Lư Giang ở phía bắc
Trường Giang, là địa giới tiếp giáp giữa Tào và Ngô, giống như Hợp Phì,
Lệ Dương, là nơi chúng ta nhất định phải lấy khi xuôi nam, đương nhiên
lúc này vẫn đang chung sống hòa bình. Có điều, đối với nơi này, ta nhất
định không thể bỏ. Nhưng mà, Tôn Quyền quả nhiên lợi hại, hiệu thuốc Đức Tường không thể mở ở đây, ta không thể không đề phòng tên gia hỏa này.
Tôn Phụ ở đây hơn hai năm, cai trị rất tốt, lập một tửu lâu ở đây cũng
không tồi.
Lúc ta đến phủ Thái Thú, một người từ bên trong ngẩng
đầu ưỡn ngực đi ra, thiếu chút đụng phải nhau, ôi, đi đường mà chẳng
nhìn đường, lại nhìn trời, loại người này rất thú vị. Tên gia hỏa lúc
này mới phát hiện trước mặt có người cản đường, hắn đem mắt hạ xuống
nhìn phía trước hỏi: “Ý, ngươi là ai, vì sao chặn đường ta?” Ta lảo đảo: “Tiên sinh, hình như ngài cản đường ta mới đúng.” Hắn nhìn quanh một
chút: “Ngươi từ ngoài vào, tất nhiên là ngươi cản trước mặt ta!” Ta dở
khóc dở cười: “Ta đâu có cản đường ngài đâu! Nơi này rộng như vậy mà.”
Hắn bắn ánh mắt về phía ta: “Không có là thế nào? Hừ, ta từ trong ra,
ngươi từ ngoài vào, trong hẹp ngài rộng, đáng ra ngươi nên nhường đường
ta.” Ách, thế này mà cũng nói được.
Lúc này, người giữ cửa chạy
ra nói: “Ồ, thì ra là Triệu công tử tới, sao lại đụng phải hắn vậy? Ngài vào trong đi.” Người kia vừa nghe, trên dưới đánh giá ta một phen: “Hừ, thì ra là tên tiểu nhân nhàm chán.” Ta ngẩn người, ta không chọc gì
ngươi, mới nói hai câu đã thành tiểu nhân rồi? Ta bắt đầu có hứng thú
với hắn, bèn cẩn thận đánh giá người trước mặt. Chỉ thấy hắn mặc một tấm trường bào màu tro, bên hông đeo lỏng lẻo một cây địch, bên phải mang
theo một hồ lô, mơ hồ có mùi rượu tràn tới; bên trái đeo một cây trường
kiếm, nghiêng nghiêng ngả ngả, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống;
chân mang một đôi giày bình thường, bề mặt dính đầy tro bụi, giống như
đi đường xa tới, lại như nhiều năm không giặt. Từ dưới chuyển lên trên,
mặt rộng hơi đen, trán rộng mắt to, tóc búi rời rạc trên đỉnh đầu, dùng
một cây kẹp cài chặt, lại tựa như không buộc, nửa rơi nửa rớt. Thấy ta
nhìn hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu không nói, đúng là một người
cao ngạo. Có điều, thần thái này có chút quen thuộc. Ta nhanh chóng lục
tìm trong ký ức của Vũ ca ca, chốc lát sau khóe miệng nở ra một nụ cười. Nghĩ một hồi, ta nói với người giữ cửa: “Tạm thời ta không vào nữa,
nghỉ ngơi ở ngoài một chút đã, ngươi bẩm báo Thái thú ngày mai ta tới
bái kiến.”
Không đợi người giữ cửa kịp phản ứng, ta bước ngược
trở ra. Người kia thấy ta tránh cũng không nói gì nữa, chỉ quay đầu cười lạnh với người gác cửa một tiếng, xoay người rời đi. Mặc dù ta đang đi, vẫn quay đầu nhìn chăm chú hành động của hắn. Thấy hắn đi sau ta, ta
cười ám muội một tiếng, đợi cách xa phủ Thái thú rồi, mới quay đầu bước
tới trước mặt người này. Hắn thấy ta bất ngờ quay lại, thiếu chút nữa
lại đụng nhau. Lần này hắn thật sự tức giận, rống lên: “Tiểu tử này,
muốn làm gì?” Ta cười: “Tiểu tử không muốn làm gì, chẳng qua vừa rồi đắc tội với tiên sinh, vô cùng áy náy, muốn mời tiên sinh đi uống rượu bồi
tội, không biết ngài có muốn cùng tiểu tử say một trận không?” Đối phó
với tửu quỷ, tất nhiên dùng rượu là tốt nhất, đây chính là nắm được điểm yếu không dùng tới đao thương. Quả nhiên, người này một lần nữa đánh
giá ta: “Có thể. Có điều ta muốn uống rượu thượng đẳng.” Ta cười: “Cẩn
tuân mệnh lệnh. Nhưng mà tiểu tử ở đây không quen thuộc lắm, mời tiên
sinh chỉ đường, được không?” Hắn cười ha hả: “Ngươi quả nhiên thú vị,
ngươi mời khách, lại không biết mời ở đâu.” Ta cũng cười: “Tiểu tử hôm
nay mới tới, đành phải phiền huynh.” Ta vui vẻ nối gậy tre, hắn hiển
nhiên không có ý phải đối, hất đầu nói: “Đi theo ta.” Rồi bước đi trước, ta ở phía sau cười thầm đi theo.
Tên gia hỏa này đúng là không
khách khí, xem ra đây là quán rượu lớn nhất trong thành, đương nhiên vẫn kém hơn một chút so với Đức Dụ tửu lâu. Người này vừa bước vào, lạnh
lùng hướng tiểu nhị nói lớn một câu: “Đem rượu tốt lên.” Ta ở sau cố nín cười: “Tiểu nhị, rượu tốt, đồ ăn ngon.” Tiểu nhị ngơ ngác, nhìn theo
sau ta một hồi, rồi gật đầu đi. Ta cười hì hì ngồi đối diện với hắn:
“Không biết huynh có biết ở đây rượu nào ngon nhất không?” Hắn khinh
thường cười lạnh: “Ở nơi này, chắc không ngoài Đỗ Khang hoặc Cao Lương,
có thể có Bách Hoa đã là ngoài ý muốn.” Ồ, tên gia hỏa này quả nhiên là
sâu rượu. Ta mỉm cười: “Không biết huynh cho rằng thiên hạ loại rượu nào ngon nhất?” Hắn cười: “Nói cái khác ta không biết, về rượu không gì ta
không biết. Nói cho ngươi hay: rượu có mấy loại, loại kém nhất tất nhiên là rượu do nông gia nấu, có thể nói là như nước lã; loại hạ đẳng, là
loại rượu triều đình đốc trách nấu ra, lãng phí lương thực; rượu trung
đẳng là Đỗ Khang, Cao Lương, một loại quá mức văn nhược, một loại lại
quá đậm đà, không hợp với các ẩn sĩ; rượu thượng đẳng là Bách Hoa, Thấm
Xuân. Những loại này mùi rượu không giống nhau, nhưng đều thơm ngọt, màu sắc trong trẻo không gì sánh nổi, uống một ngụm, cả người thoải mái.
Thấm Xuân lại càng thượng đẳng trong thượng đẳng, hương vị thật sự làm
người ta vô cùng lưu luyến.”
Quả nhiên là cao thủ, đợi lúc rượu
và thức ăn lên, chúng ta uống một chén, hương vị thật kỳ lạ, ta uống một ngụm nữa rồi nở nụ cười: “Cái này coi như là Bách Hoa đi. Còn may bọn
họ chưa trộn lẫn rượu hạng bét của nông phu vào đây, cũng chưa mất hết
hương vị.” Hắn là thở dài một tiếng: “Đáng tiếc vô vị. Lãng phí rượu
ngon.” Ta cười: “Xem ra, huynh quả là cao thủ trong nghề. Có điều, có
một loại rượu tiểu đệ từng uống, cũng là rượu ngon, nhưng không thấy
huynh nhắc tới là sao?” Hắn lập tức trừng mắt: “Loại nào?” Ta cười ảm
đạm: “Trúc thanh cùng Túy Vũ.” Hắn a một tiếng: “Là rượu gì vậy? Ta chưa từng nghe qua.” Ta cười nói: “Rượu này tuy là hai loại, nhưng từ một
gốc mà ra. Chính là dùng nước cất của túy vũ thanh trúc ủ mà thành, có
mùi trúc thơm tự nhiên bên trong, vô cùng thanh nhã, lại không mất đi
mùi rượu. Nghe nói rượu này có ở Tương Dương Kinh châu, tương lai chúng
ta có duyên gặp lại nhau ở đó, tiểu đệ sẽ mời huynh loại nhất phẩm đó,
thế nào?” Hai mắt hắn sáng lên, gật đầu.
Ta không đánh mất thời
cơ hỏi dò: “Tiểu đệ xin hỏi tên của huynh, sau này gặp lại, đệ nên xưng
hô với huynh thế nào?” Nghe ta hỏi, trên mặt hắn lộ ra vẻ trêu đùa: “À,
tên chẳng qua là một danh hiệu, biết với không biết có quan hệ gì chứ?”
Muốn chơi ta, con chim nhỏ nhà ngươi còn lâu mới chơi lại được ta: “Nếu
huynh đã nói tên chẳng qua là danh hiệu, vậy cứ tùy tiện nói ra một cái
cũng được. Đệ chẳng qua muốn lúc gặp huynh gọi cho tiện thôi. Nếu huynh
không muốn nói, tiểu đệ nói cũng được, về sau huynh thấy ta, cứ gọi là
Tiểu Triệu.” Hắn cười: “Ngươi nói cũng đúng. Cứ gọi ta là Quảng Long.”
Ta cố nín cười mời rượu: “Vậy để tiểu đệ kính Quảng Long huynh một
chung.” Hắn không khách khí, uống một hơi cạn sạch.
Lúc uống xong một vò rượu (hắn thật sự trong lúc uống rượu không ăn chút đồ ăn nào),
ta đang định kêu thêm một vò, Quảng Long cản ta nói: “Đừng, Tiểu Triệu,
rượu này uống thật vô vị.” Ta kỳ quái: “Quảng huynh chẳng phải rất thích uống rượu sao, chẳng lẽ sợ tiểu đệ không chi nổi tiền rượu sao? A, hay
là để ta bảo bọn họ đưa rượu chưa pha qua nước lên nhé?” Hắn cười hắc
hắc: “Ở đây chẳng có đâu. Bỏ đi, ta chỉ là nghĩ tới Trúc Thanh cùng Túy
Vũ ngươi nói đó, lại ngứa ngáy khó chịu, uống loại rượu này không thấy
vị gì.” Ồ, tên gia hỏa này đúng là một tên tửu quỷ. Ta cười: “Nếu vậy,
không biết lúc nào huynh tới thành Tương Dương? Tiểu đệ ở lại đây hai
ngày rồi sẽ tới đó, nếu Quảng huynh không chê, có thể đi cùng tiểu đệ
không?” Nhãn cầu hắn đảo vòng: “Hôm nay gặp ngươi ở cửa phủ Thái Thú
kia, thấy ngươi được tôn kính như vậy, có phải là khách quý nơi đó
không?” Ta cười lớn: “Không phải. Lư Giang thái thú là thân đệ của Ngô
hầu. Ta với Tôn Bá Phù kia là bạn tri giao, chẳng qua Ngô lão phu nhân
có lời nhờ, nên tới đây đưa ít đồ mà thôi.” Quảng Long lại đảo mắt: “Bạn cố tri? Cùng Tôn Sách? A, ngươi thật thú vị.”
Ta vội hỏi hắn:
“Nhìn bộ dáng Quảng huynh từ trong đó đi ra có vẻ tức giận, có phải Tôn
Trọng Mưu kia bất kính với huynh không? Hay là đám hạ nhân không tôn
trọng huynh?” Ta nghĩ thầm, đức hạnh này của ngươi, có cái kiểu đến cửa
nhà người ta như vậy sao? Có điều, nghĩ tới lời Vũ ca ca nói, người này
không chịu sửa sang râu tóc, chính là cố ý, mục đích dĩ nhiên là khảo
nghiệm người ta, năng lực của lão huynh không tồi, nhưng dùng phương
pháp này, ôi. Hắn nói giọng tự giễu: “Mõm chó không mọc được ngà voi. Ta nghe nói nhị công tử Giang Đông chiêu hiền đãi sĩ, có lòng rộng lượng
như Bình Nguyên, Mạnh Thường ngày xưa, cố tình tới gặp, thế mà đi hai
lần đều không gặp được.” Trong lòng ta chấn động, Tôn Quyền này dám hành động lớn lối như vậy, nói cách khác, hắn ở chỗ này đang công khai chiêu mộ nhân tâm. Ta phải nhanh báo cho Công Cẩn biết mới được.
Thấy
ta sững người không nói gì, Quảng Long kỳ quái nhìn ta: “Tiểu Triệu sao
vậy? Ngươi đừng nói với ta, ngươi chính là Tôn Trọng Mưu kia.” Ta a một
tiếng, ngươi nhạy cảm vậy. Ta nhìn hắn cười: “Tiểu đệ ngày mai tới gặp
nhị công tử, nếu Quảng huynh đồng ý, có thể đi cùng tiểu đệ? Đệ bất tài, vẫn có thể nói với nhị công tử mấy câu.” Ta nghĩ phẩm chất đạo đức của
ngươi, chắc chắn khiến Tôn Quyền chương mắt, điểu nhi, ngươi chính là
chui đầu vào rọ, đừng trách ta không buông tha. Quảng Long nghĩ một hồi, cười nói: “Cũng được, ta theo ngươi đi một chuyến xem sao.” Ta cười.
Ngày hôm sau, lúc ta mang theo Quảng Long vào phủ Thái Thú, người canh cửa
ngay cả rắm cũng không dám đánh, cung kính để chúng ta vào. Lúc chúng ta vào tới bên trong, Tôn Quyền cũng đang ra đón, phía sau hắn ít nhất
phải có mười mấy người đi theo. Nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của ta, Tôn
Quyền cũng mừng rỡ tiến nhanh tới nói: “Tử Vân huynh, huynh tới đây
khiến ta thật cao hứng.” Ta không nhìn mấy khuôn mặt tươi cười giả tạo
phía sau, cười nói với Tôn Quyền: “Trọng Mưu chớ trách ta không mời mà
đến. Là lão phu nhân lo lắng cho ngài, biết ta muốn đi phía bắc, đặc
biệt dặn ta mang vài thứ tới cho ngài.”