Loạn Thê Phong Vân

Chương 189: Q.2 - Chương 189: Nổi danh trong sĩ lâm




Về nhà ta càng nghĩ càng giận, thật sự coi ta là tiểu nhân sao? Đây không phải Hứa Đô, cho dù ở Hứa Đô ta cũng không cần dựa vào thân phận tiểu nhân để gạt người nữa, ta không không muốn lại ủy khuất bản thân, cũng không thể để Tào Xung cũng chịu thiệt thòi theo, chuyện này với nó không tốt. Suy nghĩ cẩn thận rồi, ta quyết định tới học đường hỏi thăm mấy kẻ gọi là sĩ lâm tài giỏi, lại nhẫn tâm nói những lời tàn nhẫn vũ nhục một đứa nhỏ, ta muốn xem bọn họ có bản lĩnh gì.

Cố ý sửa soạn lại bản thân một chút, ta tới học đường. Người giữ cửa nghe ta báo tên, đánh giá ta một hồi rồi mới hừ giọng xả giận: “Đến tiền đường đợi, ta đi xem các tiên sinh có thời gian gặp ngươi không.”

Ác nô cũng khinh người, hôm nay trước tiên trút giận vào ngươi đã, ta nặng nề hừ lạnh một tiếng: “Ta tới gặp tiên sinh của các ngươi? Ta là tới đón nghĩa tử của ta, tại sao phải gặp tiên sinh gì đó? Ngươi chẳng qua là con chó giữ cửa, cũng xứng cùng ta nói chuyện kiểu đó sao? Miệng chó không mọc được ngà voi.”

Tên giữ cửa kia dĩ nhiên bị ta hù sợ, hắn chắc chưa từng gặp ai mở miệng đã mắng người như ta! Ngây người một lúc lâu, mới chạy vào trong. Ta cười lạnh, chậm rãi vào tiền đường. Không bao lâu sau, một trận ầm ĩ từ phía sau truyền tới. Ta khoanh tay xem mấy bức tranh đẹp trên tường, hoàn toàn không nhìn tới người đứng phía sau.

“Triệu Như! Ngươi thật lớn mật, dám chạy tới đây làm loạn. Ngươi cho mình là ai vậy?”

Ồ, mở miệng đã mắng chửi, xem ra còn tức giận hơn cả ta. Ta cau mày xoay người nhìn xem ai vừa nói. Một người trung niên, trên mặt tràn đầy hồng quang, rõ ràng vì tức giận. Phía sau hắn còn có mười mấy người, sắc mặt đều không tốt, người ta quen biết chỉ có mình Bàng Lâm.

Thấy người trung niên kia thở hổn hển cùng những người còn lại rõ ràng mang địch ý, ta cao ngạo ngẩng đầu: “Thì sao? Quy củ ở học đường này lớn như vậy sao? Triệu Như chẳng qua tới đón người, sao lại thành làm loạn? Hay là nói người như ta không thể vào đây? Vậy các người nên ghi rõ ở cửa chứ.”

“Ngươi, ngươi, ngươi, tiểu nhân đắc ý, quả là ngang ngược.” Người kia càng tức giận, sắc mặt đã biến thành màu đen.

Nhìn tên giữ cửa đứng ở phía xa nhìn vào, vui sướng khi người gặp họa, ta biết tên ác nô này nhất định đã nói gì đó khiến người này tức giận như vậy. Cho nên ta ung dung cười lạnh: “Ta, ta thế nào? Vị tiên sinh này nói ta ngang ngược là ở chỗ nào? Há miệng đã mắng người phù hợp với thân phận đại nho gia của các người sao?”

“Ngươi, ngươi chạy tới nói xấu chúng ta, còn khi nhục người ở đây, chẳng lẽ không phải là ngang ngược? Thái độ của ngươi lúc này, chẳng lẽ còn muốn chúng ta nói ngươi tốt sao?” Phía sau có người cả giận nói.

Ta cười lạnh: “Thế nhân đều nói Tương Dương sinh ra bậc đại nho, học đường ở Tương Dương là đích đến của tài tử trong thiên hạ, nói chỗ này có thể dạy người ta hiểu hết những đạo lý quan trọng nhất của thế gian. Triệu Như nghĩ nơi nổi tiếng như thế, tất có chỗ đáng khen, hôm nay xem ra lại không giống lời đồn?” Không để ý vài người đã giận run người, ta nói tiếp: “Ác nô khinh người trước, ta vì sao không thể dạy dỗ hắn? Về chuyện ta ác khẩu với các ngươi, chính là ta chưa mở miệng, vị tiên sinh này đã ác khẩu với ta trước rồi! Ta chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông. Chẳng lẽ nơi này chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân thắp đèn? Thế gian không ít nơi không giảng đạo lý không tính, nhưng ta chưa từng thấy chỗ nào gọi là học đường mà làm thế này.”

Ta nói những lời này khiến bọn họ đều câm miệng. Tuy ta không biết tên giữ cửa kia nói bậy bạ cái gì, gây mâu thuẫn thế nào, nhưng đám người này đều được gọi là nho giả, muốn bọn họ nói lại bọn họ cũng không nói được. Nếu đã vậy, ta mắng bọn họ, bọn họ cũng không thể phản bác.

Bàng Lâm thấy hành động của ta lần này, giọng điệu lại không tốt lắm, vội bước lên hòa giải: “Tử Vân đừng nói nữa, người giữ cửa kia nhiều lời hai câu, ngươi cần gì…”

Ta thoáng nhìn kẻ đang đứng xa xa nhìn mọi người, lạnh lùng cười: “Thì ra là thế, chó giữ nhà của học đường không ngờ lợi hại vậy, so với thái giám trông cửa ở Hoàng cung còn có thể cắn người. Xem ra chủ nhân nơi này nuôi chó mà không thuần dưỡng, người lại theo chó đi đánh người khác. Trong mắt chủ nhân nơi này, chó giữ nhà mình cũng tài trí hơn người sao? Vậy mà cũng là nho giả đầy học vấn sao? Tứ ca Từ Nguyên Trực cùng Thất ca Bàng Sĩ Nguyên của ta không dạy ta như vậy. Đến huynh trưởng của ngài, lúc ở nhà cũng chỉ gọi ta tới dạy bảo và học hỏi, không dạy ta khi dễ người khác!”

Câu này ta nói ra không hề khách khí, hôm nay nhất định phải đem cái tính tình cổ hủ của đám học giả sĩ lâm này áp chế, để sĩ lâm Kinh châu biết, Triệu Như ta không phải người bình thường, đệ đệ của Bàng Sĩ Nguyên há có thể mặc ngươi ta sỉ nhục. Nếu không, truyền trở về, bọn họ còn không cười rụng răng sao? Bàng Lâm có chút xấu hổ, đám người kia mặt lúc đỏ lúc xanh, vô cùng không tốt.

Sửng sốt trong chốc lát, trong đám bọn họ có kẻ cười lạnh một tiếng: “Nghe nói Triệu Như không phải người tầm thường, mồm miệng lợi hại thật. Chẳng trách có thể lấy lòng nhiều đại nhân như vậy.”

Bắt đầu khiêu khích? Gãi đúng chỗ ngứa rồi. Nói chuyện khẩu chiến, ta căn bản không sợ các ngươi: “Ồ? Vị này xem ra hiểu rất rõ Triệu Như! Nếu vậy, Triệu Như xin hỏi, làm sao ngài biết ta bợ đỡ người khác? Hay là lúc ta gặp các vị đại nhân đó, ngài ở bên cạnh ta? Hay là ngài là nhân vật trứ danh, lúc ta gặp các vị đại nhân, ngài cũng ở đó làm khách? Nếu như không phải, tức là không tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, ngài làm sao biết Triệu Như như vậy?”

Người kia trầm mặc: “Những hành vi đó của ngươi, thế nhân đều biết.”

Ta cười lớn: “Thế nhân đều biết? Ta sẽ ra đường, gặp ai cũng sẽ nói người nào đó vào ngày nào đó tặng cho đại nhân nào đó cái gì đó, được ưu đãi cái gì, không tới ba ngày, thế nhân đều biết người nào đó là tiểu nhân. Thế nào? Nói cho Triệu Như biết tên của ngài, chúng ta thử xem trong vòng ba ngày, trong ngoài thành Tương Dương nếu không có lời đồn, Triệu Như sẽ chết trước đại môn học đường để tạ tội.”

“Đây…” Người đó đỏ mặt, bước sang một bên không nói nữa.

Lúc này, người tới tiền đường ngày càng đông, đến nho sinh trong học đường cũng tới. Tào Xung cũng có mặt, thấy ta vội chen lên tiến vào, phẫn hận và thống khổ trên khuôn mặt nhỏ nhắn khiến ta đau lòng. Nó nắm chặt tay ta, thể hiện sự tin cậy và ủng hộ với ta. Trong lòng ta ấm áp, càng kiên quyết hôm nay phải đại náo học đường theo ý định ban đầu.

Trong tình huống này, lại một người đứng dậy, nhìn bốn phía cười nhạo: “Chư vị làm sao vậy? Nếu người này nói tới tìm người, chúng ta mặc kệ đi. Đối với loại thương nhân đầy mùi tiền, chúng ta đến gần hạng người đó, chỉ sợ khiến bản thân bị ô nhục thôi.”

“Thương nhân? Mùi tiền? Nói vậy, vị tiên sinh này chắc là không nhuốm bụi trần? Vậy Triệu Như thất kính rồi. Không biết tiên sinh là tiên hay quỷ? Theo ta biết chỉ có hai loại này không nhuốm bụi trần. Tiên sinh là loại nào? Nói ra để Triệu Như kính ngưỡng đi. Hay là…” Ta đánh giá hắn một hồi, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Cả hai loại đều không phải? Có thể ngửi thấy mùi tiền trên người ta, cái mũi thật quá thính. Đây không phải khả năng của người, mà là của chó hả?” Ngươi đã không khách khí, ta càng không khách khí.

Mọi người đều xôn xao, dĩ nhiên không ngờ ta không hề khách sáo như vậy. Người này bị ta chọc giận, run miệng nửa ngày mới thoát được một câu: “Ngang ngược, ngang ngược.”

Ta cười lớn, không định buông tha hắn. Khẽ vuốt đầu Tào Xung, ta cười nói: “Thương nhân hành tẩu trong thiên hạ, dựa vào sự khổ cực của bản thân để kiếm tiền nuôi gia đình, tại sao lại ô nhục người khác? Không có thương nhân, áo các ngươi mặc, nhà các ngươi ở ở đâu ra? Trừ phi ngươi là người phi thường có thể làm những việc phi thường, có thể tự mình làm ruộng dệt vải, tự làm tự ăn, bao gồm cả xây nhà cửa. Ta thấy các vị lúc này sợ là không ai có thể làm được đúng không? Đến giấy, bút cho các ngươi đọc sách, làm thơ các ngươi cũng có làm được đâu? Không có thương nhân, các ngươi lấy đâu ra những thứ đó để dùng? Không có thương nhân, các ngươi lấy quần áo đâu ra mà ăn mặc ngay ngắn, giả bộ thanh cao thoát tục thế này? Ta xin hỏi, thương nhân thế nào mà khiến các ngươi ô nhục, ngươi có tư cách gì nhục mạ thương nhân?”

Tên kia cười lạnh nói: “Chúng ta ô nhục thương nhân chỗ nào? Thương nhân và tiểu nhân vốn cùng một loại, là tự chuốc nhục thôi. Thánh nhân đã dạy người đời: quân tử nói đạo nghĩa, tiểu nhân nói lợi ích. Tham lợi lộc là bản tính của các ngươi. Dù lúc này ngươi nói toạc cả miệng, cũng không lau hết bản tính thấy lợi quên nghĩa đâu.”

“Ồ? Bắt đầu nói học vấn à? Vậy tốt, ta cũng nói học vấn đi. Tiên sinh nếu đã nhắc tới Khổng thánh nhân, vậy Triệu Như xin hỏi, tiên sinh từng đọc Luận Ngữ chưa?”

Người kia lại cười lạnh: “Thương nhân chính là thương nhân, thân là học sinh, sao có thể không đọc Luận Ngữ? Chỉ sợ người như ngươi đọc mới không hiểu tác phẩm của thánh nhân thôi?”

Ta ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tức cười, thiên hạ quả nhiên là rộng lớn. Ngươi luôn mồm học thuộc lời của thánh nhân, vậy mà không biết câu “Giàu mà có thể cầu được, dù làm tên lính cầm roi ta cũng làm’’ xuất phát từ đâu? Thù nhi, nói cho đại học giả này biết, câu này xuất xứ thế nào?”

Tào Xung hưng phấn lớn giọng: “Trong “Luận ngữ” của Khổng thánh nhân. Nghĩa phụ, lúc Thù nhi sáu tuổi, Dương thái phó đã dạy con rồi.”

Ta đắc ý liếc nhìn đương sự mặt đang đỏ rần lên: “Con ngoan, trí nhớ thật tốt. Vậy bình thường nghĩa phụ còn dạy con cái gì? Nói ra cho nghĩa phụ nghe một chút.”

Tào Xung vâng một tiếng, lớn giọng nói: “Quân tử tuy yêu tiền tài, nhưng lấy được tiền tài phải có đạo nghĩa. Thương nhân dù tham tài, vẫn phải thủ tín. Nghĩa trùm thiên hạ, có thể truyền thiên thu, giàu có một đời, tạo phúc một phương. Kẻ nghèo chỉ lo thân mình, kẻ thành đạt lo cho thiên hạ. Nghĩa phụ từng nói, không có sức khỏe, không thể bảo vệ người khác; không nhiều tiền bạc, không thể giúp nước giàu mạnh. Thương nhân hành tẩu trong thiên hạ, là giúp tiền bạc lưu thông, thêm một người giàu, quốc gia giàu thêm một phần.”

Ta nhìn quanh, một số người vẫn tức run người, nhưng nhiều hơn bắt đầu có suy nghĩ. Ta tán thưởng nhìn Tào Xung, nói với nó: “Nói không sai. Nghĩa phụ dạy con thêm một câu: Tiểu thương được lợi, đại thương được đạo, người có được đạo sẽ làm lợi cho thiên hạ. Đây cũng là đạo lý lấy lợi bảo vệ đạo nghĩa, hiểu chưa?”

Tào Xung trả lời: “Nhi tử hiểu rồi.”

Nãy giờ ta và Tào Xung nói chuyện, đám người đó không tấn công được điểm nào, câu này vừa nói xong, bọn họ giống như bắt được vàng, có người lập tức nhảy ra: “Quả là buồn cười. Cái gì mà lấy lợi bảo vệ đạo nghĩa, loại cậy thế khinh người như ngươi cũng dám đem ra nói. Từ xưa tới nay, thương nhân là phường du thủ du thực, lấy thành quả lao động của người khác để mưu lợi cho bản thân, hành tẩu trong thiên hạ, bằng vào miệng lưỡi lừa gạt người ta, lúc này, ngươi còn nói cái gì lấy lợi bảo vệ đạo nghĩa? Cần gì lừa mình dối người như vậy.”

Hắn nói vô cùng tự đắc, dường như đã mắng vào điểm mấu chốt. Thương nhân tham tiền gần như là nhận định chung của thế gian rồi, cũng bởi vậy khiến địa vị thương nhân bị hạ thấp, bởi vậy hắn vừa nói xong, không ít người gật đầu. Ta nghe thấy rất buồn cười, đối với những gian thương chân chính mà nói, lời này đúng là khiến bọn họ bị đả kích, nhưng dùng với ta là muốn bị ăn mắng đây.

Quả nhiên, ta còn chưa phản bác, Bàng Lâm không nể mặt nữa. Vốn dĩ ta nói thế nào lúc này cũng là một phần của Bàng gia, đám người đó không để chút mặt mũi nào cho ta, gián tiếp cũng là miệt thị Bàng gia, cứ như Bàng gia quen biết ta, là tự hạ thấp thân phận vậy. Bàng Lâm bình thường không thích lý luận với đám người đó, nhưng hôm nay họ vây lấy ta, tấn công ta, phẫn nộ của hắn dần dâng lên. Bởi vậy lúc này, hắn nhìn người vừa lên tiếng cười lạnh một tiếng: “Chu huynh nói ra lời này có thể thấy huynh không biết chút gì về Tử Vân cả. Chuyện khác ta không nói, chứ lấy lợi bảo vệ đạo nghĩa, thật sự chính là nói về Tử Vân. Có thể được danh nho nổi tiếng phương bắc Thôi Diễm gọi một tiếng Đại thiện nhân, cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.”

Vị họ Chu này dĩ nhiên không ngờ một câu của mình lại chọc tới Bàng Lâm, liền sững sờ một chỗ. Đám người vây công ta lúc này mới kịp nghĩ ra quan hệ giữa ta với Bàng gia, đa số người nghĩ đến lời đồn đại về ta, đều có chút ngượng ngùng, quay đầu không nói. Họ Chu kia mặc dù biết mình đuối lý, trên mặt nhất thời sượng sùng, vẫn thở dài một câu: “Ai biết hắn có giả làm thiện nhân hay không? Có mục đích xấu xa gì hay không chứ?”

Vốn hắn không nói, ta cũng không định tiếp tục nói tiếp, nhưng hắn tự nhiên nói như vậy, lại động đến chỗ đau của ta, sắc mặt lập tức xanh rờn: “Vị tiên sinh này cũng biết nói chuyện lắm. Ngươi đã nói vậy, ngươi đem chứng cớ chứng minh Triệu Như lòng dạ khó lường ra đây. Lấy ra được không? Hừ, xem cách ngươi ăn mặc, cũng là tiên sinh ở học đường này dạy dỗ người ta. Ngươi nói suông vô căn cứ như vậy, chẳng lẽ không có chút xấu hổ nào sao? Chẳng lẽ ngươi dạy như vậy ở học đường? Học đường có tiếng tăm khắp đại giang nam bắc, chẳng lẽ dạy học sinh như vậy? Hành động việc làm của ngươi, so với thương nhân Triệu Như này càng vô sỉ. Triệu Như hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt.”

Ta mắng một trận, không chỉ họ Chu vội vã muốn chui xuống đất, đến đám học sinh xung quanh cũng bắt đầu ồn ào. Rất nhanh chóng, một đứa trẻ chen vào, nhìn họ Chu kia lắc đầu: “Tiên sinh, ngài đừng mất mặt nữa. Lưu phu tử sớm đã nói ngài kinh sử không thông, Luận ngữ không thạo, Xuân Thu không hiểu, ngài lại không biết thu liễm lại. Hôm nay quá mất mặt rồi!” Không chỉ hắn, mấy học sinh khác cũng cười vang. Họ Chu thật sự không chịu nổi nữa, xoay người muốn đi.

Ta cười lạnh một tiếng, lửa đã châm, ngươi muốn dập, có lẽ nào dễ dàng như vậy. Lại nói, nhìn thái độ đám môn sinh với hắn, ta cũng biết hắn không phải nhân vật không thể động vào, cũng không có địa vị cao, rất hợp để ta khai đao. Bởi vậy, ta cười lạnh nói: “Thế nào? Muốn đi? Chu tiên sinh, Triệu Như còn chưa nói xong, mời ngươi nghe xong hãy đi.”

Đám môn sinh kia ồn ào chặn hắn lại, không cho hắn đi. Còn môn sinh vừa bước lên kia lại tiến tới nắm chặt tay Tào Xung: “Đừng sợ, ta ủng hộ ngươi và nghĩa phụ của ngươi.” Tào Xung liên tục gật đầu.

Ta tuy rằng rất kỳ lại, muốn biết tên đứa nhỏ này, nhưng tạm thời để lại, nhìn quanh rồi hỏi thẳng họ Chu: “Ta là thương thân thì làm sao? Làm nguy hại thiên hạ hay làm nguy hại tới các vị? Triệu Như từ năm mười hai tuổi đã bôn ba khắp thiên hạ, tự nghĩ mình luôn giúp mọi người làm điều tốt, chưa từng dựa vào việc kinh doanh mà hãm hại người khác. Thôi đại nhân tặng Triệu Như một chữ Thiện, Triệu Như tự thấy không dám nhận. Tư Mã Thủy Kính tiên sinh cùng Bàng thúc phụ coi Triệu Như như con cháu, tình nguyện dạy dỗ Triệu Như, Triệu Như trong lòng sợ hãi; Tứ ca Từ Nguyên Trực cùng Thất ca bàng Sĩ Nguyên chiết tết giao, nguyện cùng Triệu Như kết tình huynh đệ, trong lòng ta cảm kích; Giang Đông Ngô hầu cùng Chu Công Cẩn đối đãi với Triệu Như như bằng hữu sinh tử, Triệu Như chỉ sợ không thể lấy cái chết báo đáp; Hứa Đô Tào đại nhân đối tốt với Triệu Như, tin tưởng y thuật của Triệu Như; Lưu Kinh châu coi Triệu Như là người khôn ngoan, đối với Triệu Như khách khí vạn phần, Triệu Như thụ sủng nhược kinh. Ta không hề biết, những kẻ đó chẳng lẽ không có kiến thức có đảm lược bằng tiên sinh? Bọn họ không xem thường Triệu Như, tiên sinh chính là người đầu tiên trong thiên hạ có thể đối đãi với Triệu Như như vậy?”

Ta vừa nói xong, người xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Đúng vậy, bọn họ nhiều nhất chẳng qua là ngạo khí, nhưng không ai dám công khai thừa nhận mình lợi hại mạnh mẽ hơn những người ta nói ra. Thấy mọi người đều không nói gì nữa, ta ngẩng cao đầu tiếp tục nói: “Triệu Như là một thương nhân, cũng ham tiền tài, nhưng ta biết làm người đầu tiên phải học được cách tôn trọng người khác, càng phải tôn trọng chính mình. Ta buôn bán đã mười hai năm, nói quá một câu, đường ta đi qua, sông ta lội qua, núi ta trèo qua, người ta gặp qua nhiều hơn các người rất nhiều. Học năm xe sách thì đã sao? Thông hiểu kinh điển luận sử thì đã sao? Đọc thuộc hết sách thánh nhân, lại không thể mưu sự giúp người thì dùng làm gì? Ta biết Kinh châu nhân tài đông đúc, thiên hạ có mười phần, Kinh châu độc chiếm năm phần. Nhưng ta muốn hỏi các người, từng đó kiến thức trong bụng, có ích lợi gì? Đám trẻ tới học đường vì muốn học kiến thức, học đạo lý, học đầy một bụng kinh luân, nhưng chỉ là nói suông, chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng, với quốc gia, với gia đình, với bách tính thiên hạ có ích gì? Chẳng qua là loại người nói khoác lác, cổ hủ khiến người ta chán ngán. Đừng nói so với các hiền thánh ngày xưa, với những vị quan thanh danh trăm đời, chỉ sợ so với một thương nhân như Triệu Như cũng còn kém!”

Họ Chu cuối cùng cố gạt đám người, chạy mất tăm. Bàng Lâm nhìn đám môn sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn kia liếc mắt một cái, cười khổ tới khuyên ta: “Bỏ đi Tử Vân, ngươi xả giận cũng đủ rồi, về đi! Tiểu quỷ, ngươi cũng đừng gây thêm chuyện nữa, coi chừng ta tố cáo với ca ca của ngươi đó.”

Tiểu hài tử kéo tay Tào Xung làm mặt quỷ: “Ta không sợ. Ta không làm sao. Các người xem thường Triệu công tử, nhưng ca ca lại thường xuyên khen ngợi ngài ấy. Ca ca thường nói Triệu công tử là một thương nhân lấy tiền tài nuôi dưỡng mấy chục vạn người không có nhà, lấy sức một người mở ra cô nhi viện, là người có điểm phi thường. Nơi này có ai làm được hơn Triệu công tử sao? Các phu tử bình thường hay cười chê Triệu công tử, vốn dĩ không đúng.”

Lời hài tử kia nói khiến người lớn xung quanh đều đỏ mặt. Vị trung niên dẫn đầu bọn họ phát uy với ta ngượng ngùng nói: “Chúng ta cũng không phải cố ý gây khó xử với Triệu… công tử. Nhưng mà nô tài kia nói, công tử xem thường chúng ta, lời nói có chút vũ nhục, chúng ta mới… Nếu là hiểu lầm, vậy…”

Mục đích của ta đã đạt được, cũng nên thu lại. Ảm đạm cười: “Triệu Như tuổi còn trẻ, không chịu được người khác kích động. Hôm nay nói chuyện có chỗ mạo phạm, mong chư vị tha thứ. Người ta đã tìm được, Triệu Như xin cáo từ.”

Ta nói hết câu, đám người lập tức mở đường. Tào Xung có chút lưu luyến nhìn quanh, vẫn bước cạnh ta. Tiểu hài tử kéo tay Tào Xung vội nói: “Tàng Thù, ngươi lại đến chứ?”

Tào Xung nhìn ta, lắc đầu không nói. Ta nở nụ cười: “Vì sao không đến? Thù nhi không làm gì sai. Nó tới đây là do chính Lưu Kinh châu đồng ý, muốn đi, cũng phải có người lên tiếng mới được. Đúng rồi, ngươi tên gì?” Mục đích của ta là thị uy, không để Tào Xung bị khinh bỉ, nếu không đối với Tào Xung, đối với sĩ tộc Kinh châu sau này không tốt.

Thấy Tào Xung vẫn có thể tiếp tục tới đây học, hai đứa bé đều cười. Tiểu hài kia trả lời ta: “Tôi tên Mã Tắc. Triệu công tử, đại ca tôi rất khen ngợi ngài, hôm qua tôi còn nói với Tàng Thù, ngài có thời gian thì đến gặp đại ca tôi, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt, giống như tôi và Tàng Thù vậy. Ngươi nói đúng không?”

Tào Xung gật đầu: “Nghĩa phụ có thời gian thì tới gặp Mã gia đại ca ca đi, mọi người đều nói, Mã gia đại ca ca Mã Lương là người thiện lương trung hậu, hai người nhất định sẽ thân thiết.”

Mã Tắc, Mã Lương? Tào Xung lại kết giao với Mã Tắc, đây là chuyện ngoài ý muốn với ta. Mã gia ở Kinh châu là một thế lực không nhỏ, huynh đệ Mã gia năm người, nghe nói đều là tài tử, đặc biệt là Mã Lương, có thể lôi kéo, dĩ nhiên rất tốt. Nghĩ tới đây, ta liên tiếp gật đầu đồng ý.

Sau khi ta rời khỏi đại môn học đường, hành động của ta ở đây lập tức truyền khắp thành Tương Dương, dấy lên một cuộc thảo luận không nhỏ trong giới sĩ lâm Kinh châu. Phương pháp ta dùng quá mạnh mẽ, lập tức khiến ta nổi tiếng ở Kinh châu, giúp ta rất nhiều trong việc ra vào cửa chính giới sĩ lâm sau này, giúp ta kiểm tra những người có tài học thật sự ở Kinh châu. Những người đó sau này mặc kệ dùng phương pháp gì, đều phải để chúng ta sử dụng mới được.

Ngoài dự tính của ta, sau hôm ta đại náo học đường, thương hộ lớn nhỏ ở Tương Dương nườm nượp tới tìm ta, giống như nhờ có ta mà họ được nở mày nở mặt. Khoái Việt cũng tới tìm ta, cười cười khích lệ ta một phen, còn nói ở Tương Dương nếu ta gặp phiền toái, cứ việc tới tìm hắn làm chủ. Ta chỉ biết không ngớt lời cảm ơn. Càng về sau, ta càng không chịu nổi phiền phức, tránh về Tân Dã vài ngày mới thoát được “sự nhiệt tình” của mọi người.

Khiến ta càng không ngờ tới là, ta vừa trở lại Tương Dương, Chu Lạc lập tức báo tin: “Công tử, lúc này trong thành ngài rất nổi tiếng rồi. Nghe nói, Tư Mã Thủy Kính tiên sinh bình luận về ngài, nói ngài là thiên hạ kỳ tài, làm thiện có thể bình thiên hạ, làm ác có thể hủy diệt thiên hạ.”

Ta thiếu chút ngã xuống, Tư Mã Huy này đúng là hơi quá đáng rồi: “Trời ạ, thế này, mặt mũi ta quá lớn rồi.”

Chu Lạc vẫn cười: “Mấy ngày nay, người tới dược điếm tìm ngài rất đông. Ngoài mấy vị đại quan, đến mấy kẻ bình thường luôn tự cho mình thanh cao đều tới hỏi tin tức của ngài, khiến việc làm ăn của chúng ta cũng khá lên không ít. Lúc này không ai nói ngài là gian thương tiểu nhân nữa, ngược lại có lời truyền, ngài làm thương nhân là mở lối đi mới để thi triển tài hoa cứu người làm giàu quốc thổ, càng thể hiện ngài cao thượng không giống người thường.”

Ta thực sự choáng luôn. Những người này thật biết cách nói, nghĩ ra được cách nói vậy để tách biệt ta với những thương nhân bình thường, muốn quy ta về phía đám thượng tầng bọn họ sao? Tức cười. Xem ra, ta phải tìm Tư Mã Huy và Bàng Đức Công nói chuyện.

Ta còn chưa ra khỏi cửa, Lưu Kỳ đã tới. Phân ngôi khách chủ xong, Lưu Kỳ cười nói: “Triệu công tử quả nhiên phi phàm, khẩu chiến ở học đường, khiến Kinh châu sĩ tử đều thảm bại. Kỳ bội phục.”

Ta cười khổ một cái: “Triệu Như dù sao cũng còn quá trẻ. Ta tức giận đấu cùng bọn họ cũng là bị ép quá mức, không thể không ứng chiến. Nếu không, Triệu Như làm sao có thể đứng ở Kinh châu nữa?”

Lưu Kỳ vẫn cười: “Lúc này, Triệu công tử rất nổi danh rồi. Cách nói của ngươi về việc thương nhân dùng tiền tại bảo vệ đạo nghĩa, khiến Doãn tiên sinh bội phục, không cần phải nói lúc này các thương hộ ở Tương Dương đều cảm thấy mở mày mở mặt.” Nói tới đây, Lưu Kỳ cười thần bí: “Ta còn nghe nói, Tư Mã Thủy Kính tiên sinh có đánh giá về Triệu công tử. Nghe nói, đánh giá này rất cao, không chỉ khiến sĩ lâm Kinh châu không kịp trở tay, đến phụ thân nghe xong cũng có chút nghẹn lời.”

Ta cười khổ: “Đại công tử, ngài đừng nói ta nữa. Triệu Như có mấy phân lượng, trong lòng hiểu rõ.”

Lưu Kỳ ung dung nhìn ta nói: “Mấy ngày nay, ta cũng nghe nói về con người của Triệu công tử. Ban đầu chúng ta nhìn lầm ngươi, có thể khiến Tôn Bá Phù coi là huynh đệ tuyệt đối không phải là tiểu nhân. Ta nói thật, Triệu Như, ngươi rất thông minh. Theo lời ngươi nói lúc khám bệnh cho ta, cũng biết ngươi hiểu rất rõ tình cảnh của ta lúc này. Cho nên ta rất coi trọng tài năng của ngươi, muốn mượn sức ngươi thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, ngươi có bằng lòng giúp ta không?”

Ta ngạc nhiên: “Giúp ngài? Đại công tử vẫn còn chưa tới mức ngàn cân treo sợi tóc mà? Cho dù tới bước đó, Triệu Như giúp ngài thế nào được? Nói cho cùng, đây là việc nhà công tử, người ngoài không nên tham gia.”

Lưu Kỳ lắc đầu cười: “Người ngoài tất nhiên không nên giúp ta, nhưng người một nhà giúp được sao? Triệu Như, ngươi chắc chắn biết tình thế ở Kinh châu, nếu ngươi giúp ta, có thể nhận được lợi ích gì, ta không nói ngươi cũng biết rõ.”

Chuyện này ta hiểu, Lưu Kỳ muốn ta trở thành mưu sĩ cho hắn: “Thì ra công tử có ý này. Đáng tiếc, Triệu Như không thể đáp ứng mong muốn của công tử. Với lại, ta cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng công tử. Quan hệ của ta với Tôn Bá Phù và Tào Mạnh Đức mới là nguyên nhân công tử xem trọng ta đúng không? Mà chắc chắn công tử không nghĩ ra cái này, để ta nghĩ xem, là Doãn đại nhân hay là Lưu hoàng thúc hiến kế cho ngài vậy?”

Lưu Kỳ cười xấu hổ: “Tình cảnh gian nan của ta từng nói cho Hoàng thúc nghe. Hoàng thúc nói Triệu công tử là người có thể tin cậy, cho nên ta mới…”

Lưu Bị? Nhìn Lưu Kỳ hơi đỏ mặt, ta cười thầm, Lưu Bị chắc là nói có thể lợi dụng được Triệu Như: “Đại công tử, theo lý ngài chiêu hiền đãi sĩ, Triệu Như nên biết tốt xấu. Nhưng mà, nếu công tử biết rõ quan hệ giữa ta và Tôn Bá Phù, chắc biết Triệu Như không thể theo công tử.”

Lưu Kỳ cúi đầu nói: “Ta biết, hoàng thúc cũng nói như vậy. Là Doãn tiên sinh nói có thể đề xuất thử xem.”

Ta thở dài: “Đại công tử, không phải ta nói ngài cùng Doãn tiên sinh đâu. Tình cảnh trước mắt của công tử, nếu làm vậy càng nguy hiểm. Các ngài không nghĩ tới, mấy người khiến công tử sống không thoải mái kia có thể mặc kệ công tử mở rộng thế lực sao? Nhẹ thì gây khó khăn hoặc âm thầm giết chết thân tín của ngài, nặng thì sẽ gán tội danh cho ngài, thượng tấu với Lưu Kinh châu một bản, nói công tử mang dị tâm. Tới lúc đó, công tử dựa vào cái gì được nữa?”

Lưu Kỳ a một tiếng, hai mắt đăm đăm không nói. Ta tiếp tục thở dài, đe dọa tiếp: “Công tử, theo Triệu Như thấy, có mấy người thật sự không muốn buông tha công tử, phiền não của ngài từ đây mà ra phải không? Nếu đã vậy, vì sao không suy nghĩ cho cẩn thận rồi hãy làm, lại muốn cho người ta nhược điểm?”

Lưu Kỳ buồn nản trả lời: “Ta không cam lòng! Vốn dĩ phụ thân rất yêu thương ta, từng nói ta giống người nhất. Nhưng mấy năm nay, dưới sự xúi giục của Thái Mạo, Trương Doãn, càng ngày càng nhìn không hợp mắt ta nữa, ta luôn sống trong sợ hãi lo lắng. Ngươi nói ta ham mê tửu sắc, ta cũng không biết làm thế nào! Bọn họ đều không muốn buông tha cho ta.”

Ta trầm ngâm một chút mới nói: “Sức khỏe của công tử, Triệu Như sẽ cố hết sức. Nhưng tình cảnh của công tử Triệu Như không có khả năng thay đổi. Công tử, có một câu Triệu Như xin nói với ngài: nhẫn những việc người thường không thể nhẫn, mới có thể ở trên người khác.”

Lưu Kỳ cười khổ: “Đúng vậy, nhẫn. Ta ẩn nhẫn mấy năm rồi, không sợ không thể tiếp tục nhẫn. sợ là sợ nhẫn cũng không thoát!”

Ta cũng thở dài: “Bất kể thế nào, chỉ cần công tử ẩn nhẫn, Lưu Kinh châu cũng không làm khó ngài. Cha dạy bảo con cái là chuyện bình thường, công tử khiêm tốn tiếp thu mới là thượng sách.”

Lưu Kỳ liên tục gật đầu: “Không sai. Hôm nay ta tới đây thật có ích. Triệu Như, không, sau này ta gọi ngươi là Tử Vân huynh.”

Ta vội vàng khiêm nhường: “Không được, Đại công tử, ngài thân phận cao quý, sao có thể…”

Lưu Kỳ không vui nhìn ta: “Tử Vân huynh, hay là huynh cho rằng ta thua kém Tôn Bá Phù? Không xứng làm huynh đệ của huynh? Hoặc là ta địa vị không bằng Tôn Bá Phù hay Tào Mạnh Đức, đã trèo cao?”

Ta đổ mồ hôi, người này không biết nói thế có thể bức người ta chết sao? Nhưng đã nói tới mức này, ta cũng chỉ biết tỏ ra sợ hãi: “Lời của Đại công tử chẳng phải muốn lấy mạng Triệu Như sao! Là Triệu Như không dám trèo cao tới Đại công tử. Nếu công tử bằng lòng, gọi ta là Tử Vân đi! Trong tình hình này ta và ngài làm bằng hữu càng tốt hơn.”

Lưu Kỳ trầm ngâm rồi miễn cưỡng gật đầu: “Cũng được, ngươi đã nói vậy, ta cũng không ép nữa.”

Ta vội vàng giải thích: “Đại công tử, ngài đừng hiểu lầm. Ý ta là, ta với ngài mà xưng huynh gọi đệ, chỉ sợ người ta nói ra nói vào. Triệu Như không sao, chẳng qua bị họ mắng là nịnh nọt ngài. Nhưng với ngài sẽ khó hơn, lỡ có người nghĩ theo hướng khác, chẳng hạn địa vị, ở bên tai Lưu Kinh châu nói vài câu…”

Lưu Kỳ tỉnh ngộ: “Tử Vân, ngươi nói đúng, là ta nghĩ không chu đáo.”

Ta cười: “Tôi cùng công tử chẳng qua là bằng hữu bình thường, nhưng công tử lại coi trọng Triệu Như như vậy, vì tình bằng hữu này Triệu Như tuyệt đối sẽ không có nửa điểm qua loa. Kể từ hôm nay, chỉ cần sức khỏe công tử không tốt, Triệu Như sẽ mau chóng tới phân ưu với công tử. Xin công tử cùng người bên cạnh yên tâm.”

Lưu Kỳ hiểu ý cười, đứng dậy cáo từ: “Ta nhớ kỹ rồi. Kỳ không nói nhiều nữa, có thời gian thường xuyên tới trò chuyện với ta nhé.” Ta liên tục nói đồng ý tiễn hắn ra ngoài.

Lúc gặp Bàng Đức Công, lão gia hỏa này đang cùng một người trung niên tản bộ trong hoa viên, thấy ta, ông ta cười khiến ta hận không thể ném ông ta xuống ao. Ta gần như nghiến răng nghiến lợi xông tới: “Thúc phụ,…”

Bàng Đức Công run rẩy mấy cái, mới nặn ra nụ cười nói: “Trốn đủ rồi? Còn nhớ tới gặp lão nhân gia ta?”

Ta tức giận hừ giọng: “Uổng cho ta gọi ngài một câu thúc phụ, ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, không thấy ngài ra mặt giúp ta một phen.”

Bàng Đức Công cười lớn: “Ta nếu ra mặt giúp ngươi, còn có cơ hội cho ngươi khoe khoang sao? Tiểu gia hỏa, làm không tồi, ta nở mày nở mặt không ít. Thật muốn nhìn bộ dạng của đám nhân sĩ tinh anh kia khi chịu thua dưới miệng ngươi.”

Ta thở dài: “Trong nhất thời không nhịn được cơn tức giận, không biết đắc tội bao nhiêu người rồi. Thúc phụ còn cười ta, ta cũng không biết làm sao vớt vát chuyện này đây.”

Bàng Đức Công cười lớn, xoay người nói với người đang đứng bên cạnh nãy giờ vẫn đánh giá ta: “Thế nào, ta nói với ông rồi, tiểu gia hỏa này không phải vô cớ đi gây sự đâu, rất biết điều. Có điều, Tử Vân, lần này ngươi không làm sao, ta nghe Lâm nhi trở về kể chuyện mấy kẻ kia vũ nhục ngươi, cũng rất tức giận.”

Hàm răng ta lại ngưa ngứa, thoáng nhìn người bên cạnh, nghĩ một hồi không nhận ra ai, liền bước qua hành lễ: “Ra mắt tiên sinh, thứ cho tiểu tử vô lễ.”

Người kia mỉm cười nhận lễ của ta: “Đức Công, đứa nhỏ này còn tốt hơn so với ông nói. Không hổ là người nổi danh cùng Sĩ Nguyên và tiểu tế. Thật không biết đám người kia sao có thể nói đứa nhỏ này như vậy.”

Bàng Đức Công “Xí” một tiếng: “Ta đã nói rồi, hai năm qua Học đường chẳng có mấy người thật sự có tài tới dạy. Bọn họ làm gì có nhãn lực.” Nói xong, ông ta xoay người vui vẻ nói với ta: “Đây cũng là ngươi tự tìm. Thủy Kính lão gia hỏa kia vì ngại trước kia đã hứa không nói về ngươi, nếu không ngươi ở đây làm sao có ác danh được.”

Ta cẩn thận suy nghĩ người trung niên này là ai, cuối cùng cũng nghĩ ra, hận nhìn Bàng Đức Công một cái, lão gia hỏa này nhất định cố ý đùa cợt ta, may bản lĩnh của ta không tệ. Ta một lần nữa vái chào người trước mặt: “Triệu Như vừa rồi quá mức vô tâm, bái kiến Hoàng tiên sinh. Xin ngài đừng so đo tôi vô lễ.”

Bàng Đức Công lại cười lớn: “Thừa Ngạn lão đệ, thế nào, ta nói rồi, đứa trẻ này rất thông minh, không ai lừa được nó đâu.”

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu cười nói: “Không sai, thật là thông minh.”

Ta chán nản: “Triệu Như dù thông minh, chẳng qua là một tiểu quỷ, hai vị tiên sinh mới lợi hại. Nhất định đoán được ta sẽ tới, cố ý kiểm tra ta. Thúc phụ, chủ ý khiến ta thiệt thòi như vậy nhất định là người, Thừa Ngạn công là nhân vật thế nào, sẽ không bày trò trêu đùa tiểu bối đâu.” Đùa giỡn ta? Ta sẽ không yếu thế đâu.

Hoàng Thừa Ngạn lần này cười lớn: “Lời đồn không sai, quả nhiên miệng lưỡi lợi hại. Nói khiến lão nhân gia ta cũng phải đỏ mặt rồi. Đức Công, ông vẫn thiên về Sĩ Nguyên, đứa nhỏ này so với Sĩ Nguyên, chỉ hơn không kém!”

Bàng Đức Công trợn mắt: “Phí công ta nói tốt cho ngươi, ngươi không thể học tôn trọng người già sao?”

Ta cười: “Nếu đối mặt với Tư Mã tiên sinh và Hoàng tiền bối, Triệu Như cũng sẽ không làm càn. Thúc phụ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn ta chịu phục mới lạ! Mới qua vài ngày, đã nghe nói có ta có thể bình thiên hạ gì đó, hủy thế gian gì đó, thật không biết thúc phụ có ý gì. Hay là thật như người ta nói, Bàng gia xấu hổ thân phận thương nhân của ta sao?”

Bàng Đức Công lớn tiếng kêu oan: “Thừa Ngạn lão đệ, ngươi phải làm chủ cho ta, chuyện này không phải ta làm, thật sự là Tư Mã lão tiểu tử bày ra.”

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu làm chứng: “Đức Công nói thật. Ngươi đại náo Học đường, đánh đám tài tử tơi bời đã truyền khắp sĩ lâm. Chúng ta lúc cùng nhau nói chuyện, Thủy Kính tiên sinh mới nói ra cách nhìn của ông ấy với ngươi. Chúng ta lúc này mới biết quan hệ trước đây của các người.”

Ta vẫn giận: “Ta không tin chuyện này thúc phụ không nhúng tay vào. Hoàng tiên sinh, hay là ngài cũng tin chuyện đó? Triệu Như tự nhận không có bản lĩnh này.”

Hoàng Thừa Ngạn cười lớn, từ chối cho ý kiến. Bàng Đức Công cũng cười nói: “Tư Mã lão đầu nói gì cũng có căn cứ, ngươi muốn tránh cũng không thoát. Kỳ thật, chúng ta đều vì muốn tốt cho ngươi.”

Ta biết chứ, nhưng vẫn có chút không thoải mái: “Tôi hiểu đạo lý này. Nhưng không hiểu, thân phận thương nhân thì thế nào? Tôi thứ nhất không hại người, thứ hai không lừangười, thứ ba không làm hại thế đạo. Vì sao làm thương nhân lại khó khăn? Nhất định phải đội một thân phận mới có thể được gặp người ta sao.”

Hoàng Thừa Ngạn cười cười: “Là bởi vì chỉ có thương nhân như ngươi là đặc biệt, hành vi của ngươi cũng không giống một thương nhân thật sự. Ngươi cần gì phải lách mình ra khỏi đánh giá của người đời chứ?”

Ta nghĩ một hồi rồi thở dài, cung kính thi lễ với Hoàng Thừa Ngạn: “Tiểu tử xin tiếp thu. Tôi sẽ tùy gia nhập tục. Có điều, tiên sinh, Triệu Như vẫn sẽ không từ bỏ quan điểm của mình, đó chính là, chỉ cần nhà cầm quyền giỏi sử dụng cái hay của thương nhân, ức chế khiếm khuyết của thương nhân, cho thương nhân một địa vị xứng đáng, đối với thiên hạ này mới là chuyện tốt.”

Hoàng Thừa Ngạn cùng Bàng Đức Công đồng thời lắc đầu. Hoàng Thừa Ngạn liền nói: “Khó, khó, khó. Luận bàn thế tục, là thói quen qua nhiều triều đại hình thành, không phải muốn bỏ là bỏ, muốn thay đổi là thay đổi. Triệu Như, lấy chính đạo mà buôn bán thì dễ, nhưng lấy buôn bán mà nhập chính đạo lại khó. Tư Mã tiên sinh cùng Đức Công khiến ngươi nổi danh, cũng là ý này.”

Ta lại thở dài: “Nổi danh ở Kinh châu với tôi mà nói tất nhiên là tốt. Nhưng mà tôi không nghĩ lại nổi danh kiểu này, cảm giác rất kỳ lạ.”

Bàng Đức Công cười: “Đừng có được dịp lên mặt. Tìm lúc nào tới gặp Thủy Kính tiên sinh đi, ông ta nhớ trà ngon của ngươi đó. Với lại,” ông ta chớp mắt: “còn không phải ngươi để lộ quan hệ với Thủy Kính tiên sinh trước sao. Đám người đó liền tới làm phiền ông ấy, ông ấy cũng là không chịu nổi phiền phức của ngươi! Nếu ngươi không đi tạ tội, ha ha…”. Ta khinh, đám ẩn sĩ này, thiên hạ kỳ tài thật biết ức hiếp kẻ yếu.

Cứ như vậy, ta chó ngáp phải ruồi, chuyện lại hướng tới mục tiêu ta mong muốn. Thời gian nửa năm sau đó, ta không chỉ liên tục ra vào phủ đệ các nhân vật quyền thế ở Kinh châu, còn thường xuyên gặp gỡ Tư Mã Huy, hội đàm với giới ẩn sĩ Kinh châu, thỉnh thoảng hẹn năm ba người cùng nhau thảo luận thế cuộc, đàm luận đại thế thiên hạ, nói rõ cách nhìn của mình và giải thích. Bởi có quan hệ với Từ Thứ và Bàng Thống, ta nhanh chóng kết bạn với đám người Thạch Thao, Thôi Chí Bình, Thân Hi, Lâm Đào, mơ hồ đã trở thành một phần tử của giới sĩ lâm Kinh châu. Nhân cơ hội này, ta nhớ kỹ những kẻ không ghét Tào Tháo, những người có chí ra làm quan, đợi sau này thống nhất thiên hạ rồi sẽ dùng. Còn đám nhân sĩ trung lập, phải để chính Tào Tháo ra sức thôi. Về những người phản cảm với Tào Tháo, đặc biệt xem trọng Lưu Bị và Lưu Chương, có ý định đi theo bọn họ, thì ta phải dốc sức hiểu rõ bọn họ, không thể cho ta dùng, tất nhiên cũng không nên để lại.

Khiến ta thất vọng chính là mấy lần tụ họp, đều không gặp Gia Cát Lượng và Mạnh Công Uy. Mạnh Công Uy nghe nói ra ngoài du ngoạn, còn Gia Cát Lượng là thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Không chỉ ta thất vọng, đến Tư Mã Huy cũng muốn thấy ta cùng Gia Cát Lượng giao phong. Ta vạn lần không ngờ, cuộc gặp mặt giữa ta và Gia Cát Lượng lại trong một tình huống khác…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.