Tôn Quyền nghe ta nói xong, trong nháy mắt trên mặt có điểm không tự nhiên, rồi lại khôi phục lại bộ dáng vui vẻ: “Mẫu thân có khỏe không? Ta cũng rất nhớ người.” Ta cười đi cùng hắn vào trong: “Lão phu nhân rất khỏe! Người dặn ngài ở
đây phải chú ý sức khỏe, tự chăm sóc mình cho tốt.” Hai người vừa hỏi
han vừa đi vào, phân ngôi chủ khách ngồi xuống, Tôn Quyền lúc này mới ra vẻ vừa vặn nhìn thấy Quảng Long: “Vị này… Tiên sinh là…” Quảng Long hừ
lạnh, ngẩng đầu không nói. Trong bụng ta tức cười, vội vàng giới thiệu:
“À, Trọng Mưu, người này họ Quảng tên Long, là… À, là bằng hữu của Tử
Vân, rất có tài.” Tôn Quyền a một tiếng, không nói gì nữa.
Hôm nay trước khi tới, ta đặc biệt chú ý trang phục của mình, cả người sáng choang, quần áo xanh nhạt, viền hoa bằng tơ vàng, còn đặc biệt xức
hương thơm, toàn thân trên dưới vừa sang trọng lại không thô tục, so với bình thường càng tỏ ra xuất chúng. Mà Yểm Long vẫn bộ trang phục hôm
qua, so với ta càng trở nên xấu xí (ta tốt bụng đề nghị mua đồ mới cho
hắn, không ngoài dự liệu bị hắn cự tuyệt). Ta là cố ý làm vậy, biết Tôn
Quyền đặc biệt ưa ở cạnh những người có dung nhan xuất chúng, khí chất
cao nhã, tầm mắt rất cao, nguyên nhân chủ yếu vì từ nhỏ đã quen nhìn
người xuất chúng như Tôn Sách và Chu Du. Hơn nữa, lúc này hắn mới bắt
đầu một mình đảm đương chức vụ, còn đang hăng hái, vô tình cũng để lộ ít nhiều ngạo khí của những người trẻ tuổi, cho nên trang phục này của Yểm Long, thêm diện mạo vốn đã bình thường, lại không có ý chỉnh đốn, đâm
ra thành xấu, lại không có danh tiếng gì (nếu hắn nói ra tên thật, Tôn
Quyền kia còn có thể ghé mắt nhìn, đáng tiếc, hắn quá ngạo mạn), Tôn
Quyền để ý tới hắn mới là lạ, chẳng trách bị ngăn lại ngoài cổng hai
ngày.
Ta thấy Tôn Quyền chẳng thèm nhìn tới Quảng Long,
bên ngoài phải cố tỏ ra bình thường, bên trong cố nén bụng cười, cảm
giác thật không tốt. Nhìn qua nhìn lại thấy Quảng Long đã mất bình tĩnh, ta cười nói với Tôn Quyền: “Trọng Mưu, Quảng Long nghe nói ngài chiêu
hiền đãi sĩ nên đặc biệt tới bái phỏng, ta cũng không có chuyện gì, các
người nói chuyện đi, đừng để ý tới ta.” Ta đoán Quảng Long không hay
biết ta đã giăng lưới lên, vì hắn không hiểu rõ Tôn Quyền bằng ta. Nếu
như ta nói Quảng Long là người tài do ta kéo tới, Tôn Quyền lập tức sẽ
coi trọng, lúc này, ta đặc biệt chỉ rõ hắn tự tìm tới cửa, cam đoan Tôn
Quyền sẽ coi khinh hắn. Quả nhiên, Tôn Quyền cười cười, nhìn mọi người
trong phòng, lại nhìn bộ dạng tức giận của Quảng Long, rồi nói với ta:
“Quyền sẽ thụ giáo Quảng tiên sinh. Nhưng mà hôm nay Tử Vân huynh thay
gia mẫu cùng huynh trưởng tới thăm, Quyền không thể vô lễ với huynh, mấy ngày nữa Quyền sẽ đặc biệt thỉnh giáo Quảng tiên sinh vậy. Mong tiên
sinh thứ tội.” Trên miệng nói thứ tội, biểu hiện trên mặt kẻ ngốc cũng
nhìn ra. Khóe miệng Quảng Long hơi nhếch lên một chút, rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Không dám. Lời Thái thú nói rất phải.” Ta nhìn một vòng, tốt, mọi sự đều theo sắp xếp của ta, Tôn Quyền, đây là tự ngươi tìm
lấy.
Các ngươi không nói chuyện, để ta từ từ nói vậy. Ta cũng không khách sáo nữa, bắt đầu bàn luận với Tôn Quyền chuyện mở hiệu thuốc và trà hành ở Lư Giang, ta là thương nhân mà! Tôn Quyền rất đồng
tình chuyện ta mở cửa hàng ở đây, tỏ vẻ sẽ toàn lực ủng hộ, ta đương
nhiên tỏ ra cảm kích, đồng thời tỏ rõ thái độ, tuyệt đối không cần chiếu cố đặc biệt, Tôn Quyền tất nhiên nói cần phải chiếu cố, cuối cùng hỏi
ta: “Người của Tử Vân huynh đã tới chưa? Có cần Quyền giúp huynh việc gì không?” Ta đương nhiên hiểu rõ hắn muốn gì, ta sợ gì ngươi chứ: “Tốt
quá, người của ta hiện giờ không đủ dùng, chuyện làm ăn ở Kinh châu mở
rộng, không thể thiếu người làm, nếu không ta sao có thể đem tiền trong
tay để người khác lấy mất. Thế này đi, chuyện ở đây phiền Trọng Mưu thay ta tìm mấy người biết nghề thì tốt quá. Về địa điểm, ta không quen
thuộc nơi này, cũng xin nhờ Trọng Mưu. Còn về chuyện buôn bán, bảo bọn
họ nghe theo lệnh từ Khúc A là được.” Tôn Quyền hiển nhiên không ngờ ta
sẽ đồng ý để hắn tìm người giúp, có điều, chỉ sửng sốt một chút, hắn lập tức cười lớn cam đoan sẽ làm tốt việc này, ta tất nhiên lại một phen
cảm tạ.
Thời gian trôi rất nhanh, ta thấy mục đích hôm
nay đã đạt được, liền đứng dậy cáo từ. Tôn Quyền vốn định thiết yến
chiêu đãi, nhưng ta nói thân thể mệt mỏi, ngày mai còn phải vội lên
đường, hắn cũng không nài ép nữa, ân cần tiễn ta đi. Ra tới đường, ta ra hiệu với Tôn Quyền, bảo hắn giữ lại Quảng Long (đương nhiên cố tình để
Quảng Long nhìn thấy), Tôn Quyền chỉ cười cười, không nói gì, mười mấy
người bên cạnh hắn cũng không nói nổi vài câu khách khí với Quảng Long,
nhưng mà lại theo Tôn Quyền ân cần nói chuyện với ta. Chuyện này tất
nhiên rơi vào mắt Quảng Long, khiến hắn hiểu rõ, nhưng vẫn giữ bộ dáng
tự cao tự đại, theo ta rời khỏi phủ Thái thú. Trong lòng ta thật cao
hứng, Bá Phù à, ta đem Lỗ Túc để lại cho ngươi, con chim nhỏ này, ta
phải mang đi thôi.
Trên đường về khách điếm, ta cố ý nói với Quảng Long: “Tốt rồi, Tôn thái thú nhất định sẽ cùng Quảng Long
huynh đàm đạo. Về đám môn khách kia, chẳng qua là miệng chó không mọc
được ngà voi, đừng so đo với bọn họ.” Quảng Long cười lạnh: “Nói rất
hay.” Ta cười: “Tiểu đệ ngày mai muốn bắc thượng, đành cáo từ huynh, ước hẹn Tương Dương của chúng ta mong huynh nhớ rõ trong lòng.” Quảng Long
gật đầu: “Cũng được. Đúng rồi, ta nghe Tôn thái thú gọi ngươi là Tử Vân
huynh, là tên tự của ngươi?” Ta chắp tay cúi đầu: “Tiểu đệ họ Triệu, tên Như, tự Tử Vân.” Hắn gật đầu: “Nếu ta xin mạn phép gọi ngươi một tiếng
Tử Vân. Ta và ngươi đã có duyên phận, muốn nhắc ngươi chú ý Tôn thái thú này, hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Ta cố ý a một tiếng: “Sao vậy được? Ta và huynh trưởng hắn có tình cảm như huynh đệ, chưa từng
làm chuyện gì xấu với hắn, hắn sao có thể gây bất lợi cho ta?” Quảng
Long bật cười: “Ngươi và huynh trưởng hắn có tình huynh đệ, với hắn có
sao? Xem ra ngươi trời sinh tính tình thiện lương, ta nói rõ cho ngươi
biết. Hôm nay, sau khi ngươi vào phủ, Tôn thái thú kia nét cười đầy mặt, nhưng trong mắt hắn không cười, mơ hồ có tia kiêng kỵ và lạnh lùng;
người của hắn đối với ngươi thể hiện sự tôn sùng, sau lưng ngươi lại tỏ
ra khinh bỉ. Cho nên, ta nghĩ Tôn Quyền với ngươi có sự cảnh giác, sau
này sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Ta đương nhiên biết, những điều hắn nói
ta cũng nhận ra. Ôi, ta không sợ gì hắn, chỉ sợ hắn biết ta và Công Cẩn
hiểu rõ hắn, Công Cẩn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng mà, hắn không có hành động cụ thể, ta cũng không làm gì được, đành phải vừa đi vừa nhìn đường.
Nhìn Quảng Long, ta thật vui vẻ, người kia hoàn toàn rơi vào tay ta rồi. Vốn dĩ đêm qua ta đã đặc biệt chuẩn bị vài thứ, định hôm nay dùng làm cớ
cho hắn, giờ hắn tự tìm tới cửa, ta đương nhiên tiến tới: “Thật sao? Ta
nhìn không ra. Có điều, chuyện huynh vừa nói có lẽ cũng đúng, lúc ta ở
Khúc A, đứng cạnh hắn là thấy không ổn. Chuyện này cũng không có cách
nào, ai bảo ta cứu ca ca hắn một mạng, là huynh đệ với huynh trưởng hắn? Đối với hắn ta cũng đành phải làm tận trách huynh đệ! Có điều Triệu Như vẫn đa tạ Quảng Long nhắc nhở.” Ta ngấm ngầm kéo Tôn Quyền vào. Thấy
Quảng Long như đang suy nghĩ, ta chỉ cười, cố ý trù trừ một chút, rồi
dùng giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Quảng huynh, Triệu Như mặc dù là người làm ăn, nhưng cũng hiểu rõ nghĩa khí. Chuyện khác không nói
nhiều, nếu Quảng huynh không chê ta hèn kém, vật này xin huynh nhận lấy
được không?” Nói xong, ta hai tay đem một khối ngọc bội đưa tới trước
mặt hắn. Quảng Long nhướng mày, định cự tuyệt, ta vội nói: “Tiểu đệ
tuyệt đối không có ý gì khác, cũng biết Quảng huynh là một cao nhân,
chẳng qua chân nhân bất lộ tướng, đương nhiên không thiếu tiền bạc. Đưa
vật này cho Quảng huynh, là giúp Quảng huynh không thiếu rượu ngon để
uống thôi.” Trên ngọc bội có ghi tên ta cùng tên Đức Dụ tửu lâu, hôm qua ta đặc biệt đi làm.
Quảng Long vừa nghe ta nói, nửa tin nửa ngờ nhận đồ, nhìn kỹ mới nói: “Ồ, Đức Dụ tửu lâu? Quan hệ gì với
ngươi?” Ta cười: “Trà hành và hiệu thuốc của ta có làm ăn với họ, lão
bản của bọn họ là huynh đệ chung hoạn nạn với ta, có ngọc bội này, Quảng huynh ở đó cứ tùy tiện gọi rượu ngon. Đây cũng là một chút tâm ý của
tiểu đệ, huynh không nhận, rõ ràng là chê cười.” Hắn cười: “Đối với rượu ngon, ai đến ta cũng không từ chối. Đúng rồi, ta muốn đưa cả bằng hữu
tới.” Ta ngã, tên gia hỏa này lòng tham không đáy, hừ, xem ngươi ăn được bao nhiêu: “Có thể chứ. Bằng hữu của huynh không phải bằng hữu của ta
sao?” Hai chúng ta nhìn nhau cười ha hả. Lúc chia tay, hắn nhìn ta cười: “Không tồi, thương nhân như ngươi rất khó gặp. Chúng ta sau này tái
ngộ.” Ta gật đầu phất tay tạm biệt hắn.