Tần Dũng sau khi truyền đạt lại lời ta với nhóm Trương Liêu, lại không tới
chỗ Tào Tháo hồi báo mà chạy thẳng về Hồ quan, vì tình hình ở Hồ quan vì Tào quân không thể thuận lợi chiếm Hổ Lao quan như dự kiến, trở nên khó khăn hơn nhiều. Đối với hắn mà nói, an nguy của bản thân ta quan trọng
hơn bất cứ chuyện gì. Cũng vì hắn nghĩ như vậy, cho nên trận chiến ở
Tịnh châu vô tình bị kéo dài thêm mấy tháng, là chuyện khiến hắn hối hận không kịp, từ đó về sau không bao giờ làm trái lời ta nữa.
Sau khi Tần Dũng đi rồi, Trương Liêu lập tức dựa theo lời dặn của ta, bắt
đầu chuẩn bị tiến vào Hổ Lao quan, trong thời gian hai ngày, không chỉ
không tấn công qua đêm, đến tấn công ban ngày cũng không kịch liệt nữa.
Nhưng mà, việc chuẩn bị tấn công không hề thay đổi, nhằm tạo ảo giác và
áp lực cho Bành An, mỗi ngày vẫn ném đá kịch liệt, mục tiêu ngoại trừ
cửa quan chính là người, tấn công tường thành ít hơn, theo cách nói của
Từ Hoảng là, tự mình đánh vỡ rồi lại tự mình tu sửa, không hợp lý.
Sáng sớm ngày thứ ba, theo sắp xếp của ta, hôm nay người ắt sẽ tới, Viên
quân hai ngày nay cũng hòa hoãn bớt, tâm tình buông lỏng hơn. Trương
Liêu lạnh lùng nhìn cảnh tượng mệt mỏi trước cửa quan, quân giữ ải vẫn
còn rất cảnh giác, liền truyền mệnh lệnh hôm nay tấn công mạnh mẽ. Rất
nhanh, lúc ánh mặt trời chiếu rọi trên cửa quan, xe bắn đá đã dàn trận
xong, Viên quân cảm thấy ngày hôm nay sẽ rất vất vả. Quả nhiên, Bành An
vội lên tường thành, cùng với tiếng rít gào của những tảng đá lớn lao
tới, lập tức kéo theo những binh lính không kịp rên một tiếng ngã xuống
trong vũng máu. Tuy rằng uy lực đả thương của xe bắn đá đã giảm xuống
nhỏ nhất, nhưng những ám ảnh nó mang lại đã ăn sâu trong lòng Viên quân, may mắn vẫn còn lưu lại trong lòng những binh sĩ canh giữ Hổ Lao mãi
trong những năm tháng sau này, Bành An nhìn thấy cảnh này không chế
không nổi thân thể phát run.
Thấy khí thế tấn công như
vậy, trong lòng Bành An đột nhiên dâng lên bóng ma của cái chết, ta hôm
nay sẽ kết thúc sao? Ông trời vẫn không muốn cho ta một con đường sống
rồi! Tuyệt vọng trong lòng càng lúc càng khó khống chế, quay đầu nhìn
lại đám binh sĩ đang tránh né khắp nơi, không hề che dấu sự tuyệt vọng
trong ánh mắt, cũng không che dấu sự oán hận với bản thân mình. Hắn chỉ
biết cười khổ, trách nhiệm của một quân nhân khiến hắn chỉ có thể chống
cự, chống cự, lại chống cự, chống cự nỗi sợ hãi trong lòng, chống cự sự
công kích của kẻ địch. Bành An hiểu rõ lúc này hắn tuyệt đối không thể
lùi bước, không thể để mình lùi bước, nếu không sẽ không thể tiếp tục
kiên trì. Theo suy tính của hắn, viện quân Cao Can hẳn sắp tới nơi.
Thời gian Bành An tính toán không sai, vấn đề ở chỗ Cao Can. Nhận được tin
báo nguy của Bành An, hắn cũng không phát binh ngay mà vẫn xem chừng,
không tin đây là tin thật. Viên Tào đại chiến căng thẳng, Tào Tháo chỉ
đóng ba vạn quân bên kia bờ Hoàng Hà, thủ hạ còn chia ra đóng ở Hà Nội,
biên giới Thanh châu chuẩn bị xuất binh, lấy đâu ra quân tấn công Hổ Lao nữa. Cao Can phân tích cũng giống như Viên Thiệu, tấn công Hổ Lao chẳng qua là Tào Tháo muốn hư trương thanh thế, nhằm mục đích phân tán binh
lực Viên quân. Nghĩ vậy, hắn dùng lời hay an ủi sứ giả của Bành An một
phen, nói hắn sẽ mau chóng xuất binh, cho sứ giả trở về.
Hai ngày sau, Cao Can đột nhiên nhận được tin Hồ quan bị Trương Yến tập
kích, Hắc Sơn quân lại trắng trợn giương cờ Tào quân, Hồ quan đã rơi vào tay Tào Tháo, Cao Can kinh hãi hiểu rõ nguyên nhân Hổ Lao quan bị tấn
công, cũng nhìn rõ tình cảnh của mình. Hồ quan so với Hổ Lao quan còn
quan trọng hơn, Cao Can ra quyết định chính xác, bất kể thế nào, đoạt
lại Hồ quan là trọng yếu nhất, liền tập hợp ba vạn bộ binh, một vạn kỵ
binh, đại quân từ Trịnh châu chậm rãi tiến về Hồ quan.
Sứ giả của Bành An trong lòng còn đang cảm thấy may mắn, trên đường trở về gặp được một tiểu binh chạy thoát từ Hồ quan, biết tin Hồ quan thất
thủ. Trong lòng biết không ổn, sứ giả vội đem theo tiểu binh muốn tới Hổ Lao tìm người thân vội chạy về Hổ Lao, lúc này vừa đúng chính ngọ.
Trước Hổ Lao quan, Tào quân vừa tiến hành một đợt tấn công mãnh liệt, mấy
chục cảm tử quân lao lên tường thành, tuy rằng cuối cùng đều chết trên
đó, nhưng cũng khiến cả trăm lính Viên quân thương vong. Viên quân kinh
hồn chưa ổn định lại đã lại thấy Tào quân chuẩn bị tấn công tiếp. Bành
An thở dài: tại sao quân Tào không sợ chết? Trời cao muốn đẩy ta vào tử
địa sao?
Ở lại Tào doanh, Trương Liêu đích thân chỉ huy
binh sĩ đem lính bị trọng thương trở về an trí thỏa đáng, lập danh sách
những binh sĩ vong thân trước cửa quan, để sau khi thu binh báo lại cho
gia đình yên lòng. Đây là sau trận chiến Quan Độ, Tào Tháo thực hiện
chính sách động viên. Tính mạng lính tốt không đáng giá là suy nghĩ
chung trong loạn thế, nhưng hiện tại đã không còn là lúc tùy ý coi
thường mạng người. Ta nhiều lần góp ý với Tào Tháo, nhân tố chủ yếu giúp ông ta thành công chính là con người, không chỉ là người tài, còn có
dân chúng. Đối với cách nói nước chở thuyền, cũng có thể lật thuyền,
Tuân Úc rất tán đồng, hơn nữa sau khi Từ Thứ đến, cùng với sửa đổi chính sách đồn điền dưỡng quân, cũng đưa ra ý nghĩ nuôi dân của mình, hai
người đi Thọ Quang trở về hồi báo cho Tào Tháo, đề xuất chính sách đồn
điền dưỡng quân cùng với chính sách động viên cho tướng sĩ trận vong.
Chính sách này quy định: trên chiến trường dũng cảm tiến lên, ra sức giết
địch mà chết, triều đình sẽ công khai khen ngợi, gia quyến được hưởng ba năm miễn thuế; những người không có huynh đệ tỷ muội, triều đình sẽ
nuôi dưỡng phụ mẫu từ năm mươi tuổi trở lên; không vợ ít con, triều đình sẽ gả vợ, nuôi con tới năm mười bốn tuổi; vợ không muốn tái giá, triều
đình mỗi tháng đều cung cấp tiền ăn, không thu lại đất vườn. Chính sách
cũng quy định: kẻ lâm trận đầu hàng, giết không tha, tịch thu đất đai,
thân thuộc cùng chịu tội; những kẻ nhát gan lui bước trên chiến trường,
phạt khổ dịch, phụ mẫu thê tử đều liên lụy. Quy định vừa công bố, tam
quân đều hoan hô tán thưởng, sau này có chết trận sa trường cũng không
lo việc nhà, dù sao cũng là chết, thà chết để lại tiếng tốt vẫn hơn. Cho nên, trong chiến tranh, tướng sĩ bán mạng, trên dưới đồng lòng, đánh
trận tốt hơn nhiều.
Từ Hoảng từ chiến trường trở về nói: “Văn Viễn, ta thấy hôm nay có phải nên thu binh rồi không? Lại mất hai
trăm tên lính, đau lòng chết đi được.” Đang kiểm tra thương thế của bệnh binh, Trương Liêu đứng dậy thở dài: “Ta cũng đau lòng, cảnh tượng phía
sau chiến tranh thật tàn khống. Nhưng mà lúc này thu binh, có phải quá
sớm không? Nếu khiến Bành An chú ý sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một
giờ. Đêm nay có thể nhập quan hay không, lúc này chính là mấu chốt.”
Từ Hoảng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi nói cũng đúng. Thế này vậy, ta cho xe
bắn đá tiếp tục tấn công lượt nữa, sau đó lại công thành một lần, không
trèo tường nữa, tránh thương tổn quá lớn.” Trương Liêu gật đầu đồng ý,
hai người như cũ phân công nhau tiến hành công việc. Thêm một lần tấn
công không có kết quả, Tào quân mới gióng trống thu binh, Bành An thở
phào nhẹ nhõm, kéo tấm thân mệt mỏi rời khỏi tường thành, hắn không thể
ngờ, đây là lần cuối hắn lên tường thành, lần cuối cùng trong vô số lần
đứng trên tường thành nhìn cảnh sắc xung quanh Hổ Lao quan, tuy rằng lúc này đang chìm trong máu.
Thấy người Bành An phái đi trở về, ngoại trừ Viên quân trên tường thành, tất cả đều xông tới muốn biết lúc nào viện binh sẽ tới. Sứ giả nào có thể nói, vội lên tường thành
tìm Bành An, vừa lúc gặp Bành An đi xuống. Thế nhưng tiểu binh hắn dẫn
về bắt đầu trả lời các vấn đề của Viên quân, rất nhanh chóng, tin Cao
Can sẽ không xuất binh, Hồ quan thất thủ, Trương Yến dùng năm vạn đại
quân chiếm thành Hồ quan, đang từ phía tây áp sát Hổ Lao quan nhanh
chóng truyền ra, nhất thời, bên trong Hổ Lao quan lâm vào khủng hoảng
cùng cực, những kẻ gan lớn bắt đầu nghĩ cách chạy trốn.
Lúc Bành An biết được mọi chuyện, ý nghĩ duy nhất chính là: ta xong rồi, Hổ Lao xong rồi. Sứ giả không đành lòng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Bành
An, liền hết sức an ủi: “Tướng quân, Cao đại nhân sau khi đoạt lại Hồ
quan, chắc chắn sẽ tới đây, ngài đừng quá…” Bành An cười khổ một tiếng,
phất tay bảo hắn đưa tên lính thủ thành Hồ quan gọi tới hỏi thăm. Người
rất nhanh được đưa tới, nhìn kẻ đứng trước mắt, Bành An theo phép hỏi
hắn: “Ngươi là người Thượng Đảng? Trương Yến thật sự sẽ xuất binh đánh
nơi này?”
Tiểu binh kia gật đầu khẳng định: “Đại nhân,
đúng vậy, tiểu nhân là người quận Thượng Đảng, nhập ngũ ở Hồ quan. Ba
ngày trước, Hồ quan bị phá, kẻ địch vào thành chúng tôi mới biết. Trương Yến đã đầu phục Tào quân, nói muốn phối hợp với Tào quân trước tiên
đoạt Hổ Lao quan, chặn đánh Cao đại nhân.” Nghe khẩu âm quen thuộc của
Thượng Đảng, Bành An không còn tinh thần hỏi thêm nữa, phất tay bảo hắn
tránh đi, bản thân thất thểu đi về nhà.
Phu nhân của
Bành An đang ôm con ngủ trong chăn. Đánh nhau mấy ngày qua, trong quan
không ai có thể ngủ yên, kể cả trẻ con cũng chìm trong cơn khủng hoảng.
Hôm nay phu nhân hắn vì gia đình chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, đợi mãi
không thấy phụ thân trở về, tiểu cô nương chín tuổi đã ngủ mất. Bước vào cửa chính, Bành An nhìn thấy gương mặt thê tử mang tình thương của
người mẹ ôm lấy đứa con đang lặng lẽ ngủ say, nước mắt của một nam tử
kiên cường cuối cùng cũng chảy dài.
Hai ngày trước, dự
cảm được cái chết, Bành An từng muốn phu nhân mang theo hài tử rời khỏi
đây, rời khỏi mảnh đất tử vong này, phu nhân hắn không tranh cãi, chỉ
chầm chậm hỏi một câu, lính đào ngũ bị chàng xử tử hẳn cũng có gia đình
chứ. Bành An lúc ấy ngồi phục xuống. Đúng vậy, mới có mấy ngày, đã có
hơn hai mươi lính đào ngũ bị hắn hạ lệnh xử tử, những người đó cũng có
gia đình, có phụ mẫu tuổi già, vợ yếu con thơ. Đúng vậy, một khi phu
nhân và hài tử của hắn rời khỏi đây, sẽ không ai nghe lệnh hắn nữa, chức trách của hắn cùng tính mạng vợ con hắn chưa từng mâu thuẫn như vậy.
Thấy thần thái bình tĩnh của phu nhân, Bành An bước tới nắm chặt tay nàng:
“Nghe lời ta, lỡ cửa quan bị phá, nàng mang theo con trốn đi đâu thì
trốn! Kiếp này, ta thật xin lỗi hai người.” Bành phu nhân mỉm cười, dùng tay vuốt vuốt một sợi tóc của trượng phu: “Chàng mệt rồi, thiếp đã làm
thức ăn, chàng ăn xong rồi nghỉ một chút! Đừng suy nghĩ nhiều.”
Bành An còn muốn nói tiếp, phu nhân liền ngăn hắn lại: “Thiếp biết chàng
nghĩ cho mẹ con thiếp. Nhưng mà, vợ kẻ chiến bại có thể thoát được sao?
Không trở thành quân nô, thì bị ban cho người chiến thắng, chàng nghĩ
thiếp nên chọn cái gì? Tướng quân, bại làm nô, Viên đại nhân và Tào quân đều sẽ không buông tha hai mẹ con thiếp, cứ để bọn thiếp theo chàng
đi!”
Bành An lắc đầu: “Không, có lẽ không đâu. Ta nghe
nói Tào quân không giống như vậy, bọn họ sẽ không lăng nhục kẻ yếu. Nghe nói chỉ cần không phản kháng, hai người sẽ không sao.” Bành phu nhân
khẽ cười: “Chàng nếu biết vậy, vì sao không tự nguyện buông tay? Đây là
trách nhiệm của chàng, là sứ mạng của chàng, cũng là số mệnh của chúng
ta. Tướng quân, cần gì để bọn họ coi thường chúng ta? Đi theo tướng quân mấy năm nay, thiếp đã thỏa mãn rồi.”
Nhìn gương mặt so
với mình còn kiên định hơn, Bành An ôm mặt, ngăn không được nước mắt
chảy dài: “Thật xin lỗi, là ta không có bản lĩnh, Bành An chỉ cầu kiếp
sau trả lại cho nàng.” Bành phu nhân không nói gì nữa, vợ chồng lẳng
lặng ôm nhau không rời.
Hoàng hôn ở cổng tây Hổ Lao
quan, lúc này đang diễn ra một màn kịch liệt, một đám chừng ba mươi
người, trong đó đa số mang thương tích vây quanh người canh cửa nói:
“Lão ca, ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta đều vậy thôi, ở lại cũng không có tác dụng gì. Tào quân sắp hai mặt giáp công rồi, các ngươi là người
tốt, thả chúng ta một con đường sống đi!” “Không phải chúng tôi không
muốn cho các người xuất quan, Bành đại nhân ra nghiêm lệnh, một khi biết được chúng tôi đầu cũng khó giữ, ai dám làm chứ!” Vài câu cầu khẩn
không có tác dụng, đám người bắt đầu xô đẩy chen chúc.
Đang lúc ồn ào, chợt một người bước tới: “Các ngươi vây ở đây làm gì? Còn
không trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đề phòng Tào quân tấn công!”
Mọi người nhìn thấy người đi tới đều không nói lời nào, đây là một thiên tướng thủ hạ của Bành An, sự xuất hiện của ông ta khiến đám người ồn ào lập tức lắng xuống. Một lát sau, một bước bước ra từ trong đám người
kia nói: “Cao tướng quân, chúng tôi đều bị thương nặng, ở lại chính là
chết, cũng không có tác dụng gì, ngài thương xót nói giúp với Bành đại
nhân, bảo ngài ấy thả chúng tôi đi đi!”
Tướng quân họ
Cao nhíu mày, không đợi hắn nói, tiểu binh bên cạnh cũng thỉnh cầu: “Cao tướng quân, Tào quân sắp tới đây rồi, nhìn cũng thấy chúng tôi không
còn đường sống, chúng tôi nói thế nào cũng đã ở đây vài năm, tốt xấu
ngài coi như là thả chó đi, được không?”
Cao tướng quân
nhìn từng ánh mắt ngập tràn khao khát được sống trước mặt, trong lòng
thở dài một tiếng, cuối cùng phất tay, bảo lính thủ quan mở cửa: “Các
ngươi đi đi, đi rồi đừng về.” Mọi người đều hoan hô một tiếng, hướng cửa định đi. Nhìn bóng dáng những người đó, Cao tướng quân cười khổ nói với lính thủ quan: “Các ngươi đã nói vậy, cũng đi đi, ta trông chừng ở đây
cũng được.” Mấy tiểu binh nhìn nhau, đã có người quay đầu đi ra ngoài,
chốc lát sau, tất cả mọi người đều đi hết, Cao tướng quân nhìn bọn hắn,
thì thào tự nói: “Đi đi, đi cả đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi hắc ám này.”
Một tiểu binh do dự mãi cuối cùng mới rời đi,
nhịn không được trở lại khuyên: “Tướng quân, ngài đi với chúng tôi đi,
lỡ bị Bành đại nhân biết…” Cao tướng quân cười khổ một tiếng: “Ta không
phải là các ngươi, có chức trách trong người, cùng tồn vong với quan ải, đây là số mệnh của ta. Hảo huynh đệ, các ngươi đi đi, đừng nhập ngũ
nữa.” Tiểu binh kia nén lệ thi lễ, vừa đi vừa quay đầu lại, dần dần xa
khuất. Trong màn đêm, thân thể già nua của Cao tướng quân trở nên cao
ngất mạnh mẽ, nhưng mà, còn có thể đứng vững bao lâu?
Đêm đó Hổ Lao quan giống như vùng đất chết. Trải qua trận chiến công phòng
kịch liệt ban ngày, đại đa số người đều đã mệt mỏi cuộn tròn trong doanh trướng, lẳng lặng chờ tới ngày mai không thể biết trước. Đối mặt với
cái chết mấy ngày qua, khái niệm sinh tử với bọn họ đã trở nên mơ hồ
không rõ ràng. Đêm đã khuya, binh lính đang lúc ngủ say, bốn nghe bên
ngoài có tiếng ồn ào, loáng thoáng có tiếng hét hò, rồi rất nhanh không
thấy động tĩnh gì nữa. Mấy người không kiềm chế được ra khỏi lều trại,
lập tức có người quát: “Vào trong đi, ra là chết đó. Tào quân vào rồi,
Bành tướng quân đã chết, nếu muốn giữ mạng đừng ra ngoài.” Những người
chạy ra không dám nói gì, lặng lẽ trở vào trong doanh, quan ải bị phá,
người vong mạng, đó là điều đã sớm được dự liệu, bọn họ vẫn chưa muốn
chết.
Nửa canh giờ trước, Tào quân thật sự đã nhập quan, cửa thành bị mở cùng lúc với Bành An bị giết. Người mở cửa chính là
tiểu binh mới tới Hồ quan hôm nay giựt dây hai kẻ khác, oán khí của bọn
họ với Bành An lúc ban ngày đã bị hắn nhìn ra, đêm đó, hắn xảo ngôn nói
rõ lợi hại, cùng hứa hẹn tiền đồ sáng lạn, bọn chúng lẻn ra mở cửa, tiểu binh hướng Tào quân chờ đợi đã lâu phát tín hiệu nhập quan, Tào quân
một hàng tiến vào, rất nhanh khống chế không để lộ bí mật. Toàn bộ quá
trình nhập quan, ngoại trừ giết mấy thân binh và thiên tướng trung thành với Bành An và Viên thiệu, không đả thương một thủ vệ binh nào.
Ngay lúc Trương Liêu nhập quan, Viên quân tạo phản một khi đã làm là làm đến cùng, lấy lý do Tào quân ban đêm tấn công, lừa Bành An không phòng bị
ra giết ngay tại cửa nhà hắn, Trương Liêu chỉ có thể tìm thấy thủ cấp
Bành An chết không nhắm mắt. Đối với đối thủ dựa vào sự hiểm yếu của Hổ
Lao kiên trì bảo vệ ải quan này, Trương Liêu từ đáy lòng dâng lên kính
ý, đúng vậy, đối thủ như vậy đáng để tôn trọng, chẳng ngại hắn bắt chúng ta trả giá lớn như vậy, bởi đó là chức trách của hắn, đổi lại là bọn họ cũng sẽ làm như vậy.
Chán ghét bảo thủ hạ đưa mấy kẻ
phản chủ đi lĩnh thưởng, Từ Hoảng lập tức lệnh cho thân binh của mình
nhanh chóng tới Bành phủ bảo vệ người nhà Bành An, tránh để loạn quân
gây hại. Lúc Trương Liêu đang hết sức làm yên lòng Viên quân đầu hàng,
một lần nữa bố trí lại phòng thủ tại Hổ Lao, thân binh Từ Hoảng báo lại, Bành phu nhân và nữ nhi đã tự sát. Ba người vội chạy đến Bành phủ. Lúc
thân binh của Từ hoảng tới nơi, đã thấy thi thể Bành phu nhân và hài tử
đã lạnh như băng, họ đã uống thuốc độc tự sát. Xem ra biết Bành An đã
chết, Tào quân nhập quan nên đã uống thuốc độc, không thể cứu, Hổ Lao
quan đã định đêm nay phải đổ máu.
Bành phu nhân ôm chặt
hài tử mang vẻ mặt thống khổ cùng nhau nằm trên giường, thần sắc an
bình, không giống người đã chết mà đang trải qua một giấc mơ tuyệt đẹp,
chỉ có khóe mắt còn đọng lại nước mắt, lặng lẽ nói ra nỗi bi ai của
người làm mẹ. Nhìn thảm cảnh trước mắt, ba người cho dù là đại tướng đã
quen với chuyện sinh tử cũng không ngăn được thổn thức thành tiếng, phải có dũng khí và kiên nghị đến mức nào, tình cảm trung trinh không đổi
tới mức nào đây. Người chết đã chết, ba người chỉ có thể phân phó thủ hạ khâu lại thi thể Bành An, tìm một thước đất, mai táng một nhà ba người. Vài ngày sau, Tào quân lên đường tới Thượng Đảng, Cam Ninh lặng lẽ dặn
dò Đinh Phụng, đem mấy kẻ giết Bành An giết ở nơi hẻo lánh, coi như an
ủi linh hồn hắn. Phản chủ sẽ chết, là đạo lý xưa nay không đổi.
Tào Tháo ba ngày sau nhận được tin đã lấy được cả Hổ Lao và Hồ quan, đồng
thời Viên Thiệu cũng nhận được. Thủ hạ dưới trướng Viên Thiệu chấn động
cả nửa ngày không nói được một lời, cuối cùng chỉ có thể lệnh cho Mục Dã tăng cường phòng thủ, Hàm Đan, quận Ngụy liên kết bảo vệ Nghiệp thành,
đồng thời lệnh cho Cao Can cấp tốc xuất binh đoạt lại Hồ quan và Hổ Lao
quan. Phản ứng của Viên Thiệu coi như chính xác, đáng tiếc, hắn xem nhẹ
duy nhất lại là ảnh hưởng của tin tức đối với tinh thần Viên quân, không hạ lệnh đại quân vượt sông quyết một trận tử chiến với Tào quân, nên đã đánh mất tiên cơ. Hứa Du thật ra đã nhắc nhở hắn, nhưng hiện tại lời
của Hứa Du không ai muốn nghe, Viên Thiệu không chỉ không nghe, hai ngày trước từng cho người truyền lời tới Nghiệp thành, đối với người thân
của Hứa Du dám tham ô quân dụng, lập tức bỏ tù, sau khi trở về sẽ nghiêm trị không tha. Hắn không để ý tới biểu tình oán hận của Hứa Du, còn đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ lại vui sướng khi người gặp họa khiến Hứa Du
sôi gan.
Tào Tháo sau khi nhận được tin tức, cũng cười
châm biếm nhìn thân tín trong trướng: “Sĩ Nguyên, lúc này thời cơ qua
sông đã tới, ngươi còn đề nghị gì không?” Bàng Thống không nói gì, chỉ
dùng mắt chăm chú nhìn Trình Dục đang ôm ghế ngồi. Tào Tháo cười cười,
cũng nhìn về phía Trình Dục: “Trọng Đức, ngươi nói đi.”
Trình Dục đứng dậy: “Chủ công, thần phải về Quyên thành, lương thảo cần sớm
chuẩn bị.” Tào Tháo gật đầu: “Được, Nhậm Tuấn đúng là bệnh không đúng
lúc, rất nhiều việc đành làm phiền ngươi.” Trình Dục chào hỏi mọi người
trong trướng rồi đứng dậy ra ngoài.
Nhìn lưng ảnh Trình
Dục rời đi, Quách Gia rất không hài lòng với Bàng Thống: “Ngươi thật quá đáng, Trọng Đức tiên sinh tuổi có thể làm trưởng bối của ngươi, sao có
thể dùng khẩu khí này nói chuyện với ông ấy? Huống hồ kế thập diện mai
phục của tiên sinh cũng không tồi.”
Bàng Thống vô tội
nhìn Tào Tháo: “Thần chẳng qua theo lý mà nói, nói không cần phiền toái
như vậy, đại quân qua sông, một trận là xong, cũng có nói gì nữa đâu!
Lão tiên sinh này cũng nóng nảy quá.”
Quách Gia nổi
giận, Trình Trọng Đức đúng là xui xẻo hết cỡ, gặp phải tên khốn này:
“Ngươi như vậy là theo lý mà nói sao? Ngươi nói cái gì chứ? Tiên sinh
vừa dứt lời, ngươi đã nói kế này chỉ là cởi quần đánh rắm, làm chuyện
thừa thãi. Ta thấy ngươi là muốn ăn đòn.” Chẳng trách Tử Vân nói kẻ này
không theo lẽ thường, thường xuyên làm trò ngang ngược, quả thật như
vậy.
Tào Tháo cũng thấy đúng là kẻ giảo hoạt vô pháp:
“Sĩ Nguyên, kế của Trọng Đức vốn rất hay, vậy mà bị ngươi nói tới không
chịu đựng được, đúng là quá đáng. Tử Vân cũng chưa từng vô lý như vậy
với ông ta. Trận này đánh xong ngươi đi giải thích đi.” Bàng Thống bĩu
môi, nghĩ thầm, tên gia hỏa Triệu Như này nói còn quá đáng hơn mà, các
ngươi thật không công bằng.
Tuân Du cười cười nhìn Bàng
Thống: “Chủ công, thần không cùng ngài qua sông, sẽ ở lại với Sĩ Nguyên, bên này còn rất nhiều việc phải làm…”
Tào Tháo thấy có
trá, lập tức nói: “Không được, giữ đại doanh bên này, tiếp nhận tù binh, sắp xếp đồ dùng, có Sĩ Nguyên là đủ. Không phải ta không cho ngươi nhàn hạ, ngươi quen biết với Thư Thụ, hắn cùng Phụng Hiếu chưa từng nói
chuyện qua, cần ngươi ở đó nói đỡ. Ngươi và Phụng Hiếu đều phải theo
ta.” Tuân Du thở dài: “Ôi, lại không có rượu uống.” Quách Gia ở bên cạnh cười lớn.
Màn đêm buông xuống, Tào Tháo hạ lệnh: Hứa
Chử, Sử Hoán, Lý Điển làm tiên phong, dẫn một vạn quân, suốt đêm bí mật
qua sông dựng trại trước; Thái Sử Từ, Tào Thuần, Trương Cáp, Cao Lãm,
Điển Vi đi theo ông ta dẫn trung quân, mang hai vạn binh, theo sau nhập
doanh; Lữ Bố mang một vạn binh làm hậu quân, trời sáng sẽ qua sông, tóm
lại, tận lực không kinh động tới Viên Thiệu, nhất định vào lúc bình
minh, đại doanh Tào quân phải xuất hiện đối diện với Viên quân. Đồng
thời hạ lệnh, đại quân Hạ Hầu Uyên lập tức tấn công Mục Dã, đại quân Cao Thuận vòng qua Bộc Dương, trực chỉ Lê Dương, hai ngày sau đại quân ba
mặt đồng thời phát động tấn công Viên Thiệu.
Hành động
ban đêm rất thành công, Tào Tháo trong thời gian nửa tháng, dùng kế nghi binh của Bàng Thống, thường xuyên phái binh giả vờ qua sông, cho nên
Viên quân ở bờ bên kia đã chán việc kiểm tra thật giả. Tới lúc nắng sớm
chiếu rọi trên hai bờ Hoàng Hà, nhìn trước mắt bỗng dưng có thêm đại
doanh Tào quân, Viên Thiệu cũng nhíu mày. Gần nửa tháng nay, hắn thường
xuyên nhận được tin Tào quân qua sông, nhưng thủy chung không thấy bóng
dáng bọn chúng. Đêm qua lính tuần bẩm báo lại hắn cũng không thèm để ý,
ai biết lại là thật. Cũng được, Tào Tháo nếu đã sang đây, chúng ta phân
cao thấp đi! Hắn vội gọi chúng thủ hạ và mưu sĩ tới thương thảo kế hoạch xuất binh nghênh chiến. Không ngờ, một tên thuộc hạ đã vội vàng báo
lại: không thấy Hứa Du đâu, có người đêm qua thấy hắn rời khỏi quân
doanh, hình như đi sang Tào doanh. Viên Thiệu tức giận mắng lớn, không
biết làm thế nào, cũng chỉ có thể nguyền rủa Hứa Du không thể chết tử
tế.
Không sai, Hứa Du chính là đến Tào doanh, nhưng mà
ông trời trêu cợt hắn, ngay lúc Viên Thiệu nguyền rủa hắn chết, Hứa Du
đã trở thành một khối thi thê lạnh băng. Thân là tiên phong, trách nhiệm trọng đại, cũng vì thế Tào Tháo mới để Lý Điển, Sử Hoán mang theo Hứa
Chử. Tổ hợp ba người này đủ để ứng phó bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, ai
cũng không ngờ Tào quân qua sông còn chưa yên ổn, đã có một đại mưu sĩ
tới đầu hàng! Tiểu binh đang vội vã dựng doanh trướng mới, đột nhiên
phát hiện có kẻ lén lén lút lút lại gần, vội trước tiên đi bẩm báo cho
đại tướng quân. Không ngờ Hứa Du số chết, tiểu binh này gặp phải Hứa Chử trước, Hứa Du rơi vào tay Hứa Chử, hôm nay coi như không thể thoát
được. Hứa Chử vừa nghe có người lén lút tìm tới, hắn có thể quản nhiều
việc vậy sao? Chủ công nói, hành động phải nhanh, thu hẹp động tĩnh, tận lực không kinh động Viên quân, nếu bên kia có người dám tới, nhất định
là thám báo gì đó, vì vậy hắn dặn tiểu binh, lặng lẽ mà giết, không được để người sống sót.
Hứa Du đáng thương tới lúc dao đâm
vào bụng, mới nói được một câu: “Ta tìm Tào Mạnh Đức, là người quen của
ông ta.” Đợi Lý Điển nhận được tin, chỉ có thể nhìn Hứa Du hấp hối mà
thương tâm. Tào Tháo nhìn thấy thấy thi thể Hứa Du, dở khóc dở cười,
cũng khó nói gì được Hứa Chử, chỉ có thể an táng trọng thể nhân tài được khen chê không thống nhất này. Nói ra cũng thật cảm khái muôn phần, ai
cũng không ngờ đại chiến Viên Tào bên bờ Hoàng Hà, người hy sinh đầu
tiên lại như vậy. Vận mệnh trêu ngươi, ai có thể nói rõ được?