Bên bờ Hoàng Hà, trấn giữ phía tây bắc Tỵ thủy, giữa non nước xanh tươi,
mây trôi hờ hững, chính là Hổ Lao quan. Hổ Lao quan được xây vào thời
Chu Mục vương, truyền thuyết kể rằng, Chu Mục Vương từng ở chỗ này xây
một chuồng giữ hổ, đặt tên là “Hổ Lao”. Tới thời Tần, Tân vương mới
chính thức ở chỗ này lập ải quan, gọi là Hổ Lao quan. Hổ Lao quan nam
giáp núi Nhạc Quần, phía bắc là Hoàng Hà cuồn cuộn, phía tây là vách núi thẳng đứng, cả quan ải trở thành nơi hiểm yếu, chỉ cần một người cũng
đủ giữ ải, vạn người khó đi qua, là vùng giao tranh của binh gia các
triều đại. Hơn nữa, nơi này phía tây là Lạc Dương, đông mở tới Khai
Phong, có thể nói chính là “Yết hầu đông tây, cây cầu nam bắc”, mất Hổ
Lao hai kinh đô đều chấn động, người xưa nói có được Hổ Lao mới mong có
được thiên hạ.
Lại nói tướng thủ ải Hổ Lao quan là Bành
An, người này cũng không có bản lĩnh gì lớn, cũng chẳng có chí hướng, là một người cầu an. Hổ Lao quan từ sau khi thoát khỏi tay Đổng Trác, bị
Viên Thiệu đoạt lấy, lệnh cho Bành An ở đây trấn thủ. Vài năm mưa gió
lại cách rất xa nơi này. Lần này chiến trường đặt ở Lê Dương, Bành An
nghe binh lính hồi báo có Tào quân tiến vào địa phận Hổ Lao, hắn còn
nghĩ là quân Hạ Hầu Uyên, liền nghĩ thầm, chủ công đã nói, Cao Can sẽ
sớm qua đây, quân Hạ Hầu Uyên đang tấn công Mục Dã, lại phái một đạo
quân qua bên này chắc để phòng bị Cao Can chặn đường lui, Hổ Lao chắc
vẫn như trước đây không có vấn đề gì! Đương nhiên, Bành An không có biệt tài gì, nhưng làm tướng quân vài thập niên cũng không phải ăn cơm không trả tiền, một mặt phái binh sĩ chú ý hướng đi của địch, một mặt phái
người liên hệ với Cao Can.
Nhưng mà, Bành An vạn lần
cũng không ngờ, mục tiêu của Tào quân chính là hắn, là Hổ Lao quan. Bởi
vậy, lúc đại quân Tào quân tới nơi, đông nghìn nghịt hạ trại trước Hổ
Lao quan, hắn mới thật sự hoảng sợ, giờ phái người tới Lê Dương là không thể rồi, đường đã bị chặn, hắn cũng không tự tin mình có bản lĩnh đột
phá vòng vây. Cho nên hắn quyết đoán mệnh lệnh cho thuộc hạ tăng cường
phòng thủ, lại phái người hỏa tốc báo tin cho Cao Can.
Không để hắn có thời gian tranh thủ, Tào quân vừa tới hai ngày, bắt đầu phát
động tấn công. Nhìn địch nhân đông nghịt đứng trước ải, ngẫm lại mình
chỉ có mấy ngàn lính trong tay, chân Bành An bắt đầu run. Nhưng nhìn đội tiền quân của Tào ngay dưới cửa quan lại là kỵ binh, hắn thật sự không
hiểu thế nào, dùng kỵ binh công thành đoạt ải ư? Chưa từng gặp, cũng
chưa từng nghe qua.
Hắn còn chưa kịp phản ứng gì, kỵ
binh Tào quân đồng thời thét lớn, nháy mắt vũ tiễn bay đầy trời, Viên
quân kinh hãi vội vàng tránh né. Bành An không hổ là tướng quân, thân
thủ rất nhanh, nhưng mà, đợi hắn ngẩng đầu lên nhìn lại, ấy, thanh thế
ngàn mũi tên cùng bắn thật lớn, nhưng lại không khiến mấy người bị
thương. Viên quân có kẻ nghi ngờ nhặt mũi tên lên nhìn, mới phát hiện
mỗi mũi tên đều bịt đầu, có buộc theo một bức thư chiêu hàng.
Từ sau trận chiến ở Bành Thành Từ châu, mỗi lần công thành đoạt đất, đều
bắn trước một loạt tên chiêu hàng vào thành, là phương pháp khiến lòng
quân tan rã. Có điều, lần này không hoàn toàn giống, bắn vào ải không
chỉ là thư chiêu hàng, mà đại đa số là thư của Viên quân cũ từng bị bắt ở Quan Độ. Mỗi phong thư đều viết rất cụ thể: tên tuổi, quê quán, có liên hệ thân thích hoặc hàng xóm với Viên quân phòng thủ trong ải như thế
nào, hoặc cùng thôn, cùng tộc, họ hàng xa gần gì đó, tóm lại, chỉ cần có quan hệ là đều dùng tới. Trong thư tất nhiên kể lại cuộc sống hạnh phúc trên đất Tào, bọn họ sống tốt thế nào, khuyên thân nhân, bằng hữu,
người quen mau chóng tới đó, cùng nhau có cơm có canh no bụng.
Đây là kế tâm lý chiến ta bày cho Tào Tháo, cũng là kế của Bàng Thống thêu
hoa trên gấm thêm vào thôi. Vốn khi nghĩ cách sắp xếp cho năm vạn hàng
binh của Viên quân, ta cũng không nghĩ sẽ có tác dụng này, ngày đó nghe
xong thuật tâm lý chiến của Bàng Thống, đột nhiên nghĩ ra, liền nói với
Tào Tháo, lập tức nhận được sự tán thành, đây cũng chính là bản sắc con
buôn của ta, lợi dụng bất cứ ai có thể lợi dụng. Tào Tháo rất nhanh lệnh cho đám quan lại ở những nơi hàng binh được an trí, bảo bọn họ bảo mỗi
hàng binh đều phải viết ít nhất hai bức thư, có thể nêu cả chỗ đóng quân của người mình quen biết càng tốt. Cho nên không chỉ ở đây, tất cả quân Tào đều mang theo một lượng lớn thư như vậy, chuẩn bị để bắn vào thành
trì hoặc quân doanh Viên quân khi tấn công.
Bên dưới Hổ
Lao quan, sau khi kỵ binh Tào bắn thư chiêu hàng vào ải, nhanh chóng lùi lại phía sau, chuyện công thành không có việc của bọn họ. Bộ binh đã
dàn trận xong, các công cụ công thành đều đã được xếp đặt chỉnh tề (chỉ
yếu là để đối phương nhìn mà sợ thôi), lẳng lặng đợi mệnh lệnh tiếp
theo. Trương Liêu cùng Từ Hoảng ở trong doanh trướng đợi lính quan sát
hồi báo động tĩnh ở cửa quan, Cam Ninh thì đi ngủ, chuẩn bị buổi tối
mang binh tấn công quan ải.
Trương Liêu không cần chờ
lâu, những binh lính biết chữ ở trong ải đã lập tức đem nội dung chính
trong thư đọc lại cho huynh đệ xung quanh, một truyền mười, mười truyền
trăm, Hổ Lao quan nho nhỏ rộng chẳng được bao nhiêu, đợi Bành An nghĩ ra phải thu hồi tất cả, nội dung thư chiêu hàng đã truyền khắp trong quan
ải. Viên quân lúc thấy dưới cửa ải Tào quân khí thế ngất trời, trong
lòng đã thấy bồn chồn, tới lúc nhận được thư chiêu hàng, mặc kệ Bành An
lấy cái chết dọa nạt, vẫn có rất nhiều người bắt đầu có suy nghĩ riêng.
Trương Liêu cùng Từ Hoảng đang thương lượng kế hoạch công kích ngày hôm sau,
Từ Hoảng mãn nguyện nói: “Ngày mai chúng ta tấn công quan ải, ta nghĩ
Bành An chỉ có thể đơn độc chiến đấu, chắc chỉ kiên trì được vài ngày.
Nếu trong ải chỉ có ba ngàn quân coi giữ, chúng ta nhất định có thể tốc
chiến tốc thắng. Hạ được ải này rồi, chỗ Trương Yến có thể cũng sẽ lấy
được Hồ quan, đến lúc đó chúng ta hai bên ép vào Thượng Đảng, chắc chắn
sẽ khiến Cao Can khóc cha gọi mẹ.”
Trương Liêu gật đầu:
“Không sai, lần này chúng ta không thể thua Trương Yến. Bành An không có tiếng tăm gì, ta nghĩ hắn phía trước không có cứu binh, phía sau không
ai giúp đỡ, không còn lối thoát, không đầu hàng không được.”
Đúng lúc Cam Ninh tiến vào: “Gì vậy? Cái gì đầu hàng? Vậy chúng ta không
phải không được đánh trận sao?” Trương Liêu cười lớn: “Hưng Bá, Phụng
Hiếu bọn họ nói bao nhiêu lần rồi, chiến trận không phải là đánh nhau,
đệ chẳng chịu nghe. Bá nghiệp của chủ công giờ mới bắt đầu, đệ còn sợ
không được đánh sao?”
Cam Ninh rất không tình nguyện:
“Huynh chế giễu đệ chắc, không mang đệ theo tự chạy tới Đông Hải đánh
một trận, lập công lớn, được thăng Bình khấu tướng quân. Đệ cũng muốn
lập công lĩnh thưởng chứ!”
Trương Liêu lắc đầu cười khổ: “Không cho đệ đi, chẳng phải vì đệ ở Quan Độ liều mạng bị thương sao.
Đệ yên tâm, sau này sẽ có cơ hội. Đệ cũng phải học cách đánh giặc thế
nào đi, đừng lúc nào cũng xung phong chạy lên đánh trước, lúc nói chuyện quân vụ lại luôn né tránh.”
Cam Ninh xấu xa nói: “Có
nhiều người động não như vậy, đệ không muốn quản, vẫn nên tu dưỡng tinh
thần, xông pha chiến đấu cho thống khoái. Các huynh nói mau đi, trận này lúc nào xong?”
Từ Hoảng nhìn hắn cười: “Trận này còn
chưa đánh ngươi đã muốn xong rồi?” Cam Ninh khó hiểu nhìn hắn: “Các
người không phải nói cái gì mà mở cửa đầu hàng sao? Nếu bọn chúng muốn
đầu hàng, trận này không phải đã xong sao?”
Trương Liêu
cùng Từ Hoảng cười lớn, Trương Liêu lúc này mới lặp lại lời mới nói thêm một lần: “Trận này vẫn phải đánh. Ngày mai chính thức tấn công, cố gắng trong vòng hai ngày lấy được Hổ Lao, sau đó tiến binh tới Thượng Đảng.” Cam Ninh lúc này mới nở nụ cười: “Không nói sớm. Nếu ngày mai mới tấn
công, vậy đệ đi nghỉ đây.” Không đợi Trương Liêu nói gì thêm, hắn cất
bước bỏ chạy, chỉ sợ Trương Liêu gọi lại. Trương Liêu nhìn Từ Hoảng, hai người đều bất lực.
Trương Liêu và Từ Hoảng trong hai
ngày qua đã nhờ dân chúng xung quanh hỏi rõ tình hình trong Hổ Lao quan, cửa ải này ở hai bên là đồi cao, hình thành một cửa ải tự nhiên, phía
đông nam là vách đá dựng đứng; phía tây bắc tiếp giáp Mang Sơn, trừ con
đường đi qua ải, còn lại đều là vách đá dựng đứng; phía bắc là Hoàng Hà; tây nam là Hồng câu, rất nhiều khe rãnh. Cửa ải này muốn tấn công, nếu
không muốn tổn thất lớn, trừ phi quân giữ ải giống như thời Đổng Trác
năm đó, chủ động bỏ ải, Trương Liêu chính là hy vọng Bành An có hiểu
biết, sớm quy hàng.
Không hề chần chừ, Tào quân lập tức
tấn công mãnh liệt. Từ Hoảng trực tiếp xuất binh từ Trung Mâu, quân của
hắn chủ yếu là bộ binh, chuyên huấn luyện để công thành, Trương Liêu
mang theo một vạn nhân mã từ Hứa Đô, ngoại trừ ba ngàn Hổ Báo kỵ, còn
lại cũng là bộ binh công thành, hơn nữa mang theo một lượng lớn các công cụ để tấn công, Tào Tháo cũng rất hiểu đặc điểm dễ thủ khó công của Hổ
Lao quan.
Xe bắn đá đã được cải tiến, lần đầu được đem
ra dùng để công thành. Giống như thiết kế trước đây của Lưu Diện, xe bắn đá hiện giờ thân xe dài hơn, lớn hơn, không nói có thể bắn đá từ lớn
tới nhỏ, độ cao cùng khoảng cách bắn cũng tăng mạnh. Tuy rằng chiến địa
chật hẹp cản trở số lượng xe bắn đá có thể triển khai, nhưng mà mười
khối đá lớn ào ào ập tới, thanh thế vẫn vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần tiếng
rít gào ập tới, Viên quân trên quan ải đều tránh né không kịp, máu tươi
dưới từng đợt đá bắn tới lại tràn ra, khiến người ta sợ hãi.
Mười đợt tấn công trôi qua, Viên quân trên ải đều tránh dưới lỗ châu mai,
không dám ngẩng đầu, Tào quân thừa cơ đã mang thang kéo tới ngay sát
tường thành, chàng xa* cũng đã đẩy tới trước cửa ải. Nhưng mà, đá từ xe
bắn đá không phải toàn bộ đều rơi trên tường thành, có những viên rơi
xuống bên ngoài, đập phải không ít Tào quân, có điều, ngoại trừ nhanh
chóng đưa người bị thương rời khỏi chiến địa, không có ai vì chuyện này
mà đau lòng, chiến tranh chính là vô tình như vậy.
Bành
An vất vả đợi mãi mới thấy đá không còn bắn nữa, vội lên thăm dò, chỉ
thấy Tào quân đang ào ào trèo lên thang, mà tiếng chàng xa va chạm với
cửa ải cũng đang truyền tới. Bành An vội lệnh cho binh sĩ bắt đầu phản
kích, cung tên, gỗ tròn từ trên tường thành đều trút xuống, nhất thời ép được Tào quân đang trèo lên thành bật xuống, đồng thời, những cây đuốc
bọc nhựa thông cũng được bó thành bó ném xuống, mục tiêu toàn bộ nhắm
vào chàng xa, bất luận Tào quân chặn thế nào, chàng xa cũng không tránh
được bốc hỏa. Trương Liêu cau mày nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt,
nghĩ một hồi dứt khoát thu binh. Tào quân lần công kích này đã bị đánh
lui.
Trương Liêu cùng Từ Hoảng cũng không đồng ý yêu cầu công thành suốt đêm của Cam Ninh, bọn tuy rằng cũng muốn đốc thúc tinh
thần đánh hạ cửa ải này, nhưng mà địa hình Hổ Lao quan hiểm trở như vậy, công kích ban đêm tổn thất càng lớn, bọn họ không muốn lãng phí binh
lính. Dù sao lấy Hổ Lao quan cũng chỉ là bước đầu tiên, việc cần làm còn rất nhiều, bọn họ sẽ phải đơn độc chiến đấu, rất cần bảo tồn thực lực.
Chuẩn bị suốt một đêm, Tào quân lại bắt đầu đợt tấn công mới. Nhận ra uy lực
của xe bắn đá, Trương Liêu hôm nay mang toàn bộ xe ra dùng, tuy địa hình hẹp nhưng miễn cưỡng vẫn có thể. Mười lăm xe đá đã chuẩn bị sẵn sàng
nhắm tới mặt tường thành, lần này, Viên quân đã có chuẩn bị nên tránh né rất mau, thương vong cũng ít hơn hôm qua rất nhiều. Có điều, mục tiêu
công kích hôm nay không chỉ là người, còn có tường thành, cho nên, lực
công kích của xe bắn đá so với hôm qua cũng lớn hơn, thời gian dài hơn,
đại đa số đá bắn tới đập mạnh vào tường thành, bụi đất đầy trời, khiến
bầu không khí trên tường thành vô cùng ngột ngạt. Mỗi hòn đá đập vào mặt tường, thanh âm không phải đánh vào tường, mà là đánh vào trong lòng
Viên quân, không ít người sắc mặt trở nên trắng bệch.
Bành An trong lòng cũng rất chán nản, vì Viên Thiệu và Cao Can dù biết Hổ
Lao quan là nơi hiểm yếu, nhưng mấy năm không có chiến tranh, bởi vậy
lực lượng phòng thủ rất mỏng. Hắn vô cùng hối hận trước khi Tào quân tới đây không phái người cấp báo cho Viên Thiệu, Cao Can lại chẳng thấy mặt mũi đâu, trong tay hắn chỉ có ba ngàn quân, công cụ thủ thành cũng
không nhiều, toàn bộ lấy cây cối cùng núi đá thay thế cung tên, không
biết dưới sự tấn công mãnh liệt của quân Tào, có thể giữ được bao lâu,
trước mắt chỉ có thể cố hết sức, giữ được tới lúc Cao Can đem quân tới
là được rồi.
Sau khi bắn hết toàn bộ số đá chuẩn bị
trong một đêm, Từ Hoảng ra lệnh một tiếng, bộ binh công thành vọt tới,
Trương Liêu cũng chỉ huy kỵ binh đứng tại vị trí xe bắn đá, cung tên sẵn sàng, nhắm ngay tường thành. Hổ Lao quan đúng là dễ thủ khó công, hơn
nữa cửa quan xây dựng đặc biệt cao lớn, binh lính bình thường bắn tên từ dưới lên không tới được mặt thành, cho nên Trương Liêu mới dùng ba ngàn kỵ binh trở thành cung binh.
Xe bắn đá tuy rằng có lực
uy hiếp, nhưng địa thế Hổ Lao quan chiếm ưu thế, khiến tường thành cao
lớn kiên cố vô cùng, tấn công từ dưới lên không thể làm hỏng tường
thành, chỉ có hai chỗ trên tường xuất hiện lỗ hổng, phạm vi cũng không
lớn, kết quả này đã là không tồi. Binh sĩ công thành rất nhanh chóng đặt thang ở gần khe hở đó, bắt đầu leo lên.
Cửa ải do đá
đập vào cũng không còn kiên cố như ngày hôm qua, chàng xa lại bắt đầu
dùng sức, năm mươi binh lính vây quanh đẩy xe, tới lui liên tục, một
chút lại một chút, cửa ải bị đâm khiến cát đá bốn phía bên trên ụp
xuống, chân thành phủ một lớp khói bụi. Nhưng mà, cửa quan dùng một lại
gỗ vô cùng dày tạo nên, bên ngoài còn bọc sắt, bị tấn công nhiều như
vậy, vẫn không tạo ra một khe hở nào, Tào quân chỉ có thể tiếp tục đẩy
mà thôi.
Bành An thăm dò thấy xe bắn đá đã lui về, liền
chạy lên ải chỉ huy Viên quân phản kích. Thấy từng cây thang mây bị lật
nhào, thấy đuốc của Viên quân lại bắt đầu ném xuống, Trương Liêu vung
tay, ba ngàn kỵ binh lập tức bắn tên lên bờ tường, Viên quân trên mặt
thành nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bành An cũng tính là trốn
mau, thiếu chút đã trúng một mũi tên, thân binh bên cạnh hắn đã bị tên
bắn hạ gần một nửa, đang liều chết tiếp tục đánh trả Viên quân.
Mặc dù vẫn rất sợ hãi màn tấn công bằng tên của Tào quân, nhưng dưới sự đốc thúc cưỡng bức của Bành An, Viên quân vẫn dùng hết sức phản kích lại.
Đứng dậy bắn tên đúng là quá khó, nhưng lăn cây và ném đá vẫn rất dễ,
đẩy thang càng không khó. Dưới sự phản kích ngoan cố của Viên quân, Tào
quân tổn thất cũng không ít, khiến Trương Liêu cùng Từ Hoảng đều nhíu
mày.
Bành An cũng không khá hơn, hắn hiểu rõ cục diện
trước mắt vô cùng bất lợi, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn
suy nghĩ nhiều, tuy rằng không có bản lĩnh, nhưng Viên Thiệu đem Hổ Lao
quan giao cho hắn, hắn không thể cứ vậy mà buông tay, với lại hắn nghĩ,
Cao Can chắc sắp tới rồi, người truyền tin đã đi được ba ngày. Kiên trì, kiên trì, chỉ cần kiên trì hai ba ngày nữa là ổn. Bành An lấy lý do này không ngừng cổ vũ bản thân, cổ vũ binh lính cố gắng thêm hai ngày nữa,
tất sẽ qua.
Gần một ngày công phòng thê thảm luân phiên, sức chiến đấu của Viên quân kiên cường hơn những gì Trương Liêu nghĩ,
nhìn thương binh được đưa trở lại quân doanh, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ,
trước khi hoàn toàn tuyệt vọng, muốn Viên quân mở ải đầu hàng vô cùng
khó, việc duy nhất hiện tại bọn họ có thể làm là tấn công, tấn công,
không ngừng tấn công, triệt để hủy diệt lòng tin của Viên quân. Sau khi
thu binh lúc chiều tà, Tào doanh kiểm kê lại tổn thất, thật quá nặng nề, một ngày tấn công chỉ có mấy chục người lên được bờ tường, tất nhiên
toàn bộ hy sinh, người chết dưới chân tường cũng hơn một ngàn, mặc dù
đau lòng nhưng không thể tránh được, đây chính là chiến tranh.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba, vẫn giống như hai ngày trước, Tào quân trả giá
hơn bốn ngàn sinh mạng, bị thương hơn hai ngàn người, vẫn không thể phá
được cửa ải. Cửa quan rõ ràng đã được gia cố thêm, tường thành dùng đá
tảng loại lớn xây nên chịu công kích của xe bắn đá ba ngày vẫn không bị
tổn thương nào đáng kể. Tấn công, tấn công, tiếp tục tấn công, đổi lại
chính là kiên trì, kiên trì, lại kiên trì. Tần Dũng lần thứ hai gặp lại
Trương Liêu, chính là đối mặt với tình trạng thê thảm này.
Đám người Trương Liêu ngồi trong doanh trướng, buồn bực cúi đầu: “Tần Dũng, xem ra đánh Hổ Lao quan không dễ như chúng ta tưởng tượng, binh lực đã
tổn thất ba phần, ngươi trở về cấp báo với Tử Vân, bảo hắn tạm thời đừng tấn công Hồ quan, trong thời gian ngắn sợ rằng chúng ta không thể phối
hợp với hắn đánh Thượng Đảng.”
Tần Dũng nghĩ một hồi rồi nói: “Dù lúc này tôi trở về, chỉ sợ công tử cũng đã hạ được Hồ quan.
Công tử đã có mưu kế rồi, không phải tấn công Hồ quan, mà là tập kích
bất ngờ, ở đó chắc sẽ không có vấn đề gì. Thế này vậy, tôi sẽ gấp rút
trở về đó xem công tử có biện pháp gì không hoặc chuẩn bị tiếp theo như
thế nào. Có tin tức tôi lập tức sẽ trở về. Đến lúc trở lại, tôi sẽ đi
mau, tranh thủ chỉ dùng một ngày. Ở đây phiền các tướng quân cẩn trọng.” Trương Liêu cũng chỉ có thể gật đầu.
Bành An trong ải
cũng đứng ngồi không yên. Bốn ngày, mới có bốn ngày mà hắn cảm giác đã
qua nhiều năm. Binh lính trong ải đã thương vong phân nửa, những người
còn lại đã mất đi sự kiên trì và dũng khí, tuy rằng hôm nay hắn chém
chết mấy kẻ giả bệnh bị thương không chịu tiến lên, nhưng những binh
lính khác không bị kích thích ý chí chiến đấu như hắn nghĩ, ngược lại,
trong mắt đại đa số chính là sự tuyệt vọng. Hắn nhẫn tâm không nhìn
những ánh mắt tuyệt vọng ấy nữa, đây là thiên chức của quân nhân, là vận mệnh an bài. Ép xuống nỗi thống khổ và bất an trong lòng, hắn đi lên
mặt thành.
Ngày hôm sau, Trương Liêu chỉ bắn đá nửa
ngày, tận lực tiêu hao năng lực phòng thủ của địch, tranh thủ cơ hội.
Mặt khác cũng cẩn thận quan sát xem địch nhân có xuất hiện điểm yếu nào
không. Đáng tiếc, Hổ Lao thật sự dễ thủ khó công, Trương Liêu không tìm
ra cách nào tốc chiến tốc thắng.
Nhưng mà Trương Liêu vô cùng vội vã, bởi vì Trương Yến và ta sẽ tấn công Hồ quan, lỡ như Cao
Can nhận được tin, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, thời gian của bọn họ không nhiều, bất kể thế nào cũng phải lấy được Hổ Lao trước khi Cao Can xuất
binh. Lúc Cam Ninh đề nghị tấn công buổi đêm lần nữa, Trương Liêu cũng
không phản đối, nhưng dặn Cam Ninh nhất định phải cẩn thận, sớm muộn gì
cũng lấy được Hổ Lao, không cần phải nóng nảy, hy sinh một đại tướng rất không đáng.
Sau nửa ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, xe bắn đã đã sẵn sàng cho việc tấn công buổi đêm, khác với ban ngày chính là đá
bắn đi lần này không phải đá lớn, mà toàn loại đá nhỏ, mục đích cũng đổi từ tường thành sang người, một lần bắn hai viên, tổng cộng ba mươi viên lên tường thành, cũng không cần mục tiêu, hoàn toàn là loạn bắn, đập
chết một người tính một người, đặc biệt những chỗ có đuốc, tất cả đá hầu như đều nhắm vào những người cầm đuốc trong tay. Sau hai đợt, Viên quân cũng nhận ra việc ấy, đuốc trên thành dĩ nhiên bớt đi rất nhiều.
Cam Ninh cảm giác cơ hội đã tới, lập tức ra lệnh lên thành. Thang lại chống lên, tiếng hò hét của Tào quân ập tới. Bành An thấy xe bắn đá công kích liền biết đêm nay không dễ chịu, lúc nghe thấy tiếng Tào quân trèo lên
thành, mắt hắn đã đỏ quạch, giơ cao thanh đao trong tay, nói chỉ huy,
không bằng nói cưỡng bức Viên quân phản kích.
Viên quân
giữ ải cơ hồ đã muốn suy sụp, có Bành An cùng thân vệ của hắn cầm đao ép ở phía sau, tiến cũng là chết, lui cũng là chết, bọn chúng không có con đường nào để sống, không nhìn vị trí Tào quân ở bên dưới nữa, dùng tất
cả vũ khí trong tay có thể dùng, cứng nhắc đánh xuống, nhìn thấy thang
liền đẩy, người không còn suy nghĩ, không còn thần hồn, hành động sẽ vô
cùng máy móc, nhìn đám huynh đệ bên cạnh ngã xuống, đã không còn cảm
giác, bởi vì kế tiếp có thể là mình.
Khắp trên mặt ải
toàn bộ là vết máu, có máu Tào quân, cũng có máu Viên quân, dưới ánh lửa lập lòe trở nên kỳ bí dị thường. Không ít Viên quân chết trên cửa quan, thi thể mắc lại đó, thỉnh thoảng có máu tươi từ trên ải rớt xuống đầu
tường, thậm chí rớt trên đầu Tào quân đang công thành. Mà Tào quan mang
theo những giọt máu tươi ấy, cũng sẽ ngã xuống từ trên thang, hoặc chết
ngay trên thang, khiến máu mình và máu kẻ địch hòa vào nhau chảy dài
trên mặt đất.
Cam Ninh sốt ruột muốn giậm chân, hắn sớm
đã muốn tự mình lên tường thành, muốn chém giết trên đó, trường kích của hắn đang khát máu tươi của kẻ địch. Nhưng mà hắn không làm được, không
có sự cho phép của Trương Liêu, thân binh bên cạnh tuyệt đối sẽ không
cho hắn tự mình đi công thành, bởi vì chức trách của đám thân binh này
là bảo vệ an toàn cho hắn. Bọn họ không nghe lệnh Cam Ninh, mà nghe lệnh Điển Vi cùng Quách Gia, là do Điển Vi và Thái Sử Từ đích thân tuyển
chọn. Họ sẽ không để mặc Cam Ninh đi mạo hiểm, đây chính là do Quách Gia dặn dò. Đinh Phụng vốn là thân binh cũ của Cam Ninh, thấy hắn bị chế
phục như vậy trong lòng cũng buồn cười, ngoài mặt lại không dám nói lời
nào, đám người bọn họ mấy chục người tiến lên, thương vong cũng không
ít. Nhìn thương binh được đưa trở về, Cam Ninh trong lòng càng thêm nóng nảy, nhưng cũng không thể làm gì với đám hộ vệ bên cạnh.
Công kích trong đêm chỉ kéo dài hai canh giờ, Trương Liêu đưa Cam Ninh trở
về, cũng truyền lệnh thu binh. Cam Ninh một bụng không tình nguyện bị
Trương Liêu kéo vào quân trướng, phát hiện không chỉ Trương Liêu, Từ
Hoảng, còn có Tần Dũng ở trong. Tức giận ngồi phịch xuống đất, Cam Ninh
phát tiết oán khí: “Thu binh, thu binh, rõ ràng Viên quân đã chống đỡ
không nổi, tiếp tục công kích hai canh giờ nữa chắc chắn có thể hạ
thành. Các người đúng là, lại còn không cho đệ tự mình lên thành nữa…”
Trương Liêu cười cười, không nói lời nào. Từ Hoảng bước tới một phát kéo hắn
đứng dậy: “Ngươi gấp cái gì? Không phải là không thể công kích, mà cứ
tấn công như vậy tổn thất càng tăng. Tần Dũng mang tới tin tốt, Hồ quan
đã vào tay Trương Yến rồi.”
Cam Ninh vừa nghe được lại
càng nhảy dựng lên: “Các người thấy chưa, thấy chưa, lão Bát đã lấy được Hồ quan rồi, chúng ta còn lần lữa ở đây, lão Bát không phải đã nói
chúng ta phải mau lấy Hổ Lao, tới Thượng Đảng kiềm chế Cao Can sao? Các
người còn không hạ lệnh tiếp tục tấn công? Còn ở trong này làm gì?”
“Chờ đợi, chúng ta ở đây chờ tin tức.” Trương Liêu nói tiếp: “Tử Vân rất
thuận lợi lấy được Hồ quan, có thể nói là thắng dễ như bỡn. Bọn họ không tổn thất gì, theo bản lĩnh của Tử Vân, giữ Hồ quan vài ngày hẳn không
có vấn đề gì. Nhưng chúng ta không như thế, tấn công vài ngày rồi, đã
tổn thất năm, sáu ngàn quân, chúng ta không có quân cứu viện, không có
tiếp tế, tổn thất lớn như vậy lấy cái gì chặn đánh Cao Can? Cho nên,
chúng ta không thể tổn thất thêm nữa ở Hổ Lao.”
Cam Ninh thở phì phì hỏi hắn: “Chờ tới khi nào? Chẳng lẽ Viên quân sẽ chủ động
cho chúng ta vào ải sao?” Trương Liêu cùng Từ Hoảng đồng thời gật đầu:
“Đúng, chính là chờ điều này.” Cam Ninh nhìn bọn họ, lại nhìn Tần Dũng,
biết trong này có ẩn tình.
Trương Liêu vui vẻ nói với
Cam Ninh: “Là thế này, Tử Vân đã giúp chúng ta nghĩ ra một biện pháp
khiến Viên quân nội loạn, ngươi muốn đánh cũng không đánh được.” Từ
Hoảng cũng cười: “Bày mưu ngoài ngàn dặm, chủ công đúng là biết cách
nhìn người! Lúc này chúng ta chờ tin tức ở Hồ quan.”
Tần Dũng cười cười nói: “Lục gia yên tâm, không tới hai ngày, quân giữ ải
Hổ Lao sẽ nhận được tin Hồ quan thất thủ, Cao Can bảo vệ chặt Thượng
Đảng không ra, mà năm vạn đại quân Trương Yến đã xuất phát hướng tây về
Hổ Lao quan. Cứ thế, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng Hổ Lao quan hai bên
thọ địch. Không có viện quân, không có đường ra chỉ có cách đầu hàng,
cho dù tướng thủ ải không hàng, lính tốt cũng muốn hàng. Tới lúc đó,
Bành An sợ là chỉ có thể tận trung với Viên Thiệu mà thôi. Có người sẽ
vì các ngài mở cửa quan.”
Từ Hoảng nói tiếp: “Cho nên,
chúng ta không cần tăng thêm thương vọng nữa, Hưng Bá tướng quân cứ
dưỡng thần chờ đối phó viện binh của Cao Can đi. Chúng ta sẽ phải đơn
độc chặn đánh mấy vạn đại quân của Cao Can đó.”
Cam Ninh rúng động: “Các người khẳng định Cao Can sẽ cứu viện Hổ Lao quan?”
Tần Dũng lắc đầu: “Không, công tử đã phân tích, Cao Can có thể sẽ cứu viện
Hồ quan. Quân Trương Yến không ít, nhưng năng lực tác chiến rất kém, lỡ
Cao Can xuất binh, Hồ quan chỉ có thể tử thủ. Mà Viên Thiệu một khi nhận được tin tức Hồ quan thất thủ, nhất định sẽ phái binh từ Hàm Đan tới
cứu, chúng ta ở Hồ quan mới là hai mặt thụ địch. Các ngài sau khi lấy
được Hổ Lao quan, có quân của Hạ Hầu tướng quân chặn Viên quân tây tiến, ở đây không cần nhiều quân phòng thủ. Cho nên ý công tử là cần các ngài mau chóng tập kích Thượng Đảng, từ phía sau kéo chân Cao Can, khiến
Viên Thiệu nghĩ Tào quân muốn tiến binh đánh Tịnh châu. Bởi vậy, công tử nghĩ cách giúp các ngài lấy Hổ Lao, tận lực giảm bớt thương vong để ứng phó với trận chiến ác liệt có thể xuất hiện sau này.”
Chú thích:
* Chàng xa: xe chuyên dụng để đục thủng cổng thành