trong tình hình ấy, lại chọn dùng rượu làm bằng, dùng sắc làm
hữu. Tục ngữ nói đúng: mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, nữ nhi ôn nhu
là đoạt mệnh. Tửu sắc chỉ làm hại bản thân, cho nên sức khỏe mới… Công
tử nếu tin Triệu Như, rượu tốt nhất uống ít đi, không gần nữ sắc nữa,
điều dưỡng mấy tháng sẽ hết bệnh. Nếu công tử nghĩ thoáng hơn một chút,
không tức giận nữa, bệnh này mới trừ được tận gốc.”
Ta nói rõ ràng như vậy, Lưu
Kỳ và Doãn Tịch đều yên lặng. Ta đứng dậy cáo từ: “Đại công tử, Doãn đại nhân, Triệu Như cáo từ, về nhà sẽ cho tiểu nhị mang thuốc tới, đại công tử dùng đúng hạn là được. Còn nữa, trong thời gian uống thuốc, đại công tử nếu có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng thì càng tốt.”
Doãn Tịch và Lưu Kỳ coi như
có chút khách sáo, đại khái là vì ta nói chuyện thật lòng, liền đích
thân tiễn ta ra cửa. Qua vài ngày, ta đích thân mang theo hai đàn Bách
hoa tửu tới gặp Lưu Kỳ, vừa vặn Doãn Tịch cũng ở đó. Thấy ta mang rượu
tới, sắc mặt Doãn Tịch không tốt: “Triệu Như, ngươi không phải nói đại
công tử trong lúc uống thuốc không thể uống rượu sao? Đây là ý gì?”
Ta cười ảm đạm: “Hôm qua,
tiểu nhị đem thuốc cho công tử trở về nói, công tử còn đang uống rượu.
Xem ra trong nhất thời muốn công tử kiêng rượu sợ là khó. Với lại, công
tử thường xuyên uống rượu, trong thời gian ngắn kiêng rượu đối với sức
khỏe cũng không tốt. Bách hoa tửu này hương vị thanh thuần, tổn hại với
sức khỏe rất thấp, công tử trước mắt uống thứ này đi! Nhưng trước và sau khi uống thuốc hai canh giờ vẫn không nên uống rượu.”
Sắc mặt Doãn Tịch khá lên,
lại đem theo ba phần cười nhạo. Lưu Kỳ cười cảm ơn ta: “Không phải không muốn nghe lời tiên sinh, nhưng lúc này không uống chút rượu nào thấy
rất khó chịu. Ngươi lại hiểu rõ chỗ khó xử của ta, đem rượu này tới.”
Ta cười: “Cái đó, ta là đại phu, bệnh nhân sức khỏe thế nào, phải trị liệu thế nào đều phải biết rõ mới được.”
Doãn Tịch dùng ánh mắt tra
xét đánh giá ta một phen rồi nói: “Triệu Như, thấy ngươi vồn vã, ta lại
cảm thấy kì quặc. Ngươi không phải xu nịnh đám người Thái Mạo, Khoái
Việt sao? Thế nào? Cũng muốn ở chỗ đại công tử mua chuộc sao? Quả nhiên
rất biết làm ăn.”
Lưu Kỳ cũng cười nói: “Doãn
tiên sinh nói rất đúng, Triệu Như, thấy ngươi tận tâm chữa bệnh cho ta,
ta khuyên ngươi một câu, ít qua lại nơi này đi, ta không giúp được ngươi đâu. Ngươi nịnh nọt ta, không bằng đi nịnh nọt đệ đệ.”
Lần này đến lượt sắc mặt ta
không tốt. Tào Xung tới nghiệp đường học chưa tới mười ngày, hưng phấn
ban đầu đã biến thành xấu hổ, các tiên sinh trong trường cùng mấy học
trò giàu có không coi trọng nó, dĩ nhiên là vì ta. Thương nhân không
được chào đón cũng được thôi, nhưng ngày hôm qua, Tào Xung trở về nói,
tự nhiên có kẻ trước mặt nó xúc phạm ta, nói ta là tiểu nhân, là môn
khách của Thái Mạo. Không chỉ có Tào Xung bị bắt nạt, Bàng Đức Công hôm
trước cũng giáo huấn ta một phen, nói sĩ lâm Kinh châu đối với Thái Mạo
ấn tượng không tốt, muốn ta sau này ít tới phủ của hắn đi. Tuy rằng, ta
đã giảng giải cho Tào Xung, nhưng bản thân vẫn nín một bụng tức giận.
Hôm nay vốn là ý tốt, lại bị bọn họ nghĩ xấu như vậy, ta làm sao nhẫn
được nữa.
Cố nén cơn giận dữ trong
lòng, chậm rãi đứng dậy: “Đại công tử, Doãn đại nhân, xem ra tiểu nhân
trong mắt các ngài không ra gì. Nếu đã vậy, ta cần gì mất mặt?” Nói xong ta ngẩng đầu bước ta ngoài.
Lưu Kỳ cùng Doãn Tịch liếc
mắt nhìn nhau, Lưu Kỳ cảm thấy có chút áy náy, định đuổi theo. Không đợi hắn mở miệng, ta quay lại nhìn bọn họ lạnh lùng nói: “Doãn đại nhân xem ra còn chưa biết rõ con người Triệu Như. Triệu Như là một thương nhân,
ta xem trọng tiền tài, nhưng không vô lương tâm kiếm tiền một cách ám
muội; ta bợ đỡ người có địa vị, là vì trong loạn thế chỉ có thể làm vậy
để bảo vệ tính mạng của mình, nhưng chưa từng dựa vào đó để hại người.
Không biết ta rốt cuộc sai ở chỗ nào, lại bị các đại nhân đối xử với ta
như vậy? Còn nữa, Triệu Như thân là đại phu, lúc chữa bệnh đều tận tâm
tận lực, chưa từng muốn lợi dụng mà áp chế người khác, cũng không dùng y hại người. Là thầy thuốc, phải có lòng nhân từ, là các tiền bối dạy bảo cho Triệu Như. Công tử và đại nhân coi ta như vậy, ta không thể nói gì. Chỉ nhắc nhở hai vị, Triệu Như là hạng người gì, sợ các ngài còn chưa
biết hết.” Nếu đã coi thường ta, vậy sống chết của Lưu Kỳ ngươi, ta
chẳng lẽ không thể mặc kệ?
Lúc này, đừng nói Lưu Kỳ, đến Doãn Tịch cũng có chút đỏ mặt. Phát tiết một hồi, ta bình tĩnh lại, tự
giễu nói: “Bỏ đi, ta bị mắng cũng không phải lần một lần hai, hôm nay
sao lại dễ bị kích động như thế. Thật xin lỗi hai vị. Triệu Như sẽ tự
giác, sau này thuốc thang sẽ có tiểu nhị đưa tới, Triệu Như không dám
đến nữa. Nếu như đại công tử cảm thấy không khỏe, phiền ngài hạ thấp
thân phận, đến chỗ tiểu nhân. Hoặc là thỉnh cao nhân khác.” Nói xong, ta không nhìn hai người nữa, lập tức bỏ đi.